Chương 196
Hoa Khôi
11/10/2021
Nhìn xem tình cảnh của Triệu Đình Nhiên, Tạ Hoàng Dương minh bạch.
Nhà họ Tạ và nhà họ Triệu không thể nào làm thông gia với nhau được.
Trong lòng ông ta không khỏi tiếc hận.
Không phải vì không ta ưa thích Triệu Đình Nhiên mà bởi vì không có nhà họ Triệu trợ giúp thì nhà họ Tạ muốn phát triển đến trong tỉnh thì rất là khó khăn.
Tạ Hoàng Dương ngậm ngùi thở dài.
“Trong lúc vô cùng nhục nhã, kẻ này vẫn còn có thể chịu đựng được. Tên Triệu Đình Nhiên này bụng dạ cực sâu. Cậu Trần, về sau ngày tuyệt đối không được khinh thưởng hắn kẻo hắn sẽ tìm cơ hội trả thù ngài.” Tạ Anh Dũng nhắc nhở.
Trần Gia Bảo cười nhạt, tự tin nói: “Mặc kệ hắn có sử dụng mưu hèn kế bẩn gì thì tôi vẫn như cũ dùng một kiếm chém hết. Ngược lại là gia chủ Tạ, hết thảy việc này không phải đều nằm trong kế hoạch của ông sao?”
Lời vừa nói ra, hai mắt Tạ Anh Dũng đột nhiên mở to. Trần Gia Bảo nhìn thẳng vào mắt ông ta, không nhượng bộ chút nào.
Lập tức Tạ Anh Dũng cười khổ: “Thì ra cậu đã phát hiện ra?”
“Không tệ.” Trần Gia Bảo vỗ tay cười nói: “Một chiêu dùng sói nuốt hổ thật đẹp nha. Không phí một thứ gì liền đạt được mục đích. Còn có thể đưa bản thân ra bên ngoài sự việc. Tên Triệu Đình Nhiên thật là đáng thương, hắn còn nghĩ có thể thông gia được với nhà họ Tạ, kết quả bị người bán đi cũng không biết.”
Tạ Hoàng Dương không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Ông ta nhíu mày hỏi: “Cậu Trần, Anh Dũng, hai người đang nói chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Vẫn nên để cho cậu Trần nói ra đi. Tôi ngược lại rất tò mò tại sao cậu Trần lại có thể nhìn ra được?” Tạ Anh Dũng hứng thú.
“Thực ra rất đơn giản.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Toàn bộ thành phố Hòa Bình chỉ có ông mới là người biết tôi đang cần tìm Thiên Tâm Quả. Mà đột nhiên Tưởng Đức Lâm lại tới gặp tôi để nói về vấn đề này. Từ đó tôi bắt đầu nghi ngờ Tưởng Đức Lâm nhận được chỉ đạo của ông. Dù sao thì Tưởng Đức Lâm cũng là người của ông, ông chắc chắn không hi vọng Triệu Đình Nhiên kiểm soát được thành phố Hòa Bình và thế lực ngầm của thành phố Hòa Bình cho nên nông là người đáng nghi nhất. Ngoài ra ông thuận lợi hợp tác với nhà họ Tần. Ông thông qua nhà họ Tần có thể đưa thế lực của nhà họ Tạ kéo dài đến tỉnh Hòa Bình mà không cần đem con gái bảo bối của mình phải gả đi. Giữa việc chọn nhà họ Tần và nhà họ Triệu thì người thông minh chắc chắn sẽ chọn nhà họ Tần.”
“Lần trước tôi quyết đấu cùng Tạ Quốc An, ông biết thực lực của tôi nằm ở “Thông U hậu kỳ”, đúng lúc có thể đối kháng được với Đồ Bá Thạch cho nên ông ngồi ở phía sau tầm màn, tiến hành chỉ đạo mọi thứ. Thông qua việc sử dụng Thiên Tâm Quả để dụ dỗ tôi đến ngăn chặn hắn ta còn ông có thể để bản thân mình ở ngoài màn kịch này. Ông Tạ, tôi nói thế có đúng không?”
Tạ Anh Dũng càng nghe càng chấn động, lập tức ông ta cười khổ, vỗ tay tán thành: “Lợi hại, thật lợi hại. Không hổ danh là ông Tần, rất hiểu chuyện. Chỉ là tôi không có nghĩ tới Đồ Bá Thạch sẽ chết thảm dưới tay của ngài. Xem ra tôi vẫn còn coi thường thực lực của ngài đi.”
Trần Gia Bảo nói một cách ngạo nghễ: “Thực lực của tôi các người không phải nhìn liền có thể đoán được.”
“Hoàn toàn chính xác.” Tạ Anh Dũng rất tán thành.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người đề nghị Trần Gia Bảo là “Thông U hậu kỳ” nhưng anh dễ dàng đánh thắng được “Thông U hậu kỳ” Tạ Quốc An. Một lần nữa Trần Gia Bảo dùng cảnh giới “Thông U hậu kỳ” giết được người có cảnh giới đỉnh cao “Thông U hậu kỳ” là Đồ Bá Thạch.
Không thể không thừa nhận thực lực của Trần Gia Bảo thật khó đoán.
“Chuyện này có liên quan đến nhà họ Tần?” Tạ Hoàng Dương kinh ngạc hỏi.
Nhà họ Tần không yếu so với nhà họ Triệu, không đúng, bây giờ Đồ Bá Thạch đã chết, thực lực của nhà họ Triệu bị tổn thất nặng nề. Thực lực nhà họ Tần bây giờ đã áp đảo phía trên nhà họ Triệu.
Tạ Quốc Dũng giải thích: “Bố, bố còn nhớ cậu Trần luyện chế ‘Cố Tinh Hoàn’ không? Nhà họ Tần cảm thấy rất hứng thú với nó nên đã đạt được ý định hợp tác của họ”
Tiếp đó, Tạ Anh Dũng đem sự tình chữa khỏi bệnh cho Tần Quang Đại của Trần Gia Bảo. Cùng với sự hợp tác của ba thế lực nói một hồi.
“Danh tiếng của việc kinh doanh của nhà họ Tần rất tốt. Nếu có thể cùng nhà họ Tần làm đối tác làm ăn mà nói thì chúng ta được một lợi ích vô cùng to lớn. Ngoài ra nhà họ Tạ chúng ta muốn đem thế lực kéo đến tỉnh Hòa Bình thì nhất định là làm ít ăn to. Anh Dũng, nước cờ này của con đi rất tốt.” Tạ Hoàng Dương an lòng muốn an dưỡng tuổi già. Đột nhiên ông ta nhớ được việc Trần Gia Bảo chữa khỏi bệnh cho Tần Quang Đại, ông ta không khỏi nghĩ ra một ý định mờ ám. Ông ta kích động nói: “Cậu Trần, cậu giúp đỡ nhà họ Tạ nhiều như vậy, công ơn to lớn này to đến nỗi chúng tôi không biết lấy gì để báo đáp. Chờ tôi uống nước xong rồi nói tiếp….”
Tạ Hoàng Dương bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Tiện tay mà thôi.” Trần Gia Bảo đứng lên, ánh mắt lãnh đạm nhìn Tạ Anh Dũng nói: “Tôi không ưa thích bị người khác lợi dụng. Chẳng qua mục tiêu lần này giống nhau, tôi không có so đo nhưng tôi hy vọng sẽ không có lần sau nữa.”
Không phải vì không ta ưa thích Triệu Đình Nhiên mà bởi vì không có nhà họ Triệu trợ giúp thì nhà họ Tạ muốn phát triển đến trong tỉnh thì rất là khó khăn.
Tạ Hoàng Dương ngậm ngùi thở dài.
“Trong lúc vô cùng nhục nhã, kẻ này vẫn còn có thể chịu đựng được. Tên Triệu Đình Nhiên này bụng dạ cực sâu. Cậu Trần, về sau ngày tuyệt đối không được khinh thưởng hắn kẻo hắn sẽ tìm cơ hội trả thù ngài.” Tạ Anh Dũng nhắc nhở.
Trần Gia Bảo cười nhạt, tự tin nói: “Mặc kệ hắn có sử dụng mưu hèn kế bẩn gì thì tôi vẫn như cũ dùng một kiếm chém hết. Ngược lại là gia chủ Tạ, hết thảy việc này không phải đều nằm trong kế hoạch của ông sao?”
Lời vừa nói ra, hai mắt Tạ Anh Dũng đột nhiên mở to. Trần Gia Bảo nhìn thẳng vào mắt ông ta, không nhượng bộ chút nào.
Lập tức Tạ Anh Dũng cười khổ: “Thì ra cậu đã phát hiện ra?”
“Không tệ.” Trần Gia Bảo vỗ tay cười nói: “Một chiêu dùng sói nuốt hổ thật đẹp nha. Không phí một thứ gì liền đạt được mục đích. Còn có thể đưa bản thân ra bên ngoài sự việc. Tên Triệu Đình Nhiên thật là đáng thương, hắn còn nghĩ có thể thông gia được với nhà họ Tạ, kết quả bị người bán đi cũng không biết.”
Tạ Hoàng Dương không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Ông ta nhíu mày hỏi: “Cậu Trần, Anh Dũng, hai người đang nói chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Vẫn nên để cho cậu Trần nói ra đi. Tôi ngược lại rất tò mò tại sao cậu Trần lại có thể nhìn ra được?” Tạ Anh Dũng hứng thú.
“Thực ra rất đơn giản.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Toàn bộ thành phố Hòa Bình chỉ có ông mới là người biết tôi đang cần tìm Thiên Tâm Quả. Mà đột nhiên Tưởng Đức Lâm lại tới gặp tôi để nói về vấn đề này. Từ đó tôi bắt đầu nghi ngờ Tưởng Đức Lâm nhận được chỉ đạo của ông. Dù sao thì Tưởng Đức Lâm cũng là người của ông, ông chắc chắn không hi vọng Triệu Đình Nhiên kiểm soát được thành phố Hòa Bình và thế lực ngầm của thành phố Hòa Bình cho nên nông là người đáng nghi nhất. Ngoài ra ông thuận lợi hợp tác với nhà họ Tần. Ông thông qua nhà họ Tần có thể đưa thế lực của nhà họ Tạ kéo dài đến tỉnh Hòa Bình mà không cần đem con gái bảo bối của mình phải gả đi. Giữa việc chọn nhà họ Tần và nhà họ Triệu thì người thông minh chắc chắn sẽ chọn nhà họ Tần.”
“Lần trước tôi quyết đấu cùng Tạ Quốc An, ông biết thực lực của tôi nằm ở “Thông U hậu kỳ”, đúng lúc có thể đối kháng được với Đồ Bá Thạch cho nên ông ngồi ở phía sau tầm màn, tiến hành chỉ đạo mọi thứ. Thông qua việc sử dụng Thiên Tâm Quả để dụ dỗ tôi đến ngăn chặn hắn ta còn ông có thể để bản thân mình ở ngoài màn kịch này. Ông Tạ, tôi nói thế có đúng không?”
Tạ Anh Dũng càng nghe càng chấn động, lập tức ông ta cười khổ, vỗ tay tán thành: “Lợi hại, thật lợi hại. Không hổ danh là ông Tần, rất hiểu chuyện. Chỉ là tôi không có nghĩ tới Đồ Bá Thạch sẽ chết thảm dưới tay của ngài. Xem ra tôi vẫn còn coi thường thực lực của ngài đi.”
Trần Gia Bảo nói một cách ngạo nghễ: “Thực lực của tôi các người không phải nhìn liền có thể đoán được.”
“Hoàn toàn chính xác.” Tạ Anh Dũng rất tán thành.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người đề nghị Trần Gia Bảo là “Thông U hậu kỳ” nhưng anh dễ dàng đánh thắng được “Thông U hậu kỳ” Tạ Quốc An. Một lần nữa Trần Gia Bảo dùng cảnh giới “Thông U hậu kỳ” giết được người có cảnh giới đỉnh cao “Thông U hậu kỳ” là Đồ Bá Thạch.
Không thể không thừa nhận thực lực của Trần Gia Bảo thật khó đoán.
“Chuyện này có liên quan đến nhà họ Tần?” Tạ Hoàng Dương kinh ngạc hỏi.
Nhà họ Tần không yếu so với nhà họ Triệu, không đúng, bây giờ Đồ Bá Thạch đã chết, thực lực của nhà họ Triệu bị tổn thất nặng nề. Thực lực nhà họ Tần bây giờ đã áp đảo phía trên nhà họ Triệu.
Tạ Quốc Dũng giải thích: “Bố, bố còn nhớ cậu Trần luyện chế ‘Cố Tinh Hoàn’ không? Nhà họ Tần cảm thấy rất hứng thú với nó nên đã đạt được ý định hợp tác của họ”
Tiếp đó, Tạ Anh Dũng đem sự tình chữa khỏi bệnh cho Tần Quang Đại của Trần Gia Bảo. Cùng với sự hợp tác của ba thế lực nói một hồi.
“Danh tiếng của việc kinh doanh của nhà họ Tần rất tốt. Nếu có thể cùng nhà họ Tần làm đối tác làm ăn mà nói thì chúng ta được một lợi ích vô cùng to lớn. Ngoài ra nhà họ Tạ chúng ta muốn đem thế lực kéo đến tỉnh Hòa Bình thì nhất định là làm ít ăn to. Anh Dũng, nước cờ này của con đi rất tốt.” Tạ Hoàng Dương an lòng muốn an dưỡng tuổi già. Đột nhiên ông ta nhớ được việc Trần Gia Bảo chữa khỏi bệnh cho Tần Quang Đại, ông ta không khỏi nghĩ ra một ý định mờ ám. Ông ta kích động nói: “Cậu Trần, cậu giúp đỡ nhà họ Tạ nhiều như vậy, công ơn to lớn này to đến nỗi chúng tôi không biết lấy gì để báo đáp. Chờ tôi uống nước xong rồi nói tiếp….”
Tạ Hoàng Dương bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Tiện tay mà thôi.” Trần Gia Bảo đứng lên, ánh mắt lãnh đạm nhìn Tạ Anh Dũng nói: “Tôi không ưa thích bị người khác lợi dụng. Chẳng qua mục tiêu lần này giống nhau, tôi không có so đo nhưng tôi hy vọng sẽ không có lần sau nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.