Chương 1981
Hoa Khôi
26/05/2022
“Cậu đã muốn tìm chết thì tôi liền thành toàn cho cậu.”
Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo nhìn nhau rồi bỗng cùng xông về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo liền lập tức tiến lên hiên ngang chống đỡ.
Lần đánh nhau này cũng không có Thiên Âm Ngọc Thiển của của Vũ Trầm Minh mà chỉ có hai người Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo nên sức uy hiếp với Trần Gia Bảo cũng đã giảm đi nhiều, đặc biệt là Trần Gia Bảo còn dùng Cửu Cung Bát Quái Bộ, tựa như cá trạch nhanh chóng lách mình tránh khỏi thế tiến công dày đặc của Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo, khiến bọn họ khó mà công kích nổi.
Trần Gia Bảo đưa tay thu âm dương, sau khi thi triển Vô Cực Quyền để chuyển hóa hấp thu nội kình của hai người Vũ Vô Song liền lập tức thi triển Trảm Nhân Kiếm để tấn công lại.
Công kích của hai người Vũ Vô Song không chỉ không cách nào gây thương tổn nặng cho Trần Gia Bảo mà ngược lại còn tăng thêm uy thế cho Trảm Nhân Kiếm thế nên mỗi lần Trần Gia Bảo xuất chiêu đều có thể gây ra uy hiếp chí mạng cho hai người Vũ Vô Song.
Không lâu sau, Trần Gia Bảo đã dần áp chế được hai cường giả Truyền Kỳ sơ kỳ là Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo chỉ bằng Vô Cực Quyền và Trảm Nhân Kiếm.
Đám người xung quanh thấy vậy đều đều cảm thấy kinh sợ đến chấn động lòng người. Dưới sự công kích của năm người nhà họ Vũ, Trần Gia Bảo vậy mà lại có thể chiến đấu vượt bậc, đồng thời còn khiến một người bị thương, một người tàn phế, một người chết trận, hơn nữa còn áp chế được hai cường giả còn lại. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết bọn họ cũng không tin sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Mà điều càng đáng sợ hơn chính là Trần Gia Bảo rõ ràng cũng chỉ là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi. Nếu cho Trần Gia Bảo thêm mười, hai mươi năm nữa thì trên đời này còn ai có thể trở thành đối thủ của Trần Gia Bảo đây?
Bên trong vòng chiến bỗng vang lên tiếng “keng” thanh thúy, Trần Gia Bảo vung lên Trảm Nhân Kiếm, ba thanh Quỷ Châm trong tay Vũ Cửu Bảo không chịu đựng nổi mà gãy làm đôi. Hơn nữa, nếu không phải là Vũ Cửu Bảo tránh nhanh thì e rằng ngón tay ông ta cũng đã bị Trảm Nhân Kiếm chém đứt.
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo lại vung kiếm lên, kiếm quang tựa ánh chớp đỏ rực tỏa ra hơi thở cuồng nộ không gì sánh nổi, Vũ Vô Song kiêng kị uy lực của Trảm Nhân Kiếm nên liền bị bức lui ra xa ba bước.
Thần kiếm lẫm liệt, thần uy lẫy lừng!
Trong lòng Võ Vô Song cùng Võ Cửu Bảo vô cùng sợ hãi, rõ ràng Trần Gia Bảo mới chỉ đến cảnh giới Bán Bước Truyền Kỳ, thực lực của anh đáng ra còn kém xa hai người bọn họ, nhưng vừa đánh nhau, hai người bọn họ đã khó mà đột phá được phối hợp công – thủ của Trảm Nhân Kiếm cùng Vô Cực Quyền mà ngược lại còn bị Trần Gia Bảo áp chế, khỏi phải nói trong lòng bọn họ bực bội đến nhường nào.
Lúc này, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được chuyện Vũ Vô Song cùng Vũ Cửu Bảo thua trận cũng chỉ là chuyện sớm muộn, càng chứ nói đến Trần Gia Bảo còn chưa thi triển thần kỹ thứ hai của Trảm Nhân Kiếm – bằng không ngưng tụ, bằng không thì hai người Vũ Vô Song sẽ càng nhanh bại trận!
Đám người nhà họ Vũ thấy cảnh này mà kinh hồn bạt vía, nếu hai người Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo mà bị Trần Gia Bảo đánh bại thì cũng đồng nghĩa với việc cả nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn này đều bị Trần Gia Bảo mạnh mẽ giẫm đạp. Đến lúc đó, cả núi Vụ Ẩn này tuyệt đối sẽ trở thành trò cười của tỉnh Trung Thiên, thậm chí là cả Quỷ Y Môn.
Trần Gia Bảo bỗng cảm thấy sau lưng dấy lên khí thế cường đại, nồng đậm tựa như thực thể khiến trong lòng anh nảy sinh cảm giác áp bách.
Cũng cùng lúc đó, một giọng nói vang dội mà uy nghiêm vang lên sau lưng anh: “Trần Gia Bảo, cậu còn không mau khoanh tay chịu trói!”
Tóc gáy của Trần Gia Bảo dựng đứng cả lên, anh vội vàng xoay người lại nhìn, chỉ thấy Vũ Giang Lâm vẫn luôn đứng trên đài chủ tịch đã vọt người lên, đánh một trưởng về phía Trần Gia Bảo.
Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo nhìn nhau rồi bỗng cùng xông về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo liền lập tức tiến lên hiên ngang chống đỡ.
Lần đánh nhau này cũng không có Thiên Âm Ngọc Thiển của của Vũ Trầm Minh mà chỉ có hai người Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo nên sức uy hiếp với Trần Gia Bảo cũng đã giảm đi nhiều, đặc biệt là Trần Gia Bảo còn dùng Cửu Cung Bát Quái Bộ, tựa như cá trạch nhanh chóng lách mình tránh khỏi thế tiến công dày đặc của Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo, khiến bọn họ khó mà công kích nổi.
Trần Gia Bảo đưa tay thu âm dương, sau khi thi triển Vô Cực Quyền để chuyển hóa hấp thu nội kình của hai người Vũ Vô Song liền lập tức thi triển Trảm Nhân Kiếm để tấn công lại.
Công kích của hai người Vũ Vô Song không chỉ không cách nào gây thương tổn nặng cho Trần Gia Bảo mà ngược lại còn tăng thêm uy thế cho Trảm Nhân Kiếm thế nên mỗi lần Trần Gia Bảo xuất chiêu đều có thể gây ra uy hiếp chí mạng cho hai người Vũ Vô Song.
Không lâu sau, Trần Gia Bảo đã dần áp chế được hai cường giả Truyền Kỳ sơ kỳ là Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo chỉ bằng Vô Cực Quyền và Trảm Nhân Kiếm.
Đám người xung quanh thấy vậy đều đều cảm thấy kinh sợ đến chấn động lòng người. Dưới sự công kích của năm người nhà họ Vũ, Trần Gia Bảo vậy mà lại có thể chiến đấu vượt bậc, đồng thời còn khiến một người bị thương, một người tàn phế, một người chết trận, hơn nữa còn áp chế được hai cường giả còn lại. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết bọn họ cũng không tin sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Mà điều càng đáng sợ hơn chính là Trần Gia Bảo rõ ràng cũng chỉ là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi. Nếu cho Trần Gia Bảo thêm mười, hai mươi năm nữa thì trên đời này còn ai có thể trở thành đối thủ của Trần Gia Bảo đây?
Bên trong vòng chiến bỗng vang lên tiếng “keng” thanh thúy, Trần Gia Bảo vung lên Trảm Nhân Kiếm, ba thanh Quỷ Châm trong tay Vũ Cửu Bảo không chịu đựng nổi mà gãy làm đôi. Hơn nữa, nếu không phải là Vũ Cửu Bảo tránh nhanh thì e rằng ngón tay ông ta cũng đã bị Trảm Nhân Kiếm chém đứt.
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo lại vung kiếm lên, kiếm quang tựa ánh chớp đỏ rực tỏa ra hơi thở cuồng nộ không gì sánh nổi, Vũ Vô Song kiêng kị uy lực của Trảm Nhân Kiếm nên liền bị bức lui ra xa ba bước.
Thần kiếm lẫm liệt, thần uy lẫy lừng!
Trong lòng Võ Vô Song cùng Võ Cửu Bảo vô cùng sợ hãi, rõ ràng Trần Gia Bảo mới chỉ đến cảnh giới Bán Bước Truyền Kỳ, thực lực của anh đáng ra còn kém xa hai người bọn họ, nhưng vừa đánh nhau, hai người bọn họ đã khó mà đột phá được phối hợp công – thủ của Trảm Nhân Kiếm cùng Vô Cực Quyền mà ngược lại còn bị Trần Gia Bảo áp chế, khỏi phải nói trong lòng bọn họ bực bội đến nhường nào.
Lúc này, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được chuyện Vũ Vô Song cùng Vũ Cửu Bảo thua trận cũng chỉ là chuyện sớm muộn, càng chứ nói đến Trần Gia Bảo còn chưa thi triển thần kỹ thứ hai của Trảm Nhân Kiếm – bằng không ngưng tụ, bằng không thì hai người Vũ Vô Song sẽ càng nhanh bại trận!
Đám người nhà họ Vũ thấy cảnh này mà kinh hồn bạt vía, nếu hai người Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo mà bị Trần Gia Bảo đánh bại thì cũng đồng nghĩa với việc cả nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn này đều bị Trần Gia Bảo mạnh mẽ giẫm đạp. Đến lúc đó, cả núi Vụ Ẩn này tuyệt đối sẽ trở thành trò cười của tỉnh Trung Thiên, thậm chí là cả Quỷ Y Môn.
Trần Gia Bảo bỗng cảm thấy sau lưng dấy lên khí thế cường đại, nồng đậm tựa như thực thể khiến trong lòng anh nảy sinh cảm giác áp bách.
Cũng cùng lúc đó, một giọng nói vang dội mà uy nghiêm vang lên sau lưng anh: “Trần Gia Bảo, cậu còn không mau khoanh tay chịu trói!”
Tóc gáy của Trần Gia Bảo dựng đứng cả lên, anh vội vàng xoay người lại nhìn, chỉ thấy Vũ Giang Lâm vẫn luôn đứng trên đài chủ tịch đã vọt người lên, đánh một trưởng về phía Trần Gia Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.