Chương 200
Hoa Khôi
12/10/2021
“Được rồi.” Triệu Đình Nhiên lên tiếng, vội vàng đi theo Trần Gia Bảo.
Nhìn xem bóng lưng rời đi của Trần Gia Bảo, Tần Ly Nguyệt có chút kỳ quái: “Thi Vân, em có phát hiện ra không. Thái độ của Triệu Đình Nhiên đối với người trẻ tuổi tên Trần Gia Bảo này không bình thường nha. Tựa hồ Triệu Đình Nhiên là tùy tùng của anh ta vậy.”
“Chị, chị nghĩ bậy bạ gì đó? Trong đám người của các gia tộc lớn chúng ta không có Trần Gia Bảo. Ngoài ra tại thành phố Hòa Bình, hậu bối của gia tộc nào dám để cho Triệu Đình Nhiên cam tâm tình nguyện làm người hầu? Em đoán rằng anh ta là người dẫn đường cho Triệu Đình Nhiên nha. Ai da, sớm biết anh ta là người dẫn đường thì chúng ta đem Trần Gia Bảo cướp lấy, sau đó dẫn chúng ta đến động Bắc Giao có phải nhanh hơn không. Chúng ta đỡ phải đi lòng vòng trong khu rừng này nha.” Tần Thi Vân ảo não dậm chân một cái.
Tần Ly Nguyệt nghĩ một hồi, cô ta thấy em của mình nói cũng hợp lý, cô ta bật cười nói: “Cũng đúng, xem ra Trần Gia Bảo chỉ là một người dẫn đường, là chị suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Chị, chúng ta nên đi nhanh lên, mau chóng tìm được Thiên Tâm Quả rồi rời cái nơi bẩn thỉu này, em rất muốn được tắm thật nhanh nha.” Tần Thi Vân nhíu mũi, gương mặt không vui.
Lại nói Trần Gia Bảo vì muốn cắt đuôi chị em nhà họ Tần nên nhanh chóng đi về phía động Bắc Giao. Triệu Đình Nhiên phải dùng toàn bộ sức lực của mình mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp anh.
Sau 1 tiếng đồng hồ thì Trần Gia Bảo nhìn cái hang cao nửa mét trước mặt mình, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.
“Cậu Trần, có tin đồn là bên trong động Bắc Giao có một con giao long chuyên ăn thịt người. Chúng ta cứ đi vào như vậy có ổn không?” Triệu Đình Nhiên thở hồng hộc nói.
Đương nhiên anh ta không phải nghĩ cho Trần Gia Bảo mà lo lắng cho sự an toàn của chính anh ta. Nếu như Đồ Bá Thạch ở đây, coi như trong động có giao lòng thì anh ta cũng tự tin là Đồ Bá Thạch sẽ bảo vệ anh ta. Thế nhưng bây giờ trước mặt anh ta là Trần Gia Bảo, anh ta thực sự có chút chột dạ.
Trần Gia Bảo lạnh lùng nhìn anh ta một cái, vừa bước vào trong động vừa nói: “Đi cùng tao, hoặc rời đi, mày có thể lựa chọn một trong hai.”
“Cái đệnh mệnh, tao còn chưa được giải khai tử huyệt, có quyền lựa chọn cái con khỉ!” Triệu Đình Nhiên mắng thầm vài câu, anh ta vẫn cắn răng đi theo Trần Gia Bảo.
Trong động Bắc Giao, Trần Gia Bảo tiến vào bên trong, càng đi vào sâu bên trong thì không khí càng ẩm ướt. Trong không khí còn ẩn chứa một mùi hôi thối.
“Chẳng lẽ thực sự có giao long tồn tại trên đời này?” Trần Gia Bảo âm thầm đề phòng.
Triệu Đình Nhiên càng khẩn trương đi sau lưng Trần Gia Bảo. Anh ta chỉ sợ đầu ác giao từ một chỗ nào đó chui ra một ngụm ăn hết của người anh ta.
Không bao lâu, hai người đi đến chỗ sâu nhất trong hang động. Phía trước là một hồ nước cực lớn với đường kính dài 33,33 mét. Sóng nước rạo rực xung quanh, tỏa ra từng đợt đều nhau.
Ở chính giữa hồ nước là một hòn đảo nhỏ. Phía trên hòn đảo là một gốc cây thân đỏ, lá xanh. Trên nhánh cây đang rũ xuống là ba trái cây màu đỏ rực. Ánh sáng thông qua một lỗ hổng nho chiếu xuống bao trùm lấy gốc cây tạo cho người khác cảm giác thật thánh khiết.
“Thiên Tâm Quả, quả thật có Thiên Tâm Quả!” Trần Gia Bảo mừng rỡ, chuyến đi này quả nhiên không có uổng phí!
Triệu Đình Nhiên nhẹ nhàng thở phào. Anh ta sợ ở đây không có Thiên Tâm Quả thì Trần Gia Bảo sẽ tức giận mà giết chết anh ta.
Trần Gia Bảo đang chuẩn bị tiến lên hái Thiên Tâm Quả thì ánh mắt của anh nhíu lại khi nhìn hồ nước, chân của anh không có bước tiếp.
“Sao vậy, Thiên Tâm Quả đang ở trước mặt của mày đây, mày không đi hái chúng sao?” Trong lòng Triệu Đình Nhiên hiếu kỳ.
Trần Gia Bảo chỉ cười lạnh, không có trả lời câu hỏi của anh ta.
Đột nhiên, sau lưng bọn họ truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập. Rất nhanh, Tần Vũ Hình, Tần Thi Vân dẫn người xông tới. Sau khi nhìn thấy Thiên Tâm Quả ở giữa hồ, Tần Thi Vân kích động không thôi, cô ta thở hồng hộc nói: “Chị, chị mau nhìn xem, đó chính là Thiên Tâm Quả, em nói đi theo Triệu Đình Nhiên chắc chắn không sai mà.”
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, anh nghĩ không ra tốc độ của hai chị em nhà họ Tần này thật nhanh, chớp mắt đã đuổi kịp tốc độ của anh.
Tần Ly Nguyệt cười lạnh nhìn về phía Triệu Đình Nhiên: “Triệu Đình Nhiên nha, không phải anh nói không có hứng thú với Thiên Tâm Quả sao? Vậy thì bây giờ nên giải thích như thế nào đây?”
“Tiểu thư Tần, tôi hoàn toàn không có hứng thú với Thiên Tâm Quả, mọi người cứ tùy ý” Triệu Đình Nhiên nhún vai lùi về phía sau. Anh ta ra hiệu không muốn tranh đoạt Thiên Tâm quả. Tất nhiên là Trần Gia Bảo có xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng không có chen vào.
“Hi vọng anh giữ lời hứa.” Tần Ly Nguyệt cười lạnh, cô ta nhìn về phía Trần Gia Bảo đứng bên cạnh hồ nước, vẻ mặt nghiêm túc không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Thi Vân biu môi, hướng về phái Trần Gia Bảo hô to: “Này, ông chủ của anh đều tránh ra, anh còn đứng đây làm cái quái gì?”
Nhìn xem bóng lưng rời đi của Trần Gia Bảo, Tần Ly Nguyệt có chút kỳ quái: “Thi Vân, em có phát hiện ra không. Thái độ của Triệu Đình Nhiên đối với người trẻ tuổi tên Trần Gia Bảo này không bình thường nha. Tựa hồ Triệu Đình Nhiên là tùy tùng của anh ta vậy.”
“Chị, chị nghĩ bậy bạ gì đó? Trong đám người của các gia tộc lớn chúng ta không có Trần Gia Bảo. Ngoài ra tại thành phố Hòa Bình, hậu bối của gia tộc nào dám để cho Triệu Đình Nhiên cam tâm tình nguyện làm người hầu? Em đoán rằng anh ta là người dẫn đường cho Triệu Đình Nhiên nha. Ai da, sớm biết anh ta là người dẫn đường thì chúng ta đem Trần Gia Bảo cướp lấy, sau đó dẫn chúng ta đến động Bắc Giao có phải nhanh hơn không. Chúng ta đỡ phải đi lòng vòng trong khu rừng này nha.” Tần Thi Vân ảo não dậm chân một cái.
Tần Ly Nguyệt nghĩ một hồi, cô ta thấy em của mình nói cũng hợp lý, cô ta bật cười nói: “Cũng đúng, xem ra Trần Gia Bảo chỉ là một người dẫn đường, là chị suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Chị, chúng ta nên đi nhanh lên, mau chóng tìm được Thiên Tâm Quả rồi rời cái nơi bẩn thỉu này, em rất muốn được tắm thật nhanh nha.” Tần Thi Vân nhíu mũi, gương mặt không vui.
Lại nói Trần Gia Bảo vì muốn cắt đuôi chị em nhà họ Tần nên nhanh chóng đi về phía động Bắc Giao. Triệu Đình Nhiên phải dùng toàn bộ sức lực của mình mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp anh.
Sau 1 tiếng đồng hồ thì Trần Gia Bảo nhìn cái hang cao nửa mét trước mặt mình, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.
“Cậu Trần, có tin đồn là bên trong động Bắc Giao có một con giao long chuyên ăn thịt người. Chúng ta cứ đi vào như vậy có ổn không?” Triệu Đình Nhiên thở hồng hộc nói.
Đương nhiên anh ta không phải nghĩ cho Trần Gia Bảo mà lo lắng cho sự an toàn của chính anh ta. Nếu như Đồ Bá Thạch ở đây, coi như trong động có giao lòng thì anh ta cũng tự tin là Đồ Bá Thạch sẽ bảo vệ anh ta. Thế nhưng bây giờ trước mặt anh ta là Trần Gia Bảo, anh ta thực sự có chút chột dạ.
Trần Gia Bảo lạnh lùng nhìn anh ta một cái, vừa bước vào trong động vừa nói: “Đi cùng tao, hoặc rời đi, mày có thể lựa chọn một trong hai.”
“Cái đệnh mệnh, tao còn chưa được giải khai tử huyệt, có quyền lựa chọn cái con khỉ!” Triệu Đình Nhiên mắng thầm vài câu, anh ta vẫn cắn răng đi theo Trần Gia Bảo.
Trong động Bắc Giao, Trần Gia Bảo tiến vào bên trong, càng đi vào sâu bên trong thì không khí càng ẩm ướt. Trong không khí còn ẩn chứa một mùi hôi thối.
“Chẳng lẽ thực sự có giao long tồn tại trên đời này?” Trần Gia Bảo âm thầm đề phòng.
Triệu Đình Nhiên càng khẩn trương đi sau lưng Trần Gia Bảo. Anh ta chỉ sợ đầu ác giao từ một chỗ nào đó chui ra một ngụm ăn hết của người anh ta.
Không bao lâu, hai người đi đến chỗ sâu nhất trong hang động. Phía trước là một hồ nước cực lớn với đường kính dài 33,33 mét. Sóng nước rạo rực xung quanh, tỏa ra từng đợt đều nhau.
Ở chính giữa hồ nước là một hòn đảo nhỏ. Phía trên hòn đảo là một gốc cây thân đỏ, lá xanh. Trên nhánh cây đang rũ xuống là ba trái cây màu đỏ rực. Ánh sáng thông qua một lỗ hổng nho chiếu xuống bao trùm lấy gốc cây tạo cho người khác cảm giác thật thánh khiết.
“Thiên Tâm Quả, quả thật có Thiên Tâm Quả!” Trần Gia Bảo mừng rỡ, chuyến đi này quả nhiên không có uổng phí!
Triệu Đình Nhiên nhẹ nhàng thở phào. Anh ta sợ ở đây không có Thiên Tâm Quả thì Trần Gia Bảo sẽ tức giận mà giết chết anh ta.
Trần Gia Bảo đang chuẩn bị tiến lên hái Thiên Tâm Quả thì ánh mắt của anh nhíu lại khi nhìn hồ nước, chân của anh không có bước tiếp.
“Sao vậy, Thiên Tâm Quả đang ở trước mặt của mày đây, mày không đi hái chúng sao?” Trong lòng Triệu Đình Nhiên hiếu kỳ.
Trần Gia Bảo chỉ cười lạnh, không có trả lời câu hỏi của anh ta.
Đột nhiên, sau lưng bọn họ truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập. Rất nhanh, Tần Vũ Hình, Tần Thi Vân dẫn người xông tới. Sau khi nhìn thấy Thiên Tâm Quả ở giữa hồ, Tần Thi Vân kích động không thôi, cô ta thở hồng hộc nói: “Chị, chị mau nhìn xem, đó chính là Thiên Tâm Quả, em nói đi theo Triệu Đình Nhiên chắc chắn không sai mà.”
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, anh nghĩ không ra tốc độ của hai chị em nhà họ Tần này thật nhanh, chớp mắt đã đuổi kịp tốc độ của anh.
Tần Ly Nguyệt cười lạnh nhìn về phía Triệu Đình Nhiên: “Triệu Đình Nhiên nha, không phải anh nói không có hứng thú với Thiên Tâm Quả sao? Vậy thì bây giờ nên giải thích như thế nào đây?”
“Tiểu thư Tần, tôi hoàn toàn không có hứng thú với Thiên Tâm Quả, mọi người cứ tùy ý” Triệu Đình Nhiên nhún vai lùi về phía sau. Anh ta ra hiệu không muốn tranh đoạt Thiên Tâm quả. Tất nhiên là Trần Gia Bảo có xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng không có chen vào.
“Hi vọng anh giữ lời hứa.” Tần Ly Nguyệt cười lạnh, cô ta nhìn về phía Trần Gia Bảo đứng bên cạnh hồ nước, vẻ mặt nghiêm túc không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Thi Vân biu môi, hướng về phái Trần Gia Bảo hô to: “Này, ông chủ của anh đều tránh ra, anh còn đứng đây làm cái quái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.