Chương 2062
Hoa Khôi
14/10/2023
Chương 2062
Trần Gia Bảo không hề hoảng sợ hay bất mãn, liên tiếp lui về phía sau ba bước, dễ dàng tránh được kiếm khí của đối phương, vô cùng bình tĩnh.
Tô Kim Vũ xuống xe, khinh thường nhìn Trần Gia Bảo, nói: “Cậu chặn xe của tôi làm gì?”
“Tối nay màn đêm đen kịt, gió thổi cao, chính là đêm để giết người.” Trần Gia Bảo nhẹ giọng nói, trong giọng điệu tràn ngập sát khí.
Đêm giết người trăng đen gió cao.
“Cậu muốn giết tôi?” Tô Thiên Vũ thần sắc khinh miệt, mặc dù đứng tại mưa đêm, nhưng lại không rơi đến người ông ta, nói: “Người trẻ tuổi bây giờ đều phách lối như vậy sao? Cậu cũng đã biết, tôi là Truyền kỳ cường giả, cậu dựa vào cái gì có tự tin tới giết tôi?
“Bởi vì tôi là Trần Gia Bảo.”
“Cậu là Trần Gia Bảo?” Tô Thiên Vũ kinh ngạc: “Chính là Trần Gia Bảo?”
“Không sai.” Trần Gia Bảo đầu ngón tay tung kiếm, nói: “Tối nay, ông sẽ chết ở đây.”
Sau sự kinh ngạc ban đầu, Tô Thiên Vũ đột nhiên cười lên ha hả, vừa mừng vừa sợ nói: “Tôi lần này rời núi chính là vì giết cậu, mà cậu lại tự mình đưa tới cửa, thật sự là Thiên Đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa cậu lại tới.”
Trần Gia Bảo không nói, tiếp tục kéo kiếm của mình lên.
Trong mưa đêm, có cỗ sát khí.
“Trong giới võ lâm, người ta nói rằng cậu có sức mạnh của bán bước truyền kỳ, có thể so sánh Truyền kỳ cường giả, có lẽ cậu thật sự có chỗ hơn người, nhưng Tô Thiên Vũ tôi cũng không phải hạng người bình thường, cậuđã chủ động tìm chết, vậy tôi sẽ giết cậu, và trả thù cho cái chết bi thảm của nhà họ Tô!”
Tô Thiên Vũ vừa mới nói xong, đột nhiên ra tay, chỉ thấy tay phải của ông ta vung khẽ, những giọt mưa trước mặt nhao nhao hướng Trần Gia Bảo vọt tới, mặc dù giọt mưa yếu đuối, nhưng ông ta đã là nội kình võ giả, mấy giọt mưa ấy còn sắc bén hơn dao nữa kìa, hơn nữa số lượng còn dày đặc, ngay lập tức đã bao phủ quanh người Trần Gia Bảo.
Kiếm của Trần Gia Bảo, cũng tại thời khắc này kéo lên đến đỉnh điểm, đầu ngón tay kiếm khí đột nhiên bắn ra, hướng trước mặt mưa đao mà quét ngang ra.
Với một tiếng “soạt”, năng lượng kiếm trắng buộc lưỡi kiếm sắc bén được tạo thành bởi những giọt mưa trong suốt lùi lại một mét.
Đột nhiên, Tô Thiên Vũ hừ nhẹ một tiếng, hiển thị rõ khinh miệt.
Nhìn thấy Tô Thiên Vũ dường như được hỗ trợ, ông ta đột nhiên xuyên thủng kiếm của Trần Gia Bảo và lao về phía Trần Gia Bảo.
Mật độ dày đặc, che kín bầu trời!
Trần Gia Bảo mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, chân phải chĩa xuống đất, đạp thức dậy mặt mưa hoa, thân hình lập tức lui về phía sau, hai tay ở trước ngực vận khí, thi triển Vô Cực Quyền, hai tay sinh ra một lực hút xoắn ốc cường đại.
Mưa đao một khi tới gần anh trong vòng một mét, liền bị Trần Gia Bảo thu nạp đến trong lòng bàn tay, khó mà tổn thương anh.
Rất nhanh, theo Trần Gia Bảo không ngừng lui về phía sau , nội lực của rất nhiều mưa đao đã hấp thu vào lòng bàn tay của Trần Gia Bảo, tạo thành một đoàn năng lượng đầy màu sắc có thể nhìn thấy bằng mắt thường, toát ra hơi thở cuồng bạo.
Không có nội lực tiếp thêm, những hạt mưa này lần lượt rơi trên mặt đất, bắn tung tóe vô số hạt mưa.
“Không ngờ cậu có thể hóa giải chiêu thức hoàn mỹ của tôi, đây chính là Vô Cực Quyền đó hả? Khó trách dám đến giết tôi, quả nhiên có mấy phần thực lực, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.