Chương 212
Hoa Khôi
13/10/2021
Lý Đức Trung nắm thật chặt ly bia, tức giận thì thào nói: “Trần Gia
Bảo, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xâm nhập nhà họ Lý chúng tao, mày có
quá đáng không?”
“Ồ? Là tao quá đáng à?” Trần Gia Bảo xoay người, nhìn về phía Lý Đức Trung, khinh thường nói: “Tô Ánh Tuyết là vị hôn thê của tao, mày theo đuổi cô ấy, muốn cạy góc tường của tao, đây là thứ nhất. Mày lại để cho cảnh sát bắt tao lại, dùng thủ đoạn ám toán tao, đây là thứ hai. Bây giờ mày bỏ ra hơn ba mươi năm tỷ tiền thưởng, thuê Sát thủ trên bảng Phong Nhất đến ám sát tao, mỗi một sự kiện, một việc này, mày nói xem, rốt cuộc là ai quá đáng?”
Lý Đức Trung cả kinh nói: “Mày… Làm sao mày biết tao tìm sát thủ giết mày?”
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.” Trần Gia Bảo mỉm cười, vươn tay chỉ Hương Giang, cười nói: “Mày biết cô ấy không? Cô ấy gọi là Hương Giang, nhưng trước kia tên gọi là Quỳnh Tím, chính là sát thủ trên bảng Phong Nhất.”
“Cô… Cô là Quỳnh Tím? Tại sao cô lại ở cùng Trần Gia Bảo? Đúng, còn có Hoa Hồng Đen đâu?” Lý Đức Trung khiếp sợ nhìn về phía Hương Giang.
“Hoa Hồng Đen la tao giết, mà cô ấy bây giờ là vệ sĩ của tao kiêm người hầu.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
Một câu khuấy động hàng nghìn con sóng.
Lý Đức Trung hoàn toàn kinh hãi.
Hai vị sát thủ tiếng tăm lừng lẫytrên bảng Phong Nhất, vậy mà một người đã chết, một người trở thành người của Trần Gia Bảo, nếu không phải tận mắt thấy, Lý Đức Trung nói gì cũng không tin.
Lập tức, Lý Đức Trung nhớ tới chuyện đáng sợ hơn, Trần Gia Bảo đã biết rõ gã tìm sát thủ ám sát anh ta, bây giờ nửa đêm anh ta đột nhập vào nhà họ Lý, tuyệt đối không phải chỉ đến khoe khoang Quỳnh Tím trở thành người hầu của anh ta, chẳng lẽ…
Nghĩ đến một suy đoán kinh khủng, sắc mặt Lý Đức Trung đột nhiên thay đổi.
Như để chứng minh phỏng đoán của gã, Trần Gia Bảo rút ra nhuyễn kiếm, cười lạnh lùng nói: “Kẻ giết người vĩnh viễn bị giết. Đêm nay, cả hai người không ai trốn thoát được.”
Vẻ mặt Lý Vũ Minh hoảng sợ, “bịch,bịch ” một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu với Trần Gia Bảo, mang theo khóc nức nở kêu lên: “Đừng, đừng giết tôi, không phải anh muốn lấy tiền sao, tôi cho, tôi cho anh ba mươi năm tỷ, chỉ cầu anh buông tha một con đường sống cho tôi…”
Gã hối hận muốn chết rồi, mẹ kiếp, sớm biết Trần Gia Bảo lợi hại như vậy, lúc trước không nên trêu chọc Trần Gia Bảo, lại càng không nên tìm sát thủ giết anh ta.
Trần Gia Bảo liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy khinh thường, cười lạnh nói: “Đã muộn.”
“Đừng” Trong lòng Lý Vũ Minh cả kinh, đồng tử đột nhiên co rút lại, trước mặt chợt lóe một tia sáng lạnh, máu tươi phun tung toé từ trên cổ của gã, “Bịch bịch” một tiếng, cả người gã ngã xuống vũng máu.
Một kiếm cắt đứt cổ.
“Trần Gia Bảo mày điên rồi? Đây là một xã hội pháp trị, vậy mà mày dám tới đây giết người…” Lý Đức Trung vừa kinh vừa sợ kêu lên.
“Sai rồi, đây là một xã hội cường quyền, sức mạnh là chân lý. Em trai của mày đã chết, hiện tại đến lượt mày.” Trần Gia Bảo nhìn về phía Lý Đức Trung chậm rãi đi đến. Trên thân kiếm máu tươi từ từ rơi xuống phát ra tiếng “tong, tong”.
Lý Đức Trung cố nén nỗi sợ hãi trong lòng nói: “Trần Gia Bảo, mày… Mày không thể giết tao, tao đã phát lệnh ám sát rồi, nếu như tao không huỷ bỏ…, Sát thủ trên bảng Phong Nhất sẽ cùng mày không chết không ngừng, cho dù mày có mạnh như thế nào, cũng tuyệt đối không có hi vọng sống.”
” Cả đời Trần Gia Bảo tao làm việc tự do tự tại, làm sao sợ uy hiếp của mày chứ? Thật sự là ồn ào!” Trần Gia Bảo cười lạnh lùng, đột nhiên một kiếm xẹt qua, thời gian để Lý Đức Trung trốn tránh cũng không có, hai mắt đã trừng lớn không cam lòng ngã trên mặt đất, hoàn toàn đã không còn sự sống, máu tươi từ trên cổ chảy đầy đất.
Đứng ở bên cạnh, đôi mắt dễ thương của Hương Giang nóng rực, trong lòng trở nên hưng phấn.
“Thì ra giết người nhẹ nhàng cũng có thể vui vẻ như vậy. Có lẽ, đi theo ông chủ cũng là lựa chọn không tồi.”
Cô vốn là sát thủ, điều cô ngưỡng mộ nhất đúng là người sát phạt quyết đoán.
“Hương Giang, cô thu dọn sạch sẽ ở dây đi, đừng để lại bất kỳ dấu vết gì, tôi sẽ đợi cô ở trong xe dưới lầu.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
“Vâng, thưa ông chủ.” Vẻ mặt rất kính trọng của Hương Giang phát ra từ đáy lòng đáp lại.
Trần Gia Bảo lạ lùng liếc nhìn cô rồi cầm trường kiếm nghênh ngang rời đi.
Vào ngày thứ hai, tin tức về cái chết của anh em nhà họ Lý mới truyền đi.
Nhà họ Lý nắm giữ một phần ba kinh tế của thành phố Hòa Bình, mặc dù kém hơn nhà họ Tạ, nhưng cũng là dòng họ lớn số một số hai của thành phố Hòa Bình. Hai anh em Lý Đức Trung, Lý Vũ Minh đã chết khiến cho tầng lớp thượng lưu ở thành phố Hòa Bình bị náo động.
Gia chủ họ Lý vừa đau lòng vừa tức giận tuyên bố nhất định phải làm cho hung thủ ra trước công lý.
Giờ phút này, người khởi xướng tất cả mọi chuyện Trần Gia Bảo đang ngồi ở bên trong quán ăn nhanh, vui vẻ ăn sáng.
“Ồ? Là tao quá đáng à?” Trần Gia Bảo xoay người, nhìn về phía Lý Đức Trung, khinh thường nói: “Tô Ánh Tuyết là vị hôn thê của tao, mày theo đuổi cô ấy, muốn cạy góc tường của tao, đây là thứ nhất. Mày lại để cho cảnh sát bắt tao lại, dùng thủ đoạn ám toán tao, đây là thứ hai. Bây giờ mày bỏ ra hơn ba mươi năm tỷ tiền thưởng, thuê Sát thủ trên bảng Phong Nhất đến ám sát tao, mỗi một sự kiện, một việc này, mày nói xem, rốt cuộc là ai quá đáng?”
Lý Đức Trung cả kinh nói: “Mày… Làm sao mày biết tao tìm sát thủ giết mày?”
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.” Trần Gia Bảo mỉm cười, vươn tay chỉ Hương Giang, cười nói: “Mày biết cô ấy không? Cô ấy gọi là Hương Giang, nhưng trước kia tên gọi là Quỳnh Tím, chính là sát thủ trên bảng Phong Nhất.”
“Cô… Cô là Quỳnh Tím? Tại sao cô lại ở cùng Trần Gia Bảo? Đúng, còn có Hoa Hồng Đen đâu?” Lý Đức Trung khiếp sợ nhìn về phía Hương Giang.
“Hoa Hồng Đen la tao giết, mà cô ấy bây giờ là vệ sĩ của tao kiêm người hầu.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
Một câu khuấy động hàng nghìn con sóng.
Lý Đức Trung hoàn toàn kinh hãi.
Hai vị sát thủ tiếng tăm lừng lẫytrên bảng Phong Nhất, vậy mà một người đã chết, một người trở thành người của Trần Gia Bảo, nếu không phải tận mắt thấy, Lý Đức Trung nói gì cũng không tin.
Lập tức, Lý Đức Trung nhớ tới chuyện đáng sợ hơn, Trần Gia Bảo đã biết rõ gã tìm sát thủ ám sát anh ta, bây giờ nửa đêm anh ta đột nhập vào nhà họ Lý, tuyệt đối không phải chỉ đến khoe khoang Quỳnh Tím trở thành người hầu của anh ta, chẳng lẽ…
Nghĩ đến một suy đoán kinh khủng, sắc mặt Lý Đức Trung đột nhiên thay đổi.
Như để chứng minh phỏng đoán của gã, Trần Gia Bảo rút ra nhuyễn kiếm, cười lạnh lùng nói: “Kẻ giết người vĩnh viễn bị giết. Đêm nay, cả hai người không ai trốn thoát được.”
Vẻ mặt Lý Vũ Minh hoảng sợ, “bịch,bịch ” một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu với Trần Gia Bảo, mang theo khóc nức nở kêu lên: “Đừng, đừng giết tôi, không phải anh muốn lấy tiền sao, tôi cho, tôi cho anh ba mươi năm tỷ, chỉ cầu anh buông tha một con đường sống cho tôi…”
Gã hối hận muốn chết rồi, mẹ kiếp, sớm biết Trần Gia Bảo lợi hại như vậy, lúc trước không nên trêu chọc Trần Gia Bảo, lại càng không nên tìm sát thủ giết anh ta.
Trần Gia Bảo liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy khinh thường, cười lạnh nói: “Đã muộn.”
“Đừng” Trong lòng Lý Vũ Minh cả kinh, đồng tử đột nhiên co rút lại, trước mặt chợt lóe một tia sáng lạnh, máu tươi phun tung toé từ trên cổ của gã, “Bịch bịch” một tiếng, cả người gã ngã xuống vũng máu.
Một kiếm cắt đứt cổ.
“Trần Gia Bảo mày điên rồi? Đây là một xã hội pháp trị, vậy mà mày dám tới đây giết người…” Lý Đức Trung vừa kinh vừa sợ kêu lên.
“Sai rồi, đây là một xã hội cường quyền, sức mạnh là chân lý. Em trai của mày đã chết, hiện tại đến lượt mày.” Trần Gia Bảo nhìn về phía Lý Đức Trung chậm rãi đi đến. Trên thân kiếm máu tươi từ từ rơi xuống phát ra tiếng “tong, tong”.
Lý Đức Trung cố nén nỗi sợ hãi trong lòng nói: “Trần Gia Bảo, mày… Mày không thể giết tao, tao đã phát lệnh ám sát rồi, nếu như tao không huỷ bỏ…, Sát thủ trên bảng Phong Nhất sẽ cùng mày không chết không ngừng, cho dù mày có mạnh như thế nào, cũng tuyệt đối không có hi vọng sống.”
” Cả đời Trần Gia Bảo tao làm việc tự do tự tại, làm sao sợ uy hiếp của mày chứ? Thật sự là ồn ào!” Trần Gia Bảo cười lạnh lùng, đột nhiên một kiếm xẹt qua, thời gian để Lý Đức Trung trốn tránh cũng không có, hai mắt đã trừng lớn không cam lòng ngã trên mặt đất, hoàn toàn đã không còn sự sống, máu tươi từ trên cổ chảy đầy đất.
Đứng ở bên cạnh, đôi mắt dễ thương của Hương Giang nóng rực, trong lòng trở nên hưng phấn.
“Thì ra giết người nhẹ nhàng cũng có thể vui vẻ như vậy. Có lẽ, đi theo ông chủ cũng là lựa chọn không tồi.”
Cô vốn là sát thủ, điều cô ngưỡng mộ nhất đúng là người sát phạt quyết đoán.
“Hương Giang, cô thu dọn sạch sẽ ở dây đi, đừng để lại bất kỳ dấu vết gì, tôi sẽ đợi cô ở trong xe dưới lầu.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
“Vâng, thưa ông chủ.” Vẻ mặt rất kính trọng của Hương Giang phát ra từ đáy lòng đáp lại.
Trần Gia Bảo lạ lùng liếc nhìn cô rồi cầm trường kiếm nghênh ngang rời đi.
Vào ngày thứ hai, tin tức về cái chết của anh em nhà họ Lý mới truyền đi.
Nhà họ Lý nắm giữ một phần ba kinh tế của thành phố Hòa Bình, mặc dù kém hơn nhà họ Tạ, nhưng cũng là dòng họ lớn số một số hai của thành phố Hòa Bình. Hai anh em Lý Đức Trung, Lý Vũ Minh đã chết khiến cho tầng lớp thượng lưu ở thành phố Hòa Bình bị náo động.
Gia chủ họ Lý vừa đau lòng vừa tức giận tuyên bố nhất định phải làm cho hung thủ ra trước công lý.
Giờ phút này, người khởi xướng tất cả mọi chuyện Trần Gia Bảo đang ngồi ở bên trong quán ăn nhanh, vui vẻ ăn sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.