Chương 231
Hoa Khôi
17/10/2021
Tuy rằng Trần Gia Bảo rất tự tin, thế nhưng Tô Xuân Lan vẫn còn có
chút hoài nghi, bà ta biết tình hình bệnh tật mình thế nào, dựa theo
trình độ y học hiện nay mà nói, căn bản là không có cách nào chữa khỏi
bệnh cho trái tim của bà ta. Cái có thể làm cũng chỉ là uống thuốc ức
chế dài hạn. Hơn nữa Trần Gia Bảo còn quá trẻ, không hề giống mấy vị bác sĩ đã có kinh nghiệm kia. Chính vì thế đối với mấy lời “bệnh của dì đến tay con là sẽ hết” của Trần Gia Bảo, Tô Xuân Lan vô cùng nghi ngờ.
Liễu Ngọc Anh hơi một do dự, vẫn lựa chọn tin tưởng Trần Gia Bảo, nói với mẹ mình rằng: “Mẹ, mẹ cứ để cho Gia Bảo thử xem, nói không chừng anh ấy thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ.”
“Được, Gia Bảo, con thử đi, mẹ tin tưởng con.” Tô Xuân Lan mỉm cười, coi như lấy ngựa chết đổi làm ngựa sống đi.
Có điều, tiếng “Mẹ” này của bà ta, là đã ngầm thừa nhận trăm phần trăm Trần Gia Bảo là con rể mình rồi. Mặt Liễu Ngọc Anh bỗng chốc đỏ lên, trong lòng vui vẻ mãi không thôi.
Trần Gia Bảo gật đầu, trước tiên là nhổ đi kim chuyền đang trên tay bà ta, sau đó mới xem mạch cho Tô Xuân Lan. Xác định được những điều trong lòng mình suy đoán là đúng, anh lấy kim châm ra, chuẩn bị châm cứu cho bà ta.
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên mặc áo bác sĩ đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức nổi giận đùng đùng nói: “Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao lại tự ý rút kim chuyền của bệnh nhân như vậy? Chẳng may gặp sự cố gì thì phải làm sao bây giờ?”
Tô Xuân Lan kinh ngạc nói: “Bác sĩ Nghiêm, ông đừng hiểu lầm. Gia Bảo cũng là bác sĩ, có thằng bé ở đây chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.”
Nghiêm Văn Viễn tò mò nhìn về phía Trần Gia Bảo, lập tức nhìn thấy kim châm trong tay anh, chau mày hỏi: “Đông y à?”
“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo cười nói.
Nghiêm Văn Viễn cười xùy một tiếng, vẻ mặt tràn ngập khinh bỉ, nói rằng: “Cũng chỉ là mê hoặc đánh lừa lòng người mà thôi.”
Trong phòng bệnh, sắc mặt Tô Xuân Lan gượng gạo, không để cho Trần Gia Bảo châm cho, cũng là không dám để Trần Gia Bảo châm cho.
Trần Gia Bảo lắc đầu cười nói: “Báu vật tổ tiên truyền lại, lại bị coi là lừa gạt người, thật sự không biết nên buồn hay nên cười, vị bác sĩ này, anh yên tâm, Đông y không phải hư cấu, tôi cũng không phải lừa đảo, tôi chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh tim cho bà ấy.”
Nghiêm Văn Viễn khinh thường nói: “Lừa đảo sẽ không nói mình là lừa đảo, anh đừng lấy trò này gạt tôi, tôi hỏi anh, anh là của trường y nào, lấy giấy phép hành nghề y của anh ra đây tôi kiểm tra.”
“Giấy phép hành nghề y?” Trần Gia Bảo ngơ ngác: “Tôi không có, đó là cái gì?”
Liễu Ngọc Anh hơi một do dự, vẫn lựa chọn tin tưởng Trần Gia Bảo, nói với mẹ mình rằng: “Mẹ, mẹ cứ để cho Gia Bảo thử xem, nói không chừng anh ấy thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ.”
“Được, Gia Bảo, con thử đi, mẹ tin tưởng con.” Tô Xuân Lan mỉm cười, coi như lấy ngựa chết đổi làm ngựa sống đi.
Có điều, tiếng “Mẹ” này của bà ta, là đã ngầm thừa nhận trăm phần trăm Trần Gia Bảo là con rể mình rồi. Mặt Liễu Ngọc Anh bỗng chốc đỏ lên, trong lòng vui vẻ mãi không thôi.
Trần Gia Bảo gật đầu, trước tiên là nhổ đi kim chuyền đang trên tay bà ta, sau đó mới xem mạch cho Tô Xuân Lan. Xác định được những điều trong lòng mình suy đoán là đúng, anh lấy kim châm ra, chuẩn bị châm cứu cho bà ta.
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên mặc áo bác sĩ đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức nổi giận đùng đùng nói: “Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao lại tự ý rút kim chuyền của bệnh nhân như vậy? Chẳng may gặp sự cố gì thì phải làm sao bây giờ?”
Tô Xuân Lan kinh ngạc nói: “Bác sĩ Nghiêm, ông đừng hiểu lầm. Gia Bảo cũng là bác sĩ, có thằng bé ở đây chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.”
Nghiêm Văn Viễn tò mò nhìn về phía Trần Gia Bảo, lập tức nhìn thấy kim châm trong tay anh, chau mày hỏi: “Đông y à?”
“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo cười nói.
Nghiêm Văn Viễn cười xùy một tiếng, vẻ mặt tràn ngập khinh bỉ, nói rằng: “Cũng chỉ là mê hoặc đánh lừa lòng người mà thôi.”
Trong phòng bệnh, sắc mặt Tô Xuân Lan gượng gạo, không để cho Trần Gia Bảo châm cho, cũng là không dám để Trần Gia Bảo châm cho.
Trần Gia Bảo lắc đầu cười nói: “Báu vật tổ tiên truyền lại, lại bị coi là lừa gạt người, thật sự không biết nên buồn hay nên cười, vị bác sĩ này, anh yên tâm, Đông y không phải hư cấu, tôi cũng không phải lừa đảo, tôi chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh tim cho bà ấy.”
Nghiêm Văn Viễn khinh thường nói: “Lừa đảo sẽ không nói mình là lừa đảo, anh đừng lấy trò này gạt tôi, tôi hỏi anh, anh là của trường y nào, lấy giấy phép hành nghề y của anh ra đây tôi kiểm tra.”
“Giấy phép hành nghề y?” Trần Gia Bảo ngơ ngác: “Tôi không có, đó là cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.