Chương 2390
Hoa Khôi
14/10/2023
Trân Gia Bảo nhếch mép cười, trêu đùa thêm với hắn: "Nói như vậy nghĩa là anh định quay về một mình à?”
“Ta đương nhiên sẽ quay về. Chỉ có điều...” Hữu Hạ Chân Nam giơ tay chỉ về phía Đàm Đài Thái Vũ, ha ha cười to: "Ta sẽ về cùng với cô ấy, còn ngươi, sẽ chết ở đây. Động thủ!"
Hai câu sau hắn nói là dùng tiếng Nhật Bản, dứt lời thì lại lui về phía sau thêm một bước, cách Trần Gia Bảo càng xa càng tốt. Mà cùng với tiếng hét của hắn, nhất thời những thuyền viên mai phục trong lùm cây gần đó ào ào lao ra nhắm vào Trần Gia Bảo bóp cò, những tiếng súng vang lên, làm lũ chim rừng hoảng sợ bay tán loạn, mà Trần Gia Bảo vẫn cứ đứng tại chỗ y như cũ, dường như: hoàn toàn không có phản ứng gì. Trong mắt Hữu Hạ Chân Nam lộ rõ sự mừng rõ, đây chính là đánh lén bất ngờ, cho dù tiểu tử nhà ngươi lợi hại tới như thế nào, chẳng nhẽ là có thể nhanh hơn cả đạn ban? Nhưng không chờ hắn vui mừng được bao lâu, sự vui mừng trong mắt hẳn đã nhanh chóng biến thành nỗi kinh sợ, sau đó thần sắc cũng thay đổi một trắm tám mươi độ. Chỉ nhìn thấy Trân Gia Bảo đứng y chỗ cũ, thậm chí trên miệng vẫn còn đó nụ cười điềm đạm, nhưng xung quanh anh ta xuất hiện mười mấy đường kiếm khí, ào ào b ắn ra hai bên trái phải. Những âm thanh xé trời tráng lệ, tuyệt đẹp vô cùng! Tức thời, sáu đạo kiếm khí vô cùng chính xác va chạm với những viên đạn, ngăn cản chúng bay tới. Sáu đạo kiếm khí còn lại bay vào trong những lùm cây, không cho sáu tên kia có cơ hội phản ứng, lập tức cắt cổ hết thảy.
Trong nháy mắt thì những dòng máu tươi bắn tung tóe lên cây cối và những tán lá xanh tươi, thi thể ầm ầm ngã xuống đất. Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, bắt đầu lan ra xung quanh bốn phía. Đàm Đài Thái Vũ thần sắc vẫn bình thản, đối với cô ấy mà nói, đây chỉ là chuyện thường mà thôi, trong lòng không có chút lăn tăn nào.
Hữu Hạ Chân Nam hiện đã bị dọa cho ngơ người rồi, cảnh tưởng này chưa bao giờ hắn gặp qua trong đời, một người không cần nhúc nhích, không những chặn được đạn mà trái lại còn có thể giết người. Những việc như thế này thật sự con người có thể làm được sao? Hai chân hẳn run lẩy bẩy, ánh mắt kinh hãi nói: "Ngươi... Ngươi không phải là người...Căn bản không phải là người...” Với sự kinh hoàng tột độ lúc này, hăn ta vô thức nói bằng tiếng mẹ đẻ.
Trân Gia Bảo cau nhẹ mày, nói với hắn: "Ta đã nói rồi, ở trước mặt ta thì phải nói tiếng Việt" Hữu Hạ Chân Nam nhất thời hít một hơi khí lạnh, bị uy thế Trần Gia Bảo đè nén, hai chân mềm nhữn: "Phốc" một tiếng quỳ rạp xuống đất, trên trán là những giọt mồ hôi lã chã rơi, đáp với giọng gấp gáp: "Vâng... Vâng vâng... Nói tiếng Việt..." Trân Phi Vũ bước đi tới, mang đến áp lực tâm lý cực lớn cho Hạ Chân Nam, trong lòng càng thêm sợ hãi. Trân Gia Bảo đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống nói: "Mày nói xem, tao có nên giết mày, hay là không đây?” "Đừng... Đừng giết tôi, ngàn vạn lần đừng gi Hữu Hạ Chân Nam liên tục dập đầu với Trần Gia Bảo, đầu "râm rầm" đập vào đất bùn, tất cả đầu đều là đất. Nói thật, Trần Gia Bảo ngược lại rất muốn giết Hữu Hạ Chân Nam, hơn nữa còn rất đơn giản, chỉ cần động một ngón tay là được, nhưng vấn đề là, Đảo Hải Ninh nằm ở nước ngoài, Trần Gia Bảo còn cần phải đi thuyền của Hữu Hạ Chân Nam trở về Nhật Bản.
Giết và không giết, trong lòng Trần Gia Bảo còn có chút do dự.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo quay đầu nhìn về phía Đạm Đài Thái Vũ, trùng hợp Đạm Đài Thái Vũ cũng nhận ra cái gì đó, cũng đang nhìn về phía anh.
Ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của đối phương, ngay sau đó đồng loạt nhìn lên núi.
Dường như có một số điều kỳ lạ trên núi.
Hữu Hạ Chân Nam phát hiện Trần Gia Bảo vẫn không nói gì, trong lòng kỳ quái, lớn gan ngẩng đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo, tiếp theo lại nhìn theo ánh mắt của Trần Gia Bảo, cũng nhìn về phía Thọ Nam Phong cách đó không xa, nhất thời sửng sốt.
Chỉ thấy một lão giả tóc bạc trắng, đang bước từ trên núi xuống, trên người mặc trang phục đặc trưng Âm Dương Sư - áo choàng, tay áo phiêu phiêu, có chút phiêu dật.
“Ta đương nhiên sẽ quay về. Chỉ có điều...” Hữu Hạ Chân Nam giơ tay chỉ về phía Đàm Đài Thái Vũ, ha ha cười to: "Ta sẽ về cùng với cô ấy, còn ngươi, sẽ chết ở đây. Động thủ!"
Hai câu sau hắn nói là dùng tiếng Nhật Bản, dứt lời thì lại lui về phía sau thêm một bước, cách Trần Gia Bảo càng xa càng tốt. Mà cùng với tiếng hét của hắn, nhất thời những thuyền viên mai phục trong lùm cây gần đó ào ào lao ra nhắm vào Trần Gia Bảo bóp cò, những tiếng súng vang lên, làm lũ chim rừng hoảng sợ bay tán loạn, mà Trần Gia Bảo vẫn cứ đứng tại chỗ y như cũ, dường như: hoàn toàn không có phản ứng gì. Trong mắt Hữu Hạ Chân Nam lộ rõ sự mừng rõ, đây chính là đánh lén bất ngờ, cho dù tiểu tử nhà ngươi lợi hại tới như thế nào, chẳng nhẽ là có thể nhanh hơn cả đạn ban? Nhưng không chờ hắn vui mừng được bao lâu, sự vui mừng trong mắt hẳn đã nhanh chóng biến thành nỗi kinh sợ, sau đó thần sắc cũng thay đổi một trắm tám mươi độ. Chỉ nhìn thấy Trân Gia Bảo đứng y chỗ cũ, thậm chí trên miệng vẫn còn đó nụ cười điềm đạm, nhưng xung quanh anh ta xuất hiện mười mấy đường kiếm khí, ào ào b ắn ra hai bên trái phải. Những âm thanh xé trời tráng lệ, tuyệt đẹp vô cùng! Tức thời, sáu đạo kiếm khí vô cùng chính xác va chạm với những viên đạn, ngăn cản chúng bay tới. Sáu đạo kiếm khí còn lại bay vào trong những lùm cây, không cho sáu tên kia có cơ hội phản ứng, lập tức cắt cổ hết thảy.
Trong nháy mắt thì những dòng máu tươi bắn tung tóe lên cây cối và những tán lá xanh tươi, thi thể ầm ầm ngã xuống đất. Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, bắt đầu lan ra xung quanh bốn phía. Đàm Đài Thái Vũ thần sắc vẫn bình thản, đối với cô ấy mà nói, đây chỉ là chuyện thường mà thôi, trong lòng không có chút lăn tăn nào.
Hữu Hạ Chân Nam hiện đã bị dọa cho ngơ người rồi, cảnh tưởng này chưa bao giờ hắn gặp qua trong đời, một người không cần nhúc nhích, không những chặn được đạn mà trái lại còn có thể giết người. Những việc như thế này thật sự con người có thể làm được sao? Hai chân hẳn run lẩy bẩy, ánh mắt kinh hãi nói: "Ngươi... Ngươi không phải là người...Căn bản không phải là người...” Với sự kinh hoàng tột độ lúc này, hăn ta vô thức nói bằng tiếng mẹ đẻ.
Trân Gia Bảo cau nhẹ mày, nói với hắn: "Ta đã nói rồi, ở trước mặt ta thì phải nói tiếng Việt" Hữu Hạ Chân Nam nhất thời hít một hơi khí lạnh, bị uy thế Trần Gia Bảo đè nén, hai chân mềm nhữn: "Phốc" một tiếng quỳ rạp xuống đất, trên trán là những giọt mồ hôi lã chã rơi, đáp với giọng gấp gáp: "Vâng... Vâng vâng... Nói tiếng Việt..." Trân Phi Vũ bước đi tới, mang đến áp lực tâm lý cực lớn cho Hạ Chân Nam, trong lòng càng thêm sợ hãi. Trân Gia Bảo đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống nói: "Mày nói xem, tao có nên giết mày, hay là không đây?” "Đừng... Đừng giết tôi, ngàn vạn lần đừng gi Hữu Hạ Chân Nam liên tục dập đầu với Trần Gia Bảo, đầu "râm rầm" đập vào đất bùn, tất cả đầu đều là đất. Nói thật, Trần Gia Bảo ngược lại rất muốn giết Hữu Hạ Chân Nam, hơn nữa còn rất đơn giản, chỉ cần động một ngón tay là được, nhưng vấn đề là, Đảo Hải Ninh nằm ở nước ngoài, Trần Gia Bảo còn cần phải đi thuyền của Hữu Hạ Chân Nam trở về Nhật Bản.
Giết và không giết, trong lòng Trần Gia Bảo còn có chút do dự.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo quay đầu nhìn về phía Đạm Đài Thái Vũ, trùng hợp Đạm Đài Thái Vũ cũng nhận ra cái gì đó, cũng đang nhìn về phía anh.
Ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của đối phương, ngay sau đó đồng loạt nhìn lên núi.
Dường như có một số điều kỳ lạ trên núi.
Hữu Hạ Chân Nam phát hiện Trần Gia Bảo vẫn không nói gì, trong lòng kỳ quái, lớn gan ngẩng đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo, tiếp theo lại nhìn theo ánh mắt của Trần Gia Bảo, cũng nhìn về phía Thọ Nam Phong cách đó không xa, nhất thời sửng sốt.
Chỉ thấy một lão giả tóc bạc trắng, đang bước từ trên núi xuống, trên người mặc trang phục đặc trưng Âm Dương Sư - áo choàng, tay áo phiêu phiêu, có chút phiêu dật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.