Chương 2426
Hoa Khôi
14/10/2023
Đạm Đài Thái Vũ kinh hãi, vội vã xông qua đỡ lấy Trần Gia Bảo, đặt tay lên sau lưng của Trần Gia Bảo, truyền chân khí vào người anh, phần nào giảm bớt chấn thương.
“Tôi chưa chết được đâu, tiết kiệm khí lực đi” Trần Gia Bảo lắc lắc đầu nói với Đạm Đài Thái Vũ, nhẹ nhàng đẩy †ay cô ấy ra, ý là không cần.
Đạm Đài Thái Vũ kinh ngạc, chẳng nhẽ anh ấy bỏ cuộc rồi sao, bảo mình tiết kiệm khí lực để có thể tẩu thoát một mình.
“Xem ra ngươi đã tỉnh ngộ rồi” Thiên Mệnh Âm Dương Sư cười lớn, mái tóc dài không gió cũng bay, sự điên cuồng lộ rõ: “Cho dù là người đã có sự chuẩn bị tốt, nhưng ta vẫn là tới tiễn ngươi một đoạn!”
Dứt lời, hắn bước bộ về phía Trần Gia Bảo, trong mắt vẫn ùn ùn sát khí.
Đúng thời khắc này, Thiên Mệnh Âm Dương Sư cũng không ngờ khi từ miệng của Trần Gia Bảo thốt ra bí mật của “Kiếm tiên truyền thừa”, nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là giết Trần Gia Bảo, đoạt lấy “Ngọc tỷ truyền quốc” sau đó nhanh chóng tới thánh địa Việt Nam.
Đạm Đài Thái Vũ thêm sợ hãi trong lòng, tuy nhiên không chút mảy may suy nghĩ rằng sẽ bỏ chạy một mình, rút thanh kiếm chẳn trước mặt Trần Gia Bảo, là một danh tác. với hào quang rực rỡ trên thân kiếm.
Cô ấy vẫn còn một trận chiến trước mắt!
Đột nhiên, Trần Gia Bảo dùng bàn tay của mình võ nhẹ lên vai của Đạm Đài Thái Vũ.
Đạm Đài Thái Vũ sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo dù cho đang trọng thương, hiện rõ sự kiệt sức, nhưng trong mắt anh ấy vẫn dồi dào thần khí như trước: "Cô yên tâm, không cần che chắn cho tôi, hắn giết không nổi tôi đâu”
Đạm Đài Thái Vũ khẽ cau mày, sau một chút do dự, lách mình đứng qua một bên, để lại Trần Gia Bảo đối mặt với Thiên Mệnh Âm Dương Sư.
Mặc dù cô không biết được Trần Gia Bảo đang toan tính điều gì, nhưng nhìn vào anh ấy lúc này, không giống như một người chấp nhận từ bỏ sinh mệnh, vậy nên cô đã chọn tin tưởng Trần Gia Bảo, thân kiếm cũng đồng thời sáng lóng lánh, cô toàn lực cảnh giác với Thiên Mệnh Âm Dương Sư, một khi hắn động thủ với Trần Gia Bảo, cô cũng lao vào rút kiếm tương trợ.
“Xem ra ngươi đã cam chịu rồi nhỉ?” Thiên Mệnh Âm Dương Sư không hiểu những hành động của Trần Gia Bảo là có ý gì, chỉ có thể cho rằng Trần Gia Bảo đã tuyệt vọng, tiếp tục bước về phía anh.
“Vẫn câu nói đó, ông giết không nổi tôi” Trần Gia Bảo đối mặt với cái chết đang tiến về phía anh ấy ngày một gần, nhưng lại cười nhẹ, tay nhặt kiếm, thần sắc khinh khi, như không xem Thiên Mệnh Âm Dương Sư là gì trong mắt anh †a vậy.
“Lúc này, ngươi vẫn còn có thể phô trương như vậy ư? Tâm thái không tồi” Thiên Mệnh Âm Dương Sư chỉ còn cách Trần Gia Bảo năm mét, tầm này là đủ để hắn ra tay với anh rồi: "Tiếc là mắt ta không mù, tâm cũng rõ tỏ, ngươi bây giờ sức cùng lực kiệt, thân mạng trọng thương, còn không dùng chút tàn lực cuối cùng, sau chưởng này mạng của ngươi sẽ thuộc về ta”
Đạm Đài Thái Vũ nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt hiên ngang, đang chuẩn bị đưa người ra che chắn cho Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo hướng lên trời cười lớn, nói với Thiên Mệnh Âm Dương Sư: “Ta bây giờ sức cùng lực kiệt, chỉ dựa vào. trạng thái của bản thân bây giờ, tất nhiên không có cách nào chặn được chiêu thức của ngươi, nhưng lẽ nào ngươi đã quên, ta vẫn còn một thanh “Thiên kiếm” hay sao?” “Thiên kiếm?” Thiên Mệnh Âm Dương Sư bất giác có chút sợ hãi, một mình uy lực “Liệt địa kiếm” đã không gì sánh bằng, nếu không có “Vẫn mệnh thuật”, hắn đã chết dưới “Liệt địa kiếm” rồi, thử nghĩ mà xem “Thiên kiếm” mà Trần Gia Bảo nhắc tới chỉ có thể là càng lợi hại và thần kì hơn nữa.
Nghĩ đến đây, hắn đột ngột dừng bước.
“Tôi chưa chết được đâu, tiết kiệm khí lực đi” Trần Gia Bảo lắc lắc đầu nói với Đạm Đài Thái Vũ, nhẹ nhàng đẩy †ay cô ấy ra, ý là không cần.
Đạm Đài Thái Vũ kinh ngạc, chẳng nhẽ anh ấy bỏ cuộc rồi sao, bảo mình tiết kiệm khí lực để có thể tẩu thoát một mình.
“Xem ra ngươi đã tỉnh ngộ rồi” Thiên Mệnh Âm Dương Sư cười lớn, mái tóc dài không gió cũng bay, sự điên cuồng lộ rõ: “Cho dù là người đã có sự chuẩn bị tốt, nhưng ta vẫn là tới tiễn ngươi một đoạn!”
Dứt lời, hắn bước bộ về phía Trần Gia Bảo, trong mắt vẫn ùn ùn sát khí.
Đúng thời khắc này, Thiên Mệnh Âm Dương Sư cũng không ngờ khi từ miệng của Trần Gia Bảo thốt ra bí mật của “Kiếm tiên truyền thừa”, nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là giết Trần Gia Bảo, đoạt lấy “Ngọc tỷ truyền quốc” sau đó nhanh chóng tới thánh địa Việt Nam.
Đạm Đài Thái Vũ thêm sợ hãi trong lòng, tuy nhiên không chút mảy may suy nghĩ rằng sẽ bỏ chạy một mình, rút thanh kiếm chẳn trước mặt Trần Gia Bảo, là một danh tác. với hào quang rực rỡ trên thân kiếm.
Cô ấy vẫn còn một trận chiến trước mắt!
Đột nhiên, Trần Gia Bảo dùng bàn tay của mình võ nhẹ lên vai của Đạm Đài Thái Vũ.
Đạm Đài Thái Vũ sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo dù cho đang trọng thương, hiện rõ sự kiệt sức, nhưng trong mắt anh ấy vẫn dồi dào thần khí như trước: "Cô yên tâm, không cần che chắn cho tôi, hắn giết không nổi tôi đâu”
Đạm Đài Thái Vũ khẽ cau mày, sau một chút do dự, lách mình đứng qua một bên, để lại Trần Gia Bảo đối mặt với Thiên Mệnh Âm Dương Sư.
Mặc dù cô không biết được Trần Gia Bảo đang toan tính điều gì, nhưng nhìn vào anh ấy lúc này, không giống như một người chấp nhận từ bỏ sinh mệnh, vậy nên cô đã chọn tin tưởng Trần Gia Bảo, thân kiếm cũng đồng thời sáng lóng lánh, cô toàn lực cảnh giác với Thiên Mệnh Âm Dương Sư, một khi hắn động thủ với Trần Gia Bảo, cô cũng lao vào rút kiếm tương trợ.
“Xem ra ngươi đã cam chịu rồi nhỉ?” Thiên Mệnh Âm Dương Sư không hiểu những hành động của Trần Gia Bảo là có ý gì, chỉ có thể cho rằng Trần Gia Bảo đã tuyệt vọng, tiếp tục bước về phía anh.
“Vẫn câu nói đó, ông giết không nổi tôi” Trần Gia Bảo đối mặt với cái chết đang tiến về phía anh ấy ngày một gần, nhưng lại cười nhẹ, tay nhặt kiếm, thần sắc khinh khi, như không xem Thiên Mệnh Âm Dương Sư là gì trong mắt anh †a vậy.
“Lúc này, ngươi vẫn còn có thể phô trương như vậy ư? Tâm thái không tồi” Thiên Mệnh Âm Dương Sư chỉ còn cách Trần Gia Bảo năm mét, tầm này là đủ để hắn ra tay với anh rồi: "Tiếc là mắt ta không mù, tâm cũng rõ tỏ, ngươi bây giờ sức cùng lực kiệt, thân mạng trọng thương, còn không dùng chút tàn lực cuối cùng, sau chưởng này mạng của ngươi sẽ thuộc về ta”
Đạm Đài Thái Vũ nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt hiên ngang, đang chuẩn bị đưa người ra che chắn cho Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo hướng lên trời cười lớn, nói với Thiên Mệnh Âm Dương Sư: “Ta bây giờ sức cùng lực kiệt, chỉ dựa vào. trạng thái của bản thân bây giờ, tất nhiên không có cách nào chặn được chiêu thức của ngươi, nhưng lẽ nào ngươi đã quên, ta vẫn còn một thanh “Thiên kiếm” hay sao?” “Thiên kiếm?” Thiên Mệnh Âm Dương Sư bất giác có chút sợ hãi, một mình uy lực “Liệt địa kiếm” đã không gì sánh bằng, nếu không có “Vẫn mệnh thuật”, hắn đã chết dưới “Liệt địa kiếm” rồi, thử nghĩ mà xem “Thiên kiếm” mà Trần Gia Bảo nhắc tới chỉ có thể là càng lợi hại và thần kì hơn nữa.
Nghĩ đến đây, hắn đột ngột dừng bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.