Chương 2441
Hoa Khôi
14/10/2023
Vũ Nhược Uyên nhớ tới mấy ngày nay nghe được truyền thuyết về Thiên Mệnh Âm Dương Sư kh ủng bố các loại thì trong lòng càng thêm lo lắng.
Đột nhiên, "Cót két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, có người bước vào.
Vũ Nhược Uyên theo bản năng cho rằng là Trần Gia Bảo, lúc ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Iga Tsuki bưng một bình rượu ấm đi vào, vẻ vui mừng trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, tiếp theo là một cảm giác mất mát.
lga Tsuki cười nhạo một tiếng, nói: "Tôi cũng đoán được cô. không có tâm tình đi ngủ, nên đặc biệt mang theo một bình rượu, đến nói chuyện với cô, không ngờ cô vừa nhìn thấy tôi thì đã là biểu tình này, được thôi, xem ra tôi đây một chút hoan nghênh cũng không có, vậy tôi đi đây"
Mặc dù trong miệng cô ta nói muốn rời đi, nhưng lại bưng rượu đi tới trước mặt Vũ Nhược Uyên, đặt bình rượu ấm lên bàn, ngồi đối diện Vũ Nhược Uyên.
Ngoài mặt Iga Tsuki với Vũ Nhược Uyên ai cũng không phục ai, có đôi khi còn khiêu khích dẫn tới cãi nhau, nhưng cái gọi là không đánh không quen biết, chứ đừng nói lga Tsuki với Vũ Nhược Uyên đều có vẻ ngoài xinh đẹp giống nhau, đều giống nhau là con gái cưng của trời, hơn nữa thực lực còn ngang nhau, cho nên hai cô gái này đều âm thầm coi như là tiếc nuối.
Vũ Nhược Quân nhắc tới tinh thần, trợn trắng mắt nói: "Cô ít đến đùa giỡn tôi đi, đừng quên là giữa hai chúng ta còn chưa phân tháng bại, bây giờ tôi cũng không ngại đánh một trận với cô đâu”
Iga Tsuki lần lượt rót cho mình với Vũ Nhược Uyên một ly rượu ấm, nói: "Cô sẽ không ra tay với tôi đâu."
"Tại sao cô lại khẳng định như vậy?" Vũ Nhược Uyên cười nhạo.
lga Tsuki bưng ly rượu lên uống một ngụm, nói: "Trần Gia Bảo ban ngày đi đảo Hải Ninh, muốn từ trong tay Thiên Mệnh Âm Dương Sư cướp lại "Ngọc Tỷ Truyền Quốc", nhưng hiện tại đã là đêm khuya, Trần Gia Bảo không những vẫn chưa trở về, hơn nữa một chút tin tức cũng không có.
Cô của hiện tại hẳn là rất lo lắng cho Trần Gia Bảo rồi, làm sao còn có tâm tình đến đánh với tôi một trận?"
"Đùa giỡn cái gì vậy, tôi đây mà thèm lo lắng cho Trần Gia Bảo?" Vũ Nhược Uyên "nghĩ một đằng, nói một nẻo" đáp: "Trong lòng tôi đây là ngày đêm muốn được tự tay gi3t chết Trần Gia Bảo, làm sao có thể lo lắng cho anh ta chứ?"
lga Tsuki cười phụt một tiếng, lắc đầu nói: "Cô gái à, thật đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo mà, lời này của cô còn lừa gạt người khác thì được chứ không lừa nổi tôi đâu, nếu cô thật sự muốn giết Trần Gia Bảo thì vừa rồi lúc cô nhìn thấy tôi đi vào, sẽ không lộ ra biểu cảm thất vọng như vậy." Vũ Nhược Uyên nhíu mày, thả ly rượu xuống, có chút khó chịu nói: "Tối nay cô tới đây là đặc biệt muốn châm chọc tôi?"
"Không" Iga Tsuki nghiêm mặt đứng lên lên, nói: "Tôi đến khuyên cô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Chuẩn bị tâm lý gì?" Vũ Nhược Uyên có dự cảm xấu.
Iga Tsuki nghiêm mặt nói: "Nơi kinh khủng của Thiên Mệnh Âm Dương Sư vượt xa tưởng tượng của cô và Trần Gia Bảo, cho dù cộng thêm một Đạm Đài Thái Vũ, hai người bọn họ cũng không phải là đối thủ của Thiên Mệnh Âm Dương Sư. Nếu đến bây giờ Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ vẫn chưa trở về, thậm chí một chút tin tức cũng không có, chỉ sợ xác. suất hai người bọn họ đã chết trên tay Thiên Mệnh Âm Dương Sư là rất lớn."
"Không thể được!" Vũ Nhược Uyên "Rầm" một tiếng đứng lên, kiên định nói: "Trân Gia Bảo là một con gián đánh cũng không chết, cho dù Thiên Mệnh Âm Dương Sư có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể giết được Trần Gia Bảo!"
"Cô thực sự có niềm tin vào anh ta đấy, hơn nữa nhìn vào dáng vẻ kích động của cô, một chút ý định gi3t chết Trần Gia Bảo cũng không có, thậm chí, tôi còn cảm thấy cô đã thích Trần Gia Bảo rồi đấy" Trong mắt Vũ Nhược Uyên chợt lóe lên tia nghiêm nghị, vỗ mạnh lên mặt bàn, phát ra một tiếng "rầm" giòn vang, nói: "Bây giờ cô muốn ra tay đánh nhau với tôi sao?"
Đột nhiên, "Cót két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, có người bước vào.
Vũ Nhược Uyên theo bản năng cho rằng là Trần Gia Bảo, lúc ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Iga Tsuki bưng một bình rượu ấm đi vào, vẻ vui mừng trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, tiếp theo là một cảm giác mất mát.
lga Tsuki cười nhạo một tiếng, nói: "Tôi cũng đoán được cô. không có tâm tình đi ngủ, nên đặc biệt mang theo một bình rượu, đến nói chuyện với cô, không ngờ cô vừa nhìn thấy tôi thì đã là biểu tình này, được thôi, xem ra tôi đây một chút hoan nghênh cũng không có, vậy tôi đi đây"
Mặc dù trong miệng cô ta nói muốn rời đi, nhưng lại bưng rượu đi tới trước mặt Vũ Nhược Uyên, đặt bình rượu ấm lên bàn, ngồi đối diện Vũ Nhược Uyên.
Ngoài mặt Iga Tsuki với Vũ Nhược Uyên ai cũng không phục ai, có đôi khi còn khiêu khích dẫn tới cãi nhau, nhưng cái gọi là không đánh không quen biết, chứ đừng nói lga Tsuki với Vũ Nhược Uyên đều có vẻ ngoài xinh đẹp giống nhau, đều giống nhau là con gái cưng của trời, hơn nữa thực lực còn ngang nhau, cho nên hai cô gái này đều âm thầm coi như là tiếc nuối.
Vũ Nhược Quân nhắc tới tinh thần, trợn trắng mắt nói: "Cô ít đến đùa giỡn tôi đi, đừng quên là giữa hai chúng ta còn chưa phân tháng bại, bây giờ tôi cũng không ngại đánh một trận với cô đâu”
Iga Tsuki lần lượt rót cho mình với Vũ Nhược Uyên một ly rượu ấm, nói: "Cô sẽ không ra tay với tôi đâu."
"Tại sao cô lại khẳng định như vậy?" Vũ Nhược Uyên cười nhạo.
lga Tsuki bưng ly rượu lên uống một ngụm, nói: "Trần Gia Bảo ban ngày đi đảo Hải Ninh, muốn từ trong tay Thiên Mệnh Âm Dương Sư cướp lại "Ngọc Tỷ Truyền Quốc", nhưng hiện tại đã là đêm khuya, Trần Gia Bảo không những vẫn chưa trở về, hơn nữa một chút tin tức cũng không có.
Cô của hiện tại hẳn là rất lo lắng cho Trần Gia Bảo rồi, làm sao còn có tâm tình đến đánh với tôi một trận?"
"Đùa giỡn cái gì vậy, tôi đây mà thèm lo lắng cho Trần Gia Bảo?" Vũ Nhược Uyên "nghĩ một đằng, nói một nẻo" đáp: "Trong lòng tôi đây là ngày đêm muốn được tự tay gi3t chết Trần Gia Bảo, làm sao có thể lo lắng cho anh ta chứ?"
lga Tsuki cười phụt một tiếng, lắc đầu nói: "Cô gái à, thật đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo mà, lời này của cô còn lừa gạt người khác thì được chứ không lừa nổi tôi đâu, nếu cô thật sự muốn giết Trần Gia Bảo thì vừa rồi lúc cô nhìn thấy tôi đi vào, sẽ không lộ ra biểu cảm thất vọng như vậy." Vũ Nhược Uyên nhíu mày, thả ly rượu xuống, có chút khó chịu nói: "Tối nay cô tới đây là đặc biệt muốn châm chọc tôi?"
"Không" Iga Tsuki nghiêm mặt đứng lên lên, nói: "Tôi đến khuyên cô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Chuẩn bị tâm lý gì?" Vũ Nhược Uyên có dự cảm xấu.
Iga Tsuki nghiêm mặt nói: "Nơi kinh khủng của Thiên Mệnh Âm Dương Sư vượt xa tưởng tượng của cô và Trần Gia Bảo, cho dù cộng thêm một Đạm Đài Thái Vũ, hai người bọn họ cũng không phải là đối thủ của Thiên Mệnh Âm Dương Sư. Nếu đến bây giờ Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ vẫn chưa trở về, thậm chí một chút tin tức cũng không có, chỉ sợ xác. suất hai người bọn họ đã chết trên tay Thiên Mệnh Âm Dương Sư là rất lớn."
"Không thể được!" Vũ Nhược Uyên "Rầm" một tiếng đứng lên, kiên định nói: "Trân Gia Bảo là một con gián đánh cũng không chết, cho dù Thiên Mệnh Âm Dương Sư có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể giết được Trần Gia Bảo!"
"Cô thực sự có niềm tin vào anh ta đấy, hơn nữa nhìn vào dáng vẻ kích động của cô, một chút ý định gi3t chết Trần Gia Bảo cũng không có, thậm chí, tôi còn cảm thấy cô đã thích Trần Gia Bảo rồi đấy" Trong mắt Vũ Nhược Uyên chợt lóe lên tia nghiêm nghị, vỗ mạnh lên mặt bàn, phát ra một tiếng "rầm" giòn vang, nói: "Bây giờ cô muốn ra tay đánh nhau với tôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.