Chương 2445
Hoa Khôi
14/10/2023
Terai Chika đặt súng lại bàn, hừ lạnh một tiếng: "Ngay cả lời nói của một người phụ nữ cũng tin, anh xứng đáng phải chết ở đây lắm, người đâu, ném xác anh ta xuống biển cho cá ăn” "RõI"
Gã đàn ông cao to bên cạnh lên tiếng, kéo hai chân Trường Dã Khoan Nhãn đến bên cạnh boong tàu, "bùm" ném anh ta xuống biển.
Takasugi Narumi lắc đầu, thế giới này thật nguy hiểm.
"Thật sự là lãng phí hết thời gian của tôi”" Vẻ mặt Terai Chika khó chịu, một lần nữa đứng trên boong tàu, cầm kính viễn vọng tầm nhìn ban đêm nhìn vào mấy chỗ sâu đảo Hải Ninh, lẩm bẩm: "Trần Gia Bảo, rốt cuộc anh đang trốn ở đâu? Tôi không tin đào hết ba thước đất cũng không có cách tìm ra anh"
Trên đảo Hải Ninh, gần hai trăm người mang theo súng trường tinh nhuệ, lấy vách đá Thọ Nam Phong làm trung tâm, đang tiến hành tìm kiếm thảm xung quanh, ngọn đèn chiếu sáng gần như biến các khu rừng xung quanh thành ban ngày, dọa bay vô số chim rừng.
Hơn một giờ sau, một nhóm nhỏ hai mươi người tìm đến nơi Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ trốn xung quanh để tìm kiếm.
Một trong những gã đàn ông có tên là Tiểu Bình Hữu Giang, tình cờ đứng trên bãi cỏ ngay phía trên hang động nhiều màu, mặt cỏ nổi bật được ngũ thải quang mang bên trong phụ trợ, một chút khác biệt cũng không có.
Tiểu Bình Hữu Giang vừa ghìm súng hướng bốn phía, vừa ở một bên nói: "Đội trưởng Kuwada, anh nói xem rốt cuộc Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ trốn ở đâu? Cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của bọn họ."
Kuwada lkue là đội trưởng của tiểu đội này, nghe vậy thì nói: "Vô nghĩa, nếu tôi biết bọn họ trốn ở đâu, đã trực tiếp giết các cậu cướp công lao, đâu rảnh ở chỗ này với các cậu không mục đích lục soát chứ?"
"Tôi có nghe nói, Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ đều là người trong võ đạo, thực lực rất mạnh mẽ, nghe nói có thể đi đi lại lại tự nhiên giữa nghìn quân nữa cơ, anh nói xem, chúng ta cho dù tìm được bọn họ thì có thể bị bọn họ làm thịt ngược lại hay không?" Tiểu Bình Hữu Giang nói xong, trong lòng bất giác bắt đầu sợ hãi.
Các thành viên bên cạnh khác trong nhóm cũng lo lắng, tất cả đều dừng lại tại chỗ.
"Thối lắm!" Kuwada Ikue đi qua, đạp một cú lên người Tiểu Bình Hữu Giang, hùng hùng hổ hổ nói: "Các cậu không nghe lời của cô Terai sao, Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ đã bị thương rất nặng, lại rớt từ trên vách núi cao mấy trăm mét xuống, cho dù không chết cũng tàn tật.
Chúng ta có nhiều người như vậy, lại có vũ khí tinh nhuệ như này mà còn đi sợ hai cái tên vô dụng đó sao? Các cậu mẹ nó ít quấy nhiễu đến quân tâm đi, cô Terai đã nói, nếu tìm được Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ thì sẽ thưởng năm mươi triệu đồng đó, gi3t chết bọn họ thì thưởng cho một trăm triệu đồng, cơ hội kiếm tiền lớn đã chạy đến rồi mà các. cậu còn rụt đầu rụt cổ đi là sao, không muốn tiền à?"
"Được rồi, chúng tôi đi tìm là được chứ gì, chờ tôi nhìn thấy Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ đi, nhất định sẽ dùng một viên đạn bắn chết bọn họ” Tiểu Bình Hữu Giang cười khà khà phụ họa, vác AK-47 hướng lục soát qua bên cạnh, một trăm triệu đồng đó, đủ cho cả đời gã không lo ăn lo uống. Giờ phút này, bên trong động ngũ sắc, Trần Gia Bảo nhận thấy trên mặt đất truyền đến dị động, theo bản năng mở mắt ra, nhìn về phía Đạm Đài Thái Vũ.
Đúng lúc Đạm Đài Thái Vũ cũng mở mắt ra nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh cũng cảm nhận được?"
Trần Gia Bảo gật đầu, nhìn lên một cái, nói: "Nghe tiếng bước chân, gần đây có ít nhất hai mươi người, hiện tại đã đi rồi, đáng tiếc bọn họ nói tiếng Nhật, líu ra líu ríu tôi chẳng hiểu bọn họ đang nói cái gì”
Gã đàn ông cao to bên cạnh lên tiếng, kéo hai chân Trường Dã Khoan Nhãn đến bên cạnh boong tàu, "bùm" ném anh ta xuống biển.
Takasugi Narumi lắc đầu, thế giới này thật nguy hiểm.
"Thật sự là lãng phí hết thời gian của tôi”" Vẻ mặt Terai Chika khó chịu, một lần nữa đứng trên boong tàu, cầm kính viễn vọng tầm nhìn ban đêm nhìn vào mấy chỗ sâu đảo Hải Ninh, lẩm bẩm: "Trần Gia Bảo, rốt cuộc anh đang trốn ở đâu? Tôi không tin đào hết ba thước đất cũng không có cách tìm ra anh"
Trên đảo Hải Ninh, gần hai trăm người mang theo súng trường tinh nhuệ, lấy vách đá Thọ Nam Phong làm trung tâm, đang tiến hành tìm kiếm thảm xung quanh, ngọn đèn chiếu sáng gần như biến các khu rừng xung quanh thành ban ngày, dọa bay vô số chim rừng.
Hơn một giờ sau, một nhóm nhỏ hai mươi người tìm đến nơi Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ trốn xung quanh để tìm kiếm.
Một trong những gã đàn ông có tên là Tiểu Bình Hữu Giang, tình cờ đứng trên bãi cỏ ngay phía trên hang động nhiều màu, mặt cỏ nổi bật được ngũ thải quang mang bên trong phụ trợ, một chút khác biệt cũng không có.
Tiểu Bình Hữu Giang vừa ghìm súng hướng bốn phía, vừa ở một bên nói: "Đội trưởng Kuwada, anh nói xem rốt cuộc Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ trốn ở đâu? Cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của bọn họ."
Kuwada lkue là đội trưởng của tiểu đội này, nghe vậy thì nói: "Vô nghĩa, nếu tôi biết bọn họ trốn ở đâu, đã trực tiếp giết các cậu cướp công lao, đâu rảnh ở chỗ này với các cậu không mục đích lục soát chứ?"
"Tôi có nghe nói, Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ đều là người trong võ đạo, thực lực rất mạnh mẽ, nghe nói có thể đi đi lại lại tự nhiên giữa nghìn quân nữa cơ, anh nói xem, chúng ta cho dù tìm được bọn họ thì có thể bị bọn họ làm thịt ngược lại hay không?" Tiểu Bình Hữu Giang nói xong, trong lòng bất giác bắt đầu sợ hãi.
Các thành viên bên cạnh khác trong nhóm cũng lo lắng, tất cả đều dừng lại tại chỗ.
"Thối lắm!" Kuwada Ikue đi qua, đạp một cú lên người Tiểu Bình Hữu Giang, hùng hùng hổ hổ nói: "Các cậu không nghe lời của cô Terai sao, Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ đã bị thương rất nặng, lại rớt từ trên vách núi cao mấy trăm mét xuống, cho dù không chết cũng tàn tật.
Chúng ta có nhiều người như vậy, lại có vũ khí tinh nhuệ như này mà còn đi sợ hai cái tên vô dụng đó sao? Các cậu mẹ nó ít quấy nhiễu đến quân tâm đi, cô Terai đã nói, nếu tìm được Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ thì sẽ thưởng năm mươi triệu đồng đó, gi3t chết bọn họ thì thưởng cho một trăm triệu đồng, cơ hội kiếm tiền lớn đã chạy đến rồi mà các. cậu còn rụt đầu rụt cổ đi là sao, không muốn tiền à?"
"Được rồi, chúng tôi đi tìm là được chứ gì, chờ tôi nhìn thấy Trần Gia Bảo với Đạm Đài Thái Vũ đi, nhất định sẽ dùng một viên đạn bắn chết bọn họ” Tiểu Bình Hữu Giang cười khà khà phụ họa, vác AK-47 hướng lục soát qua bên cạnh, một trăm triệu đồng đó, đủ cho cả đời gã không lo ăn lo uống. Giờ phút này, bên trong động ngũ sắc, Trần Gia Bảo nhận thấy trên mặt đất truyền đến dị động, theo bản năng mở mắt ra, nhìn về phía Đạm Đài Thái Vũ.
Đúng lúc Đạm Đài Thái Vũ cũng mở mắt ra nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh cũng cảm nhận được?"
Trần Gia Bảo gật đầu, nhìn lên một cái, nói: "Nghe tiếng bước chân, gần đây có ít nhất hai mươi người, hiện tại đã đi rồi, đáng tiếc bọn họ nói tiếng Nhật, líu ra líu ríu tôi chẳng hiểu bọn họ đang nói cái gì”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.