Chương 2500
Hoa Khôi
14/10/2023
"Đúng thế" Trần Gia Bảo thu hồi hai viên đan dược còn lại sau đó lên tiếng: "Cũng đã đến lúc tìm Thiên Mệnh Âm Dương sư đòi lại món nợ rồi”
Giờ phút này, sau khi máy bay ném bom không người lái hoàn thành nhiệm vụ, thì lần lượt rút lui, mà đảo Hải Ninh phải chịu bom đạn tấn công trên toàn phạm vi đã trở nên hoàn toàn khác biệt, khắp nơi đều là những chiếc hố lớn nối tiếp nhau, ngọn lửa ngùn ngụt thiêu đốt thành từng mảnh, T†ạo nên một con rồng khổng lồ đang phun lửa rít gào, khiến chân trời nhuộm thành màu đỏ rực.
Trên đảo có rất nhiều động vật bị máy bay ném bom giết chết, hoặc bị thiêu cháy bởi ngọn lửa, khắp nơi đều là thi thể của động vật, tình huống thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Trên Thọ Nam Phong, đám người Terai Chika cùng với Ngạn Khánh đứng trên đỉnh núi, con rồng lửa khổng lồ cách đó ngàn mét chiếu rọi khiến khuôn mặt họ đều nhuộm hồng. Liễu Ngạn Khánh tự hỏi mình biết rất nhiều, nhưng vẫn là lần đầu đầu đầu tiên chứng kiến cảnh tượng lớn như vậy, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên chuyến đi tới Nhật Bản lần này cũng rất đáng giá, sau đó phấn khích nói: "Trận hỏa hoạn này qua đi, đảo Hải Ninh xinh đẹp ban đầu, sợ là muốn trọc lốc không một ngọn cỏ.”
"Không cần phải lo lắng, vạn vật sinh trưởng hay chết đi là lẽ tự nhiên, đợi đến đầu xuân năm sau, sẽ có cỏ mới mọc ra, vài năm nữa động vật nơi này cũng sẽ xuất hiện lần nữa” Terai Chika cười giễu cợt một tiếng, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc bén và buốt giá rồi nói: "Thế nhưng tôi tuyệt đối không cho phép Trần Gia Bảo cùng Đạm Đài Thái Vũ còn nhìn thấy mặt trời ngày mail” Liêu Ngạn Khánh cười ha ha: "Trải qua việc không ngừng ném bom, còn có lửa lớn như vậy, chưa kể tới Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ đã bị thương nặng, cho dù hai người họ ở thời điểm mạnh nhất cũng khó có thể chạy trốn..." Câu nói ngông cuồng của anh ta còn chưa kịp dứt thì bỗng nhiên xảy ra thay đổi. Trong ngọn lửa hừng hực, một kiếm quang ngũ sắc khổng lồ xông lên trời cao chừng mấy chục mét, kiếm ý cường đại cùng với khí thế lạnh thấu xương, gần như chém đứt ngang lưng con rồng lửa. Thanh thế to lớn, anh khí ngút ngàn! Đám người Terai Chika đều ngây người trước một màn này, trong mắt tất cả mọi người tràn ngập khiếp sợ.
Liẽu Ngạn Khánh chấn động nói: "Đó là cái gì vậy?” "Kiếm quang ngũ sắc là Đạm Đài, Đạm Đài Thái Vũ..." Takasugi Narumi khiếp sợ nói: "Ánh kiếm khổng lồ như vậy, khí thế mạnh mẽ như thế, còn mạnh hơn rất nhiều so với lúc chiến đấu cùng với ngài Thiên Mệnh Âm Dương Sư, chẳng lẽ Đạm Đài Thái Vũ chẳng những không chết, hơn nữa...hơn nữa vết thương đã khỏi hẳn, thực lực còn đột nhiên tăng vọt sao? Đúng là không thể tin được, thật sự quá khó tin.” "Đạm Đài Thái Vũ? Cô ta vẫn chưa chết sao?" Terai Chika kinh ngạc, trong lòng nảy sinh một dự cảm không tốt: "Nếu Đạm Đài Thái Vũ vẫn chưa chết, vậy thì Trần Gia Bảo... Trần
Gia Bảo anh ta... “Trần Gia Bảo hơn phân nửa cũng không chết!” Takasugi Narumi thay cô ta nói ra những lời phía sau, trong lòng còn chấn động hơn cả Terai Chika.
Giây tiếp theo, mọi người chỉ thấy biển lửa ngút ngàn bỗng nhiên tách thành hai nửa nhường ra một con đường.
Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ dùng kiếm mở đường, bước ra từ trong biển lửa hừng hực.
Dục hỏa trùng sinh!
Trong ngọn lửa đỏ rực tràn ngập xung quanh nơi hoang dã, kiếm ý sắc bén ngút trời, một cặp nam nữ trẻ tuổi dường như bước ra từ trong biển lửa địa ngục mà đến, tiến về phía Thọ Nam Phong
Chấn động!
Trong mắt Terai Chika ngập tràn chấn động, sau đó điên cuồng nói: "Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ thế nhưng vẫn còn chưa chết? Đầu tiên bị Thiên Mệnh Âm Dương Sư đánh trọng thương sắp chết, lại rơi xuống từ trên vách núi cao. mấy trăm mét, huống hồ vừa rồi lại trải qua một đợt oanh †ạc bừa bãi từ những chiếc máy bay ném bom không người lái, nếu như đổi thành những người khác thì đã chết một ngàn tám trăm lần rồi!
Giờ phút này, sau khi máy bay ném bom không người lái hoàn thành nhiệm vụ, thì lần lượt rút lui, mà đảo Hải Ninh phải chịu bom đạn tấn công trên toàn phạm vi đã trở nên hoàn toàn khác biệt, khắp nơi đều là những chiếc hố lớn nối tiếp nhau, ngọn lửa ngùn ngụt thiêu đốt thành từng mảnh, T†ạo nên một con rồng khổng lồ đang phun lửa rít gào, khiến chân trời nhuộm thành màu đỏ rực.
Trên đảo có rất nhiều động vật bị máy bay ném bom giết chết, hoặc bị thiêu cháy bởi ngọn lửa, khắp nơi đều là thi thể của động vật, tình huống thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Trên Thọ Nam Phong, đám người Terai Chika cùng với Ngạn Khánh đứng trên đỉnh núi, con rồng lửa khổng lồ cách đó ngàn mét chiếu rọi khiến khuôn mặt họ đều nhuộm hồng. Liễu Ngạn Khánh tự hỏi mình biết rất nhiều, nhưng vẫn là lần đầu đầu đầu tiên chứng kiến cảnh tượng lớn như vậy, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên chuyến đi tới Nhật Bản lần này cũng rất đáng giá, sau đó phấn khích nói: "Trận hỏa hoạn này qua đi, đảo Hải Ninh xinh đẹp ban đầu, sợ là muốn trọc lốc không một ngọn cỏ.”
"Không cần phải lo lắng, vạn vật sinh trưởng hay chết đi là lẽ tự nhiên, đợi đến đầu xuân năm sau, sẽ có cỏ mới mọc ra, vài năm nữa động vật nơi này cũng sẽ xuất hiện lần nữa” Terai Chika cười giễu cợt một tiếng, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc bén và buốt giá rồi nói: "Thế nhưng tôi tuyệt đối không cho phép Trần Gia Bảo cùng Đạm Đài Thái Vũ còn nhìn thấy mặt trời ngày mail” Liêu Ngạn Khánh cười ha ha: "Trải qua việc không ngừng ném bom, còn có lửa lớn như vậy, chưa kể tới Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ đã bị thương nặng, cho dù hai người họ ở thời điểm mạnh nhất cũng khó có thể chạy trốn..." Câu nói ngông cuồng của anh ta còn chưa kịp dứt thì bỗng nhiên xảy ra thay đổi. Trong ngọn lửa hừng hực, một kiếm quang ngũ sắc khổng lồ xông lên trời cao chừng mấy chục mét, kiếm ý cường đại cùng với khí thế lạnh thấu xương, gần như chém đứt ngang lưng con rồng lửa. Thanh thế to lớn, anh khí ngút ngàn! Đám người Terai Chika đều ngây người trước một màn này, trong mắt tất cả mọi người tràn ngập khiếp sợ.
Liẽu Ngạn Khánh chấn động nói: "Đó là cái gì vậy?” "Kiếm quang ngũ sắc là Đạm Đài, Đạm Đài Thái Vũ..." Takasugi Narumi khiếp sợ nói: "Ánh kiếm khổng lồ như vậy, khí thế mạnh mẽ như thế, còn mạnh hơn rất nhiều so với lúc chiến đấu cùng với ngài Thiên Mệnh Âm Dương Sư, chẳng lẽ Đạm Đài Thái Vũ chẳng những không chết, hơn nữa...hơn nữa vết thương đã khỏi hẳn, thực lực còn đột nhiên tăng vọt sao? Đúng là không thể tin được, thật sự quá khó tin.” "Đạm Đài Thái Vũ? Cô ta vẫn chưa chết sao?" Terai Chika kinh ngạc, trong lòng nảy sinh một dự cảm không tốt: "Nếu Đạm Đài Thái Vũ vẫn chưa chết, vậy thì Trần Gia Bảo... Trần
Gia Bảo anh ta... “Trần Gia Bảo hơn phân nửa cũng không chết!” Takasugi Narumi thay cô ta nói ra những lời phía sau, trong lòng còn chấn động hơn cả Terai Chika.
Giây tiếp theo, mọi người chỉ thấy biển lửa ngút ngàn bỗng nhiên tách thành hai nửa nhường ra một con đường.
Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ dùng kiếm mở đường, bước ra từ trong biển lửa hừng hực.
Dục hỏa trùng sinh!
Trong ngọn lửa đỏ rực tràn ngập xung quanh nơi hoang dã, kiếm ý sắc bén ngút trời, một cặp nam nữ trẻ tuổi dường như bước ra từ trong biển lửa địa ngục mà đến, tiến về phía Thọ Nam Phong
Chấn động!
Trong mắt Terai Chika ngập tràn chấn động, sau đó điên cuồng nói: "Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ thế nhưng vẫn còn chưa chết? Đầu tiên bị Thiên Mệnh Âm Dương Sư đánh trọng thương sắp chết, lại rơi xuống từ trên vách núi cao. mấy trăm mét, huống hồ vừa rồi lại trải qua một đợt oanh †ạc bừa bãi từ những chiếc máy bay ném bom không người lái, nếu như đổi thành những người khác thì đã chết một ngàn tám trăm lần rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.