Chương 291
Hoa Khôi
22/10/2021
“Tô Văn Quân vẫn chưa về à, xem ra các người cũng không quan trọng đối với ông ta lắm.”
Trần Gia Bảo đảo mắt nhìn một vòng, tùy tiện ngồi trên ghế salon, thể hiện một cách rõ ràng rằng anh đang chờ Tô Văn Quân.
Anh biết rõ, nhất định phải dọa cho Lưu Ngọc Lan sợ vỡ mật ra, nếu không sau này bà ta vẫn cứ tiếp tục chèn ép Tô Ánh Mai nữa cho xem.
Lưu Ngọc Lan cười lạnh nói: “Mày đừng vội đắc ý, tao đã gọi điện thoại cho Văn Quân rồi, ông ấy đang trên đường về, chờ Văn Quân về xem ông ấy xử lý mày ra sao.”
“Tôi cũng đang rất mong chờ đây, hy vọng ông ta sẽ không làm tôi thất vọng.” Trần Gia Bảo cười khẩy nói.
Tô Ánh Mai yên lặng đứng bên cạnh Trần Gia Bảo, cô đột nhiên phát hiện bản thân rất thích loại cảm giác Trần Gia Bảo đứng ra bảo vệ mình, nó làm cho cô cảm thấy có cảm giác an toàn vô hình.
“Tôi muốn xem thử là kẻ nào dám gây sự ở nhà họ Tô!”
Đột nhiên, có hai người đàn ông trung niên từ ngoài cửa đi vào, một người mặc một bộ đồ vest, giữa hai lông mày ông ta có đôi nét tương tự với Tô Ánh Mai, có điều khuôn mặt của ông ta lúc này lại ngập tràn sự tức giận, không cần phải nói, ông ta nhất định chính là người quản lý nhà họ Tô hiện nay Tô Văn Quân rồi.
Một người khác thì mặc một bộ quần áo màu trắng, thân hình cao lớn, khí thế thâm sâu, không còn gì nghi ngờ nữa, chắc chắn ông ta là một vị cao thủ võ thuật.
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, xem ra thực lực của nhà họ Tô mạnh hơn so với mình nghĩ, trừ Tô Thu Uyên ra nhà họ Tô vẫn còn các cao thủ võ thuật khác.
Tô Ánh Mai thấy bố đi vào, đang chuẩn bị bước ra nghênh đón, đột nhiên cô nhìn thấy Trần Gia Bảo vẫn ngồi yên không nhúc nhích nên cô cũng dừng bước.
Lưu Ngọc Lan vui mừng vội vàng chạy lên, ngay sau đó sắc mặt bà ta biến đổi, khóc nháo lên rồi nói: “Tên khốn kiếp này, sao bây giờ ông mới về, đầu của Văn Cường bị người ta đánh đến chảy máu rồi, nếu như. . . Nếu như con trai của tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ liều mạng với ông.”
Sắc mặt của Tô Văn Quân u ám, tức giận nói: “Là ai dám đánh con trai tôi?”
“Chính là nó!” Lưu Ngọc Lan chỉ vào Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai, trong mắt lóe lên sự căm hận, bà ta nói: “Tối hôm qua Ánh Mai đi đâu một đêm không về, tôi và mẹ đều rất lo lắng cho nó, nhưng nó thì hay rồi, sáng sớm hôm nay mang một thằng đàn ông xa lạ về nhà, Văn Cường chỉ nói mấy câu quan tâm nó thế mà đã bị tên đó lấy cái gạt tàn thuốc đập vào đầu, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa.”
Nghe thấy Tô Ánh Mai một đêm không về, người đàn ông trung niên bên cạnh ngay lập tức nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn.
“Không biết xấu hổ.”
Nghe Lưu Ngọc Lan nói bậy bạ, Tô Ánh Mai tức giận.
Sắc mặt Tô Văn Quân trở nên u ám, cau mày hỏi: “Ánh Mai, tối hôm qua con thật sự không về nhà à?”
Tô Ánh Mai nhớ tới việc tối hôm qua mình bị bắt cóc, xém chút nữa cô đã bị Phương Hòa Nhiên hại chết, vậy mà sau khi bố cô trở về, không những không quan tâm cô chút nào mà lại còn mở miệng chất vấn cô.
Một nỗi đau xót từ đáy lòng Tô Ánh Mai trào lên, Tô Ánh Mai cười khổ, ngay sau đó cô hít sâu một hơi rồi nói: “Đúng vậy, đêm qua con không về nhà mà ở cạnh anh ấy.”
Người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt ông ta lóe lên ý định muốn giết người.
Tô Văn Quân giận dữ, đôi mắt co rút liên hồi nhìn về phía Trần Gia Bảo đang ngồi im trên ghế salon, tức giận hỏi: “Cậu là ai, tại sao vô duyên vô cớ lại chạy đến nhà họ Tô gây sự, cậu cho rằng người nhà họ Tô chết hết rồi sao?”
Trần Gia Bảo đứng lên, cười nói: “Trước khi tôi trả lời câu hỏi của ông thì tôi sẽ cho ông một vài lời khuyên trước, vì tôi nể mặt của Ánh Mai nên tôi mới nói đấy. Cái gọi là ‘lấy vợ phải coi trọng hiền đức’, tôi khuyên ông nên li dị cái loại đàn bà đổi trắng thay đen, hung hăng ngang ngược, gây xích mích chia rẽ như bà ta đi, nếu không sớm muộn gì bà ta cũng làm ông tan cửa nát nhà thôi.”
Sắc mặt Lưu Ngọc Lan thay đổi, ngay sau đó nắm lấy tay Tô Văn Quân, cố gắng thể hiện một dáng vẻ yếu đuối bị người ta ăn hiếp.
Tô Văn Quân càng tức giận nói: “Chuyện riêng của nhà họ Tô không cần cậu quan tâm, rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi tên Trần Gia Bảo.” Trần Gia Bảo cười rồi tự giới thiệu mình.
Sắc mặt Tô Văn Quân thay đổi, bật thốt lên: “Cậu chính là Trần Gia Bảo? Là người dùng ngân châm cứu Tạ Hoàng Dương, người đã đánh Tôn Trường An và Tạ Quốc An ngay trước mặt mọi người, lại còn bỏ ra hơn một ngàn tỷ đi mua ‘Trái tim của tình nhân” ở buổi đấu giá à?”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Lưu Ngọc Lan cũng thay đổi, không nghĩ tới Trần Gia Bảo lại lợi hại như vậy, ngay cả cậu chủ nhà họ Tạ mà cậu ta cũng dám đánh.
Trần Gia Bảo đảo mắt nhìn một vòng, tùy tiện ngồi trên ghế salon, thể hiện một cách rõ ràng rằng anh đang chờ Tô Văn Quân.
Anh biết rõ, nhất định phải dọa cho Lưu Ngọc Lan sợ vỡ mật ra, nếu không sau này bà ta vẫn cứ tiếp tục chèn ép Tô Ánh Mai nữa cho xem.
Lưu Ngọc Lan cười lạnh nói: “Mày đừng vội đắc ý, tao đã gọi điện thoại cho Văn Quân rồi, ông ấy đang trên đường về, chờ Văn Quân về xem ông ấy xử lý mày ra sao.”
“Tôi cũng đang rất mong chờ đây, hy vọng ông ta sẽ không làm tôi thất vọng.” Trần Gia Bảo cười khẩy nói.
Tô Ánh Mai yên lặng đứng bên cạnh Trần Gia Bảo, cô đột nhiên phát hiện bản thân rất thích loại cảm giác Trần Gia Bảo đứng ra bảo vệ mình, nó làm cho cô cảm thấy có cảm giác an toàn vô hình.
“Tôi muốn xem thử là kẻ nào dám gây sự ở nhà họ Tô!”
Đột nhiên, có hai người đàn ông trung niên từ ngoài cửa đi vào, một người mặc một bộ đồ vest, giữa hai lông mày ông ta có đôi nét tương tự với Tô Ánh Mai, có điều khuôn mặt của ông ta lúc này lại ngập tràn sự tức giận, không cần phải nói, ông ta nhất định chính là người quản lý nhà họ Tô hiện nay Tô Văn Quân rồi.
Một người khác thì mặc một bộ quần áo màu trắng, thân hình cao lớn, khí thế thâm sâu, không còn gì nghi ngờ nữa, chắc chắn ông ta là một vị cao thủ võ thuật.
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, xem ra thực lực của nhà họ Tô mạnh hơn so với mình nghĩ, trừ Tô Thu Uyên ra nhà họ Tô vẫn còn các cao thủ võ thuật khác.
Tô Ánh Mai thấy bố đi vào, đang chuẩn bị bước ra nghênh đón, đột nhiên cô nhìn thấy Trần Gia Bảo vẫn ngồi yên không nhúc nhích nên cô cũng dừng bước.
Lưu Ngọc Lan vui mừng vội vàng chạy lên, ngay sau đó sắc mặt bà ta biến đổi, khóc nháo lên rồi nói: “Tên khốn kiếp này, sao bây giờ ông mới về, đầu của Văn Cường bị người ta đánh đến chảy máu rồi, nếu như. . . Nếu như con trai của tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ liều mạng với ông.”
Sắc mặt của Tô Văn Quân u ám, tức giận nói: “Là ai dám đánh con trai tôi?”
“Chính là nó!” Lưu Ngọc Lan chỉ vào Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai, trong mắt lóe lên sự căm hận, bà ta nói: “Tối hôm qua Ánh Mai đi đâu một đêm không về, tôi và mẹ đều rất lo lắng cho nó, nhưng nó thì hay rồi, sáng sớm hôm nay mang một thằng đàn ông xa lạ về nhà, Văn Cường chỉ nói mấy câu quan tâm nó thế mà đã bị tên đó lấy cái gạt tàn thuốc đập vào đầu, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa.”
Nghe thấy Tô Ánh Mai một đêm không về, người đàn ông trung niên bên cạnh ngay lập tức nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn.
“Không biết xấu hổ.”
Nghe Lưu Ngọc Lan nói bậy bạ, Tô Ánh Mai tức giận.
Sắc mặt Tô Văn Quân trở nên u ám, cau mày hỏi: “Ánh Mai, tối hôm qua con thật sự không về nhà à?”
Tô Ánh Mai nhớ tới việc tối hôm qua mình bị bắt cóc, xém chút nữa cô đã bị Phương Hòa Nhiên hại chết, vậy mà sau khi bố cô trở về, không những không quan tâm cô chút nào mà lại còn mở miệng chất vấn cô.
Một nỗi đau xót từ đáy lòng Tô Ánh Mai trào lên, Tô Ánh Mai cười khổ, ngay sau đó cô hít sâu một hơi rồi nói: “Đúng vậy, đêm qua con không về nhà mà ở cạnh anh ấy.”
Người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt ông ta lóe lên ý định muốn giết người.
Tô Văn Quân giận dữ, đôi mắt co rút liên hồi nhìn về phía Trần Gia Bảo đang ngồi im trên ghế salon, tức giận hỏi: “Cậu là ai, tại sao vô duyên vô cớ lại chạy đến nhà họ Tô gây sự, cậu cho rằng người nhà họ Tô chết hết rồi sao?”
Trần Gia Bảo đứng lên, cười nói: “Trước khi tôi trả lời câu hỏi của ông thì tôi sẽ cho ông một vài lời khuyên trước, vì tôi nể mặt của Ánh Mai nên tôi mới nói đấy. Cái gọi là ‘lấy vợ phải coi trọng hiền đức’, tôi khuyên ông nên li dị cái loại đàn bà đổi trắng thay đen, hung hăng ngang ngược, gây xích mích chia rẽ như bà ta đi, nếu không sớm muộn gì bà ta cũng làm ông tan cửa nát nhà thôi.”
Sắc mặt Lưu Ngọc Lan thay đổi, ngay sau đó nắm lấy tay Tô Văn Quân, cố gắng thể hiện một dáng vẻ yếu đuối bị người ta ăn hiếp.
Tô Văn Quân càng tức giận nói: “Chuyện riêng của nhà họ Tô không cần cậu quan tâm, rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi tên Trần Gia Bảo.” Trần Gia Bảo cười rồi tự giới thiệu mình.
Sắc mặt Tô Văn Quân thay đổi, bật thốt lên: “Cậu chính là Trần Gia Bảo? Là người dùng ngân châm cứu Tạ Hoàng Dương, người đã đánh Tôn Trường An và Tạ Quốc An ngay trước mặt mọi người, lại còn bỏ ra hơn một ngàn tỷ đi mua ‘Trái tim của tình nhân” ở buổi đấu giá à?”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Lưu Ngọc Lan cũng thay đổi, không nghĩ tới Trần Gia Bảo lại lợi hại như vậy, ngay cả cậu chủ nhà họ Tạ mà cậu ta cũng dám đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.