Chương 30
Hoa Khôi
07/10/2021
Hai mắt Tạ Hoàng Dương sáng lên, ông cười vẫy tay và nói: “Cậu Trần, mau tới đây ngồi.”
Đám người lập tức thay đổi sắc mặt.
Trong số những người ở đây chỉ có bác Trung ngồi trên giường bệnh, những người còn lại, bao gồm Tạ Anh Dũng đều đứng ở một bên, căn bản không tới lượt ngồi.
Hiện tại Tạ Hoàng Dương bảo Trần Gia Bảo ngồi bên cạnh, hàm nghĩa đằng sau đó rất sâu.
Không ít người ở đây đã có tính toán trong lòng, ánh mắt họ nhìn Trần Gia Bảo cũng thay đổi.
Hàn Đông Vy càng vui mừng, trong lúc bất tri bất giác, cô đã coi Trần Gia Bảo là người trên cùng một con thuyền.
Nào có thể đoán được, Trần Gia Bảo lại lắc đầu, cười nói: “Ông đợi một lát, trước lúc này tôi còn có việc khác cần hoàn thành.”
Đám người lập tức trợn to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin.
Ông cụ Tạ Hoàng Dương là người có địa vị cao trong quân đội, quyền cao chức trọng, bình thường rất có uy thế, nói một không hai.
Được ông cụ Tạ ưu ái là có thể xông pha khắp đất Hòa Bình, bao nhiêu người trông mong mà chẳng được?
Trần Gia Bảo lại dám làm ông cụ bẽ mặt trước mặt mọi người, thật sự là không biết tốt xấu.
Không ít người đều âm thầm lắc đầu, thiếu niên đắc chí, khó tránh khỏi không biết trời cao đất rộng.
Vốn mọi người đều cho là dù ông cụ Tạ không tức giận thì ông cũng sẽ không vui, nhưng mà, Tạ Hoàng Dương chỉ cười, khách khí nói: “Được, có chuyện gì thì cậu cứ làm trước đi, tôi đợi.”
Trong nháy mắt mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Toàn bộ thành phố Hòa Bình mấy ai có thể bắt Tạ Hoàng Dương chờ chứ?
Toàn bộ thành phố Hòa Bình, có mấy ai đáng giá để Tạ Hoàng Dương chờ chứ?
Trần Gia Bảo.
Giờ phút này có không ít người đều âm thầm ghi nhớ cái tên này vào lòng.
Trong số những người này, Hồ Quốc Trung là người khó chịu nhất.
Thằng nhóc Trần Gia Bảo không có tiếng tăm hay tác phẩm kinh điển này lại có thể chữa được ung thư não giai đoạn cuối, hơn nữa còn dùng Đông y mà ông ta khinh thường nhất.
Nếu không phải tận mắt thấy, ông ta tuyệt đối sẽ không tin, không, cho dù là tới bây giờ, nội tâm của ông ta cũng không bằng lòng tin.
Ông ta đảo con ngươi, muốn nhân lúc mọi người không chú ý tới mình, lặng lẽ chuồn đi, đỡ khỏi xin lỗi mất mặt trước mọi người.
“Bác sĩ Hồ, chuyên gia Hồ, ông làm sao thế, đánh cược thua thì định chuồn hả?”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo vừa cười vừa đi đến trước người Hồ Quốc Trung.
Hồ Quốc Trung lập tức ứa mồ hôi lạnh, cười khan nói: “Làm gì có chuyện đó chứ, tôi chỉ muốn đi vệ sinh ấy mà.”
“Đi vệ sinh cũng không gấp, nào, có phải bây giờ nên thực hiện lời cam kết đánh cược không?” Ánh mắt Trần Gia Bảo liếc xéo ông ta nói.
Không ít người đều dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Hồ Quốc Trung.
Nhất là Hàn Đông Vy, lúc trước Hồ Quốc Trung vẫn luôn chế nhạo khiêu khích, cô đã cảm thấy khó chịu với Hồ Quốc Trung từ lâu rồi, giờ thấy Hồ Quốc Trung kinh ngạc, trong lòng cô khỏi phải nói hả giận như thế nào, ngay cả khóe mắt cũng như đang cười.
Đám người lập tức thay đổi sắc mặt.
Trong số những người ở đây chỉ có bác Trung ngồi trên giường bệnh, những người còn lại, bao gồm Tạ Anh Dũng đều đứng ở một bên, căn bản không tới lượt ngồi.
Hiện tại Tạ Hoàng Dương bảo Trần Gia Bảo ngồi bên cạnh, hàm nghĩa đằng sau đó rất sâu.
Không ít người ở đây đã có tính toán trong lòng, ánh mắt họ nhìn Trần Gia Bảo cũng thay đổi.
Hàn Đông Vy càng vui mừng, trong lúc bất tri bất giác, cô đã coi Trần Gia Bảo là người trên cùng một con thuyền.
Nào có thể đoán được, Trần Gia Bảo lại lắc đầu, cười nói: “Ông đợi một lát, trước lúc này tôi còn có việc khác cần hoàn thành.”
Đám người lập tức trợn to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin.
Ông cụ Tạ Hoàng Dương là người có địa vị cao trong quân đội, quyền cao chức trọng, bình thường rất có uy thế, nói một không hai.
Được ông cụ Tạ ưu ái là có thể xông pha khắp đất Hòa Bình, bao nhiêu người trông mong mà chẳng được?
Trần Gia Bảo lại dám làm ông cụ bẽ mặt trước mặt mọi người, thật sự là không biết tốt xấu.
Không ít người đều âm thầm lắc đầu, thiếu niên đắc chí, khó tránh khỏi không biết trời cao đất rộng.
Vốn mọi người đều cho là dù ông cụ Tạ không tức giận thì ông cũng sẽ không vui, nhưng mà, Tạ Hoàng Dương chỉ cười, khách khí nói: “Được, có chuyện gì thì cậu cứ làm trước đi, tôi đợi.”
Trong nháy mắt mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Toàn bộ thành phố Hòa Bình mấy ai có thể bắt Tạ Hoàng Dương chờ chứ?
Toàn bộ thành phố Hòa Bình, có mấy ai đáng giá để Tạ Hoàng Dương chờ chứ?
Trần Gia Bảo.
Giờ phút này có không ít người đều âm thầm ghi nhớ cái tên này vào lòng.
Trong số những người này, Hồ Quốc Trung là người khó chịu nhất.
Thằng nhóc Trần Gia Bảo không có tiếng tăm hay tác phẩm kinh điển này lại có thể chữa được ung thư não giai đoạn cuối, hơn nữa còn dùng Đông y mà ông ta khinh thường nhất.
Nếu không phải tận mắt thấy, ông ta tuyệt đối sẽ không tin, không, cho dù là tới bây giờ, nội tâm của ông ta cũng không bằng lòng tin.
Ông ta đảo con ngươi, muốn nhân lúc mọi người không chú ý tới mình, lặng lẽ chuồn đi, đỡ khỏi xin lỗi mất mặt trước mọi người.
“Bác sĩ Hồ, chuyên gia Hồ, ông làm sao thế, đánh cược thua thì định chuồn hả?”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo vừa cười vừa đi đến trước người Hồ Quốc Trung.
Hồ Quốc Trung lập tức ứa mồ hôi lạnh, cười khan nói: “Làm gì có chuyện đó chứ, tôi chỉ muốn đi vệ sinh ấy mà.”
“Đi vệ sinh cũng không gấp, nào, có phải bây giờ nên thực hiện lời cam kết đánh cược không?” Ánh mắt Trần Gia Bảo liếc xéo ông ta nói.
Không ít người đều dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Hồ Quốc Trung.
Nhất là Hàn Đông Vy, lúc trước Hồ Quốc Trung vẫn luôn chế nhạo khiêu khích, cô đã cảm thấy khó chịu với Hồ Quốc Trung từ lâu rồi, giờ thấy Hồ Quốc Trung kinh ngạc, trong lòng cô khỏi phải nói hả giận như thế nào, ngay cả khóe mắt cũng như đang cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.