Chương 375
Hoa Khôi
04/11/2021
Đến nơi, vào văn phòng của tổng giám đốc, Trần Gia Bảo thấy Tô Ánh Mai đang ngồi với Hương Giang và Diệp Ngọc Trâm.
Rất hiển nhiên, ba cô gái thấy anh thì vẻ mặt đều vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Hương Giang chủ động đến đón, đưa lưng về phía Tô Ánh Mai, sắc mặt thẹn thùng đỏ bừng lên, tràn đầy tình ý.
Tô Ánh Mai cũng mừng rỡ đứng lên, đang định đi qua thì sực nhớ ra Diệp Ngọc Trâm cũng đang ở đây nên chỉ cười tủm tỉm gật đầu với Trần Gia Bảo, xem như chào hỏi.
Mấy ngày không gặp Tô Ánh Mai, Trần Gia Bảo phát hiện mặt mày cô rất sáng sủa, xem ra việc lấy được quyền đại diện phân phối các sản phẩm về mỹ phẩm Bách Quả và thân phận người thừa kế nhà họ Tô đã làm tâm trạng cô rất tốt.
Trần Gia Bảo cười một tiếng, chào hỏi với ba cô nàng xinh đẹp trong văn phòng.
Diệp Ngọc Trâm nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt phức tạp, vừa hân hoan vừa mất mát, ngồi một lát rồi tìm lý do đi về.
Trần Gia Bảo ngồi ở ghế tổng giám đốc, kể ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra với mình ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Tô Ánh Mai và Hương Giang nghe vậy thì đều kinh ngạc hoảng sợ.
Tuy Trần Gia Bảo kể với vẻ rất thản nhiên, nhưng hai cô gái vẫn có thể tưởng tượng ra được phía sau cuộc chiến đấu với một Tông sư cường giả đã mạo hiểm, đầy rủi ro đến thế nào, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ toi mạng!
Ngày hôm sau, Trần Gia Bảo nhận được điện thoại của Đỗ Phú Quý, sau đó anh lái xe đi đến một chỗ trước resort Minh Lâm ở vùng ngoại ô.
Đỗ Phú Quý đã chờ ở cửa từ sớm, sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo thì cười lớn đón tiếp.
“Tông sư Trần, cậu đến thật đúng giờ, quả nhiên là người lịch sự.”
Đỗ Phú Quý đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, nhìn ra được ấn tượng của Trần Gia Bảo với ông ta cực kỳ tốt.
“Quá khen.” Trần Gia Bảo nở nụ cười nhẹ, quét mắt nhìn resort Minh Lâm trước mặt.
Đỗ Phú Quý cười giải thích nói: “Thân phận ngoài sáng của tôi là một ông chủ xưởng than ở Quảng Ninh đang học đòi văn vẻ, resort này cũng là một chỗ cứ điểm dùng để che giấu tai mắt của mấy người ở cục An ninh Quốc gia tại thành phố Hòa Bình này mà thôi. Mời tông sư Trần, lãnh đạo đang chờ bên trong.”
Trần Gia Bảo gật đầu, thả lỏng hai tay ra đằng sau rồi đi theo Đỗ Phú Quý vào trong, hai mắt anh không khỏi sáng lên.
Đây là resort điển hình của vùng sông nước Tiền Giang, cầu nhỏ nước chảy và màu xanh biếc sum suê khiến tinh thần người ta thanh thản.
Dọc theo con đường u tối được lát bằng đá cuội, rất nhanh đã đi tới một sân nhỏ có phong cách cổ xưa.
Trong sân có đình nghỉ mát làm bằng trúc và ghế đá, bàn đá.
Bên cạnh bàn đá có một nam một nữ đang ngồi, trên bàn đang nấu một bình trà mùi hương thơm ngát, bốc lên hơi nóng.
Người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi mặc áo sơ mi trắng, mặc dù khuôn mặt bình thường nhưng ánh mắt sắc bén không giận tự uy, có khí thế của bề trên.
Người phụ nữ hơn hai mươi tuổi mặc áo dài màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta kết hợp với da thịt trắng nõn và mái tóc đen nhánh làm tản ra khí chất cổ điển, trong hai con ngươi lộ ra sự lạnh lùng.
Trần Gia Bảo không cần đoán cũng biết một nam một nữ này chắc chắn là lãnh đạo của cục An ninh Quốc gia. Quả nhiên Đỗ Phú Quý bước nhanh đi qua, kính cẩn nói: “Cục trưởng Triệu, đội trưởng Liễu, tôi đã dẫn người đến, vị này là tông sư Trần Gia Bảo.”
Triệu Khánh Lợi và Liễu Ngọc Phi nghe vậy, lúc này mới mở mắt ra nhìn Trần Gia Bảo một cái, có lẽ là thấy Trần Gia Bảo còn quá trẻ nên sắc mặt họ hiện lên một chút khinh thường.
Trần Gia Bảo âm thầm nhíu mày, trong lòng không vui.
“Tông sư Trần, tôi giới thiệu với cậu một chút, hai vị lãnh đạo này đều tới từ Hà Nội. Đây là cục trưởng Triệu Khánh Lợi và đội trưởng Liễu Ngọc Phi, hai người bọn họ đều là lãnh đạo có thực quyền trong tổng cục An ninh Quốc gia.” Đỗ Phú Quý vội vàng giới thiệu với Trần Gia Bảo, cùng lúc đó ông ta liếc mắt qua Trần Gia Bảo, ý bảo anh không nên đắc tội hai người tai to mặt lớn này.
Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, gật đầu với hai người họ, coi như là đã chào hỏi.
Đối mặt với hai người kiêu ngạo này, Trần Gia Bảo tuyệt đối phải càng kiêu ngạo hơn đối phương!
Quả nhiên Triệu Khánh Lợi và Liễu Ngọc Phi nhíu mày, vẻ mặt không vui.
“Đỗ Phú Quý, đây là một chàng trai mới lớn, nhiều nhất thì cũng chưa đến hai mươi tuổi nữa. Ông chắc chắn cậu ta thật sự là cường giả tông sư sao?”
Liễu Ngọc Phi nhíu mày thương lượng, định ra oai phủ đầu với Trần Gia Bảo.
Rất hiển nhiên, ba cô gái thấy anh thì vẻ mặt đều vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Hương Giang chủ động đến đón, đưa lưng về phía Tô Ánh Mai, sắc mặt thẹn thùng đỏ bừng lên, tràn đầy tình ý.
Tô Ánh Mai cũng mừng rỡ đứng lên, đang định đi qua thì sực nhớ ra Diệp Ngọc Trâm cũng đang ở đây nên chỉ cười tủm tỉm gật đầu với Trần Gia Bảo, xem như chào hỏi.
Mấy ngày không gặp Tô Ánh Mai, Trần Gia Bảo phát hiện mặt mày cô rất sáng sủa, xem ra việc lấy được quyền đại diện phân phối các sản phẩm về mỹ phẩm Bách Quả và thân phận người thừa kế nhà họ Tô đã làm tâm trạng cô rất tốt.
Trần Gia Bảo cười một tiếng, chào hỏi với ba cô nàng xinh đẹp trong văn phòng.
Diệp Ngọc Trâm nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt phức tạp, vừa hân hoan vừa mất mát, ngồi một lát rồi tìm lý do đi về.
Trần Gia Bảo ngồi ở ghế tổng giám đốc, kể ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra với mình ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Tô Ánh Mai và Hương Giang nghe vậy thì đều kinh ngạc hoảng sợ.
Tuy Trần Gia Bảo kể với vẻ rất thản nhiên, nhưng hai cô gái vẫn có thể tưởng tượng ra được phía sau cuộc chiến đấu với một Tông sư cường giả đã mạo hiểm, đầy rủi ro đến thế nào, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ toi mạng!
Ngày hôm sau, Trần Gia Bảo nhận được điện thoại của Đỗ Phú Quý, sau đó anh lái xe đi đến một chỗ trước resort Minh Lâm ở vùng ngoại ô.
Đỗ Phú Quý đã chờ ở cửa từ sớm, sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo thì cười lớn đón tiếp.
“Tông sư Trần, cậu đến thật đúng giờ, quả nhiên là người lịch sự.”
Đỗ Phú Quý đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, nhìn ra được ấn tượng của Trần Gia Bảo với ông ta cực kỳ tốt.
“Quá khen.” Trần Gia Bảo nở nụ cười nhẹ, quét mắt nhìn resort Minh Lâm trước mặt.
Đỗ Phú Quý cười giải thích nói: “Thân phận ngoài sáng của tôi là một ông chủ xưởng than ở Quảng Ninh đang học đòi văn vẻ, resort này cũng là một chỗ cứ điểm dùng để che giấu tai mắt của mấy người ở cục An ninh Quốc gia tại thành phố Hòa Bình này mà thôi. Mời tông sư Trần, lãnh đạo đang chờ bên trong.”
Trần Gia Bảo gật đầu, thả lỏng hai tay ra đằng sau rồi đi theo Đỗ Phú Quý vào trong, hai mắt anh không khỏi sáng lên.
Đây là resort điển hình của vùng sông nước Tiền Giang, cầu nhỏ nước chảy và màu xanh biếc sum suê khiến tinh thần người ta thanh thản.
Dọc theo con đường u tối được lát bằng đá cuội, rất nhanh đã đi tới một sân nhỏ có phong cách cổ xưa.
Trong sân có đình nghỉ mát làm bằng trúc và ghế đá, bàn đá.
Bên cạnh bàn đá có một nam một nữ đang ngồi, trên bàn đang nấu một bình trà mùi hương thơm ngát, bốc lên hơi nóng.
Người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi mặc áo sơ mi trắng, mặc dù khuôn mặt bình thường nhưng ánh mắt sắc bén không giận tự uy, có khí thế của bề trên.
Người phụ nữ hơn hai mươi tuổi mặc áo dài màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta kết hợp với da thịt trắng nõn và mái tóc đen nhánh làm tản ra khí chất cổ điển, trong hai con ngươi lộ ra sự lạnh lùng.
Trần Gia Bảo không cần đoán cũng biết một nam một nữ này chắc chắn là lãnh đạo của cục An ninh Quốc gia. Quả nhiên Đỗ Phú Quý bước nhanh đi qua, kính cẩn nói: “Cục trưởng Triệu, đội trưởng Liễu, tôi đã dẫn người đến, vị này là tông sư Trần Gia Bảo.”
Triệu Khánh Lợi và Liễu Ngọc Phi nghe vậy, lúc này mới mở mắt ra nhìn Trần Gia Bảo một cái, có lẽ là thấy Trần Gia Bảo còn quá trẻ nên sắc mặt họ hiện lên một chút khinh thường.
Trần Gia Bảo âm thầm nhíu mày, trong lòng không vui.
“Tông sư Trần, tôi giới thiệu với cậu một chút, hai vị lãnh đạo này đều tới từ Hà Nội. Đây là cục trưởng Triệu Khánh Lợi và đội trưởng Liễu Ngọc Phi, hai người bọn họ đều là lãnh đạo có thực quyền trong tổng cục An ninh Quốc gia.” Đỗ Phú Quý vội vàng giới thiệu với Trần Gia Bảo, cùng lúc đó ông ta liếc mắt qua Trần Gia Bảo, ý bảo anh không nên đắc tội hai người tai to mặt lớn này.
Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, gật đầu với hai người họ, coi như là đã chào hỏi.
Đối mặt với hai người kiêu ngạo này, Trần Gia Bảo tuyệt đối phải càng kiêu ngạo hơn đối phương!
Quả nhiên Triệu Khánh Lợi và Liễu Ngọc Phi nhíu mày, vẻ mặt không vui.
“Đỗ Phú Quý, đây là một chàng trai mới lớn, nhiều nhất thì cũng chưa đến hai mươi tuổi nữa. Ông chắc chắn cậu ta thật sự là cường giả tông sư sao?”
Liễu Ngọc Phi nhíu mày thương lượng, định ra oai phủ đầu với Trần Gia Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.