Chương 392
Hoa Khôi
11/11/2021
Đoàn Thi Dương ngây người ra, nhìn về phía bên cạnh, chỉ nhìn thấy
Trần Phi Vũ đang ngồi trên ghế kia, chỉ có điều tay trái đang nắm cổ tay của tên cướp, lạnh lùng nói: “Muốn cướp đoạt của cải thì mấy người cũng phải lấy mạng ra để đổi, tôi sẽ không lo chuyện bao đồng, nhưng các
người lại đi ức hiếp một cô gái yếu đuối thế này thì có hơi quá đáng rồi đó.”
Đoàn Thi Dương thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào ánh mắt của Trần Phi Vũ, thấy vô cùng cảm kích cùng với một chút hổ thẹn.
“Mày là ai, nếu như không muốn chết thì mau thả tay của ông mày ra!” Tên cướp nổi nóng, kéo tay về mấy lần nhưng cứ giống như một cái vòng sắt quấn lại, không thể nhúc nhích.
“Nói năng lỗ mãng, bẻ ông một cánh tay.” Vẻ mặt Trần Phi Vũ lạnh như băng, đột nhiên đứng dậy, tay trái dùng lực nhẹ nhàng, chỉ nghe thấy một tiếng “Răng rắc”, tên cướp đã gãy cánh tay ngay tại chỗ.
Bao gồm cả Đoàn Thi Dương, Liễu Diệp Chu và tất cả những hành khách bên trong, đều vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ nó, ông đây bắn một phát là mày tiêu.”
Tên cướp hét lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, cánh tay còn lại lấy cây súng ra, Đoàn Thi Dương bị doạ đến nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn tiếp.
Đột nhiên, Trần Phi Vũ đưa tay ra nhanh như chớp tay không tiến tới, trong chớp mắt đã cướp mất cây súng của tên cướp, cùng lúc đó đánh một cái rất mạnh vào sau đầu tên cướp.
Ngay tức khắc, trước mắt tên cướp tối sầm lại, không lên tiếng, nhẹ nhàng ngã xuống.
Những chuyện này xảy ra quá nhanh, như như một tia chớp, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, đều đứng ngơ người ra.
“Tên tiểu tử này, sao lại có cái gan đó?”
Trần Phi Vũ lắc lắc đầu coi thường, liên tiếp nhìn qua phía Câu Kiếm, Vân Chấn Hùng đang đợi vị anh hùng sau khi chiến đấu xong, đến xử lí mấy tên tém riu này nữa, Trần Phi Vũ thật sự không có chút hứng thú nào.
Đã có không ít người oán trách Trần Phi Vũ lo chuyện bao đồng.
Nhìn thấy tên cướp đã sắp nổ súng, Đoàn Thi Dương lo sợ xanh mặt, dường như đã nhìn thấy Trần Phi Vũ bị bắn chết rất thảm.
Đột nhiên, Trần Phi Vũ cười coi thường họ, nhẹ nhàng gập đầu ngón tay, một tia sáng lóe lên, hai cây kim bạc mỏng manh phóng ra, nhanh như tia chớp, đâm vào người hai tên cướp.
Trong chốc lát, hai người đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, “Phụt”, “Phụt” hai tiếng, nối tiếp nhau ngã xuống đất.
Sự việc này xảy ra quá đột ngột, tất cả hành khách đều kinh hãi kêu lên.
Tuy là bọn họ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra, chắc chắn là do Trần Phi Vũ làm.
Cách nhau mấy mét, chỉ động động ngón tay, mà có thể đánh bại hai tên cướp có mang súng kia, đây là khái niệm gì vậy?
Ánh mắt mọi người nhìn Trần Phi Vũ, vô cùng kính nể.
Đoàn Thi Dương càng cảm thấy cả người Trần Phi Vũ đều toát lên một vẻ thần bí và quyến rũ lạ thường.
Trần Phi Vũ lắc đầu cười nhẹ, đây chỉ là do anh quá chú ý đến mọi người tại hiện trường, không muốn tạo nên cú sốc quá lớn, nếu không thì, chỉ cần búng tay hai cái thì có thể giết hết những tên cướp vô hình kia.
Đoàn Thi Dương thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào ánh mắt của Trần Phi Vũ, thấy vô cùng cảm kích cùng với một chút hổ thẹn.
“Mày là ai, nếu như không muốn chết thì mau thả tay của ông mày ra!” Tên cướp nổi nóng, kéo tay về mấy lần nhưng cứ giống như một cái vòng sắt quấn lại, không thể nhúc nhích.
“Nói năng lỗ mãng, bẻ ông một cánh tay.” Vẻ mặt Trần Phi Vũ lạnh như băng, đột nhiên đứng dậy, tay trái dùng lực nhẹ nhàng, chỉ nghe thấy một tiếng “Răng rắc”, tên cướp đã gãy cánh tay ngay tại chỗ.
Bao gồm cả Đoàn Thi Dương, Liễu Diệp Chu và tất cả những hành khách bên trong, đều vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ nó, ông đây bắn một phát là mày tiêu.”
Tên cướp hét lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, cánh tay còn lại lấy cây súng ra, Đoàn Thi Dương bị doạ đến nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn tiếp.
Đột nhiên, Trần Phi Vũ đưa tay ra nhanh như chớp tay không tiến tới, trong chớp mắt đã cướp mất cây súng của tên cướp, cùng lúc đó đánh một cái rất mạnh vào sau đầu tên cướp.
Ngay tức khắc, trước mắt tên cướp tối sầm lại, không lên tiếng, nhẹ nhàng ngã xuống.
Những chuyện này xảy ra quá nhanh, như như một tia chớp, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, đều đứng ngơ người ra.
“Tên tiểu tử này, sao lại có cái gan đó?”
Trần Phi Vũ lắc lắc đầu coi thường, liên tiếp nhìn qua phía Câu Kiếm, Vân Chấn Hùng đang đợi vị anh hùng sau khi chiến đấu xong, đến xử lí mấy tên tém riu này nữa, Trần Phi Vũ thật sự không có chút hứng thú nào.
Đã có không ít người oán trách Trần Phi Vũ lo chuyện bao đồng.
Nhìn thấy tên cướp đã sắp nổ súng, Đoàn Thi Dương lo sợ xanh mặt, dường như đã nhìn thấy Trần Phi Vũ bị bắn chết rất thảm.
Đột nhiên, Trần Phi Vũ cười coi thường họ, nhẹ nhàng gập đầu ngón tay, một tia sáng lóe lên, hai cây kim bạc mỏng manh phóng ra, nhanh như tia chớp, đâm vào người hai tên cướp.
Trong chốc lát, hai người đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, “Phụt”, “Phụt” hai tiếng, nối tiếp nhau ngã xuống đất.
Sự việc này xảy ra quá đột ngột, tất cả hành khách đều kinh hãi kêu lên.
Tuy là bọn họ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra, chắc chắn là do Trần Phi Vũ làm.
Cách nhau mấy mét, chỉ động động ngón tay, mà có thể đánh bại hai tên cướp có mang súng kia, đây là khái niệm gì vậy?
Ánh mắt mọi người nhìn Trần Phi Vũ, vô cùng kính nể.
Đoàn Thi Dương càng cảm thấy cả người Trần Phi Vũ đều toát lên một vẻ thần bí và quyến rũ lạ thường.
Trần Phi Vũ lắc đầu cười nhẹ, đây chỉ là do anh quá chú ý đến mọi người tại hiện trường, không muốn tạo nên cú sốc quá lớn, nếu không thì, chỉ cần búng tay hai cái thì có thể giết hết những tên cướp vô hình kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.