Chương 413
Hoa Khôi
11/11/2021
“Thách cậu dám không đến!”Tần Hải Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, đưa
hai chị em nhà họ Tần rời khỏi. Đột nhiên, Hồ Quốc Minh đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, chần chừ nói:”Đại ca, ngày mai anh thực sự muốn đến nhà
họ Tần sao? Nhà họ Tần là gia đình giàu nhất tỉnh này, lần này anh đến
đó chỉ sợ khó khăn trùng trùng.”
“Lời của Trần Gia Bảo anh đây đã nói ra thì nhất định phải làm, nếu đã nói đến thì nhất định sẽ đến.”Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
Trước mặt ba mình và mọi người, Tần Ly Nguyệt không quan tâm đến thể diện mà tỏ tình với anh, nếu Trần Gia Bảo không đến, chẳng những anh phải chịu cái mác tệ bạc mà cô cũng trở thành trò cười cho giới thượng lưu của cả cái tỉnh này. Vì điểm này mà Trần Gia Bảo không thể không đến. Suy cho cùng, cái khó nhận nhất là ơn của người đẹp. Tần Quang Đại đi đến vỗ vỗ vai Trần Gia Bảo, an ủi nói: “Yên tâm, ngày mai tôi cũng sẽ ở đó, không để anh cả làm khó cậu đâu.”
Trần Gia Bảo thoải mái cười nói: “Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng mà ngày mai ai làm khó ai còn chưa chắc được.”
Tần Quang Đại cười lớn, khen ngợi: “Đúng, rất đúng.”
“Ông gọi Tần Hải Thanh là anh cả? Chẳng lẽ ông là Trần Quang Đại, cậu hai nhà họ Tần?” Hồ Quốc Minh sững sờ, tiếp theo hết sức kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, chính là tôi.”Trần Quang Đại thản nhiên cười nói.
Hai mắt Hồ Quốc Minh sáng lên, trong lòng chấn động mạnh, xem ra quan hệ giữa Trần Gia Bảo và cậu hai nhà họ Tần rất tốt.
“Ôi chao! Ngay cả cậu hai nhà họ Tần đại ca cũng quen biết, đại ca thật là lợi hại!”
Hồ Quốc Minh giơ ngón tay cái lên, lại càng hiểu hơn một chút về thế lực sau lưng Trần Gia Bảo. Còn chuyến đi đến nhà họ Tần vào ngày mai cũng không cần phải lo nghĩ nhiều như thế nữa.
Nhà họ Tần rời khỏi, buổi tiệc cũng tan rã trong không vui, mọi người lần lượt ra về. Đối với bọn họ mà nói, chẳng những được xem vở kịch miễn phí này mà còn khiến cho nhà họ Tần và họ Lục không thể kết thông gia, cũng không có cách nào nào hợp tác lại được nữa, kết quả như vậy đối với khắp nơi đều có lợi.
Dĩ nhiên, tổn thất lớn nhất vẫn thuộc về nhà họ Lục, không thể kết thông gia với nhà họ Tần chẳng những làm cho thế lực nhà họ Lục không có cách nào lớn mạnh thêm mà còn mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu.
Mà buổi tiệc đính hôn hôm nay, người nổi bật nhất chắc chắn là Trần Gia Bảo đến từ Hòa Bình kia .
Trần Gia Bảo không chỉ đánh em trai của Lục Hán Dương trước mặt mọi người, đối chọi với Lục Hán Dương mà con gái lớn nhà họ Tần – Tần Ly Nguyệt còn vì anh mà từ chối lời hứa hôn của nhà họ Lục. Đã vậy còn tỏ tình với anh trước mặt mọi người.
Chuyện anh dũng như vậy, đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho toàn bộ người trong giới thượng lưu ở đây. Mọi người cũng có hứng thú hơn đối với Trần Gia Bảo. Buổi tiệc đã kết thúc, Hoa Ngữ Vi cũng bị dì nhỏ đưa đi, nhưng mà trong lòng Hồ Quốc Minh cảm thấy rất vui sướng, vẫn chưa uống rượu, liền đề nghị mời Trần Gia Bảo đến quán bar uống rượu, không say không về. Trần Gia Bảo suy nghĩ một lúc, dù sao thì cũng không có việc gì làm, liền gật đầu đồng ý, sau khi nói với Trần Quang Đại một tiếng liền đi với Hồ Quốc Minh ra khỏi sảnh lớn.
Ở phía sau cách đó không xa, Lục Hán Dương nhìn thấy bóng dáng Trần Gia Bảo đã rời đi, trong mắt tràn ngập sự thù hận khắc cốt ghi tâm và khuất nhục. Hắn lạnh nhạt nói:”Trần Gia Bảo, tao muốn mày đêm nay chết không có chỗ chôn thân.”
Dứt lời, hắn cầm ly rượu vang lên, uống ừng ực rồi hung hăng ném mạnh ly rượu xuống nền đá cẩm thạch. Trút ra hết những phẫn nộ trong lòng.
Còn Trần Gia Bảo và Hồ Quốc Minh đang đi vào đường lớn, bị gió đêm thổi đến chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn. Nhưng ngay sau đó hai người liền nhận ra một vấn đề. Nơi này là tỉnh khác, chứ không phải thành phố Hòa Bình, hai người đều không có xe. Hồ Quốc Minh đang chuẩn bị gọi một chiếc taxi, bất thình lình một chiếc Maserati đỏ rực như lửa dừng lại vững chắc trước mặt hai người. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy của Kiều Phượng Hoa.
Hai mắt Hồ Quốc Minh sáng lên, nhất thời hiện ra vẻ kinh diễm. Nhưng mà, hắn biết rõ là Kiều Phượng Hoa đến tìm Trần Gia Bảo, đành chỉ có thể âm thầm ước ao sức hấp dẫn của Trần Gia Bảo. Quả nhiên, hai mắt Kiều Phượng Hoa sáng rực, khóe miệng mỉm cười, nói với Trần Gia Bảo: “Em nghe thấy hai anh nói chuẩn bị đến quán bar uống rượu, đúng lúc em cũng muốn đi uống cho thỏa thích, chi bằng hai anh mời em uống rượu, em đưa hai người đến quán bar, thế nào?”
“Cuộc đổi chác này hợp tình hợp lý.” Trần Gia Bảo cười khẽ, cũng không khách sáo, gọi Hồ Quốc Minh một tiếng, liền ngồi vào xe.
Kiều Phượng Hoa suy nghĩ một chút, liền lái xe hướng đến một quán bar xa hoa trong thành phố. Trên đường đi, Trần Gia Bảo ngồi ở ghế phụ lái, chóp mũi phảng phất mùi hương thơm thoang thoảng, dịu dàng tỏa ra từ trên người Kiều Phượng Hoa, làm cho trong lòng người ta cảm thấy nhộn nhạo.
“Lời của Trần Gia Bảo anh đây đã nói ra thì nhất định phải làm, nếu đã nói đến thì nhất định sẽ đến.”Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
Trước mặt ba mình và mọi người, Tần Ly Nguyệt không quan tâm đến thể diện mà tỏ tình với anh, nếu Trần Gia Bảo không đến, chẳng những anh phải chịu cái mác tệ bạc mà cô cũng trở thành trò cười cho giới thượng lưu của cả cái tỉnh này. Vì điểm này mà Trần Gia Bảo không thể không đến. Suy cho cùng, cái khó nhận nhất là ơn của người đẹp. Tần Quang Đại đi đến vỗ vỗ vai Trần Gia Bảo, an ủi nói: “Yên tâm, ngày mai tôi cũng sẽ ở đó, không để anh cả làm khó cậu đâu.”
Trần Gia Bảo thoải mái cười nói: “Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng mà ngày mai ai làm khó ai còn chưa chắc được.”
Tần Quang Đại cười lớn, khen ngợi: “Đúng, rất đúng.”
“Ông gọi Tần Hải Thanh là anh cả? Chẳng lẽ ông là Trần Quang Đại, cậu hai nhà họ Tần?” Hồ Quốc Minh sững sờ, tiếp theo hết sức kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, chính là tôi.”Trần Quang Đại thản nhiên cười nói.
Hai mắt Hồ Quốc Minh sáng lên, trong lòng chấn động mạnh, xem ra quan hệ giữa Trần Gia Bảo và cậu hai nhà họ Tần rất tốt.
“Ôi chao! Ngay cả cậu hai nhà họ Tần đại ca cũng quen biết, đại ca thật là lợi hại!”
Hồ Quốc Minh giơ ngón tay cái lên, lại càng hiểu hơn một chút về thế lực sau lưng Trần Gia Bảo. Còn chuyến đi đến nhà họ Tần vào ngày mai cũng không cần phải lo nghĩ nhiều như thế nữa.
Nhà họ Tần rời khỏi, buổi tiệc cũng tan rã trong không vui, mọi người lần lượt ra về. Đối với bọn họ mà nói, chẳng những được xem vở kịch miễn phí này mà còn khiến cho nhà họ Tần và họ Lục không thể kết thông gia, cũng không có cách nào nào hợp tác lại được nữa, kết quả như vậy đối với khắp nơi đều có lợi.
Dĩ nhiên, tổn thất lớn nhất vẫn thuộc về nhà họ Lục, không thể kết thông gia với nhà họ Tần chẳng những làm cho thế lực nhà họ Lục không có cách nào lớn mạnh thêm mà còn mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu.
Mà buổi tiệc đính hôn hôm nay, người nổi bật nhất chắc chắn là Trần Gia Bảo đến từ Hòa Bình kia .
Trần Gia Bảo không chỉ đánh em trai của Lục Hán Dương trước mặt mọi người, đối chọi với Lục Hán Dương mà con gái lớn nhà họ Tần – Tần Ly Nguyệt còn vì anh mà từ chối lời hứa hôn của nhà họ Lục. Đã vậy còn tỏ tình với anh trước mặt mọi người.
Chuyện anh dũng như vậy, đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho toàn bộ người trong giới thượng lưu ở đây. Mọi người cũng có hứng thú hơn đối với Trần Gia Bảo. Buổi tiệc đã kết thúc, Hoa Ngữ Vi cũng bị dì nhỏ đưa đi, nhưng mà trong lòng Hồ Quốc Minh cảm thấy rất vui sướng, vẫn chưa uống rượu, liền đề nghị mời Trần Gia Bảo đến quán bar uống rượu, không say không về. Trần Gia Bảo suy nghĩ một lúc, dù sao thì cũng không có việc gì làm, liền gật đầu đồng ý, sau khi nói với Trần Quang Đại một tiếng liền đi với Hồ Quốc Minh ra khỏi sảnh lớn.
Ở phía sau cách đó không xa, Lục Hán Dương nhìn thấy bóng dáng Trần Gia Bảo đã rời đi, trong mắt tràn ngập sự thù hận khắc cốt ghi tâm và khuất nhục. Hắn lạnh nhạt nói:”Trần Gia Bảo, tao muốn mày đêm nay chết không có chỗ chôn thân.”
Dứt lời, hắn cầm ly rượu vang lên, uống ừng ực rồi hung hăng ném mạnh ly rượu xuống nền đá cẩm thạch. Trút ra hết những phẫn nộ trong lòng.
Còn Trần Gia Bảo và Hồ Quốc Minh đang đi vào đường lớn, bị gió đêm thổi đến chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn. Nhưng ngay sau đó hai người liền nhận ra một vấn đề. Nơi này là tỉnh khác, chứ không phải thành phố Hòa Bình, hai người đều không có xe. Hồ Quốc Minh đang chuẩn bị gọi một chiếc taxi, bất thình lình một chiếc Maserati đỏ rực như lửa dừng lại vững chắc trước mặt hai người. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy của Kiều Phượng Hoa.
Hai mắt Hồ Quốc Minh sáng lên, nhất thời hiện ra vẻ kinh diễm. Nhưng mà, hắn biết rõ là Kiều Phượng Hoa đến tìm Trần Gia Bảo, đành chỉ có thể âm thầm ước ao sức hấp dẫn của Trần Gia Bảo. Quả nhiên, hai mắt Kiều Phượng Hoa sáng rực, khóe miệng mỉm cười, nói với Trần Gia Bảo: “Em nghe thấy hai anh nói chuẩn bị đến quán bar uống rượu, đúng lúc em cũng muốn đi uống cho thỏa thích, chi bằng hai anh mời em uống rượu, em đưa hai người đến quán bar, thế nào?”
“Cuộc đổi chác này hợp tình hợp lý.” Trần Gia Bảo cười khẽ, cũng không khách sáo, gọi Hồ Quốc Minh một tiếng, liền ngồi vào xe.
Kiều Phượng Hoa suy nghĩ một chút, liền lái xe hướng đến một quán bar xa hoa trong thành phố. Trên đường đi, Trần Gia Bảo ngồi ở ghế phụ lái, chóp mũi phảng phất mùi hương thơm thoang thoảng, dịu dàng tỏa ra từ trên người Kiều Phượng Hoa, làm cho trong lòng người ta cảm thấy nhộn nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.