Chương 421
Hoa Khôi
11/11/2021
Đột nhiên, cửa xe mở ra, Kiều Phượng Hoa và Trần Gia Bảo bước xuống.
Nhìn thấy Trần Gia Bảo, Liễu Diệp Châu và Đoạn Thi Dương đều bị sốc, trong lòng dậy lên một điềm báo dữ dội.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Liễu Diệp Châu và Đoạn Thi Dương, Tần Ly Nguyệt lập tức đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, đỏ mặt thẹn thùng, xấu hổ nói: “Gia Bảo, anh… anh đến rồi.”
Phía sau Tần Ly Nguyệt, Tần Thi Vân cũng tthạp phần kinh hỉ, trong lòng phấn khởi mang theo một tia ngưỡng mộ.
Trần Gia Bảo khóe miệng cong lên một nụ cười ôn hòa, nói: “Ở đây có mỹ nhân, sao lại không tới được?”
Sắc mặt của Tần Ly Nguyệt lập tức đỏ bừng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Kiều Phượng Hoa tháo kính râm xuống, đảo mắt nói: “Ở đây có mùi chua chua của tình yêu, đi vào trước đi, đừng để ba đợi lâu, nếu không ông lại nổi giận.”
Tần Ly Nguyệt lúc này mới nhận ra vẫn còn việc phải làm, cô lè lưỡi đáng yêu, đi theo Trần Gia Bảo ở phía sau, giống như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Diệp Châu và Đoạn Thi Dương vẫn chưa rõ ràng, tiểu thu Tần Ly Nguyệt cô ấy đã lời hứa bí mật gì với Trần Gia Bảo sao?
Vẻ mặt của Liễu Diệp Châu đột nhiên thay đổi, nhất là khi hắn cho rằng ngày hôm qua hắn đã xúc phạm đến Trần Gia Bảo, vẻ mặt của hắn càng thêm trì độn.
Trần Gia Bảo đi ngang qua hai người họ và đột nhiên nhìn Đoạn Thi Dương.
Đoạn Thi Dương trong lòng vừa cảm thấy lo lắng vừa hưng phấn, lắp bắp nói: “Cảm… cảm ơn anh.”
Trần Gia Bảo mỉm cười và gật đầu với cô, và bước vào biệt thự của họ Tần mà không thèm nhìn Liễu Diệp Châu trong suốt quá trình.
Sau khi Trần Gia Bảo rời đi, Liễu Diệp Châu may mắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó không thể giải thích được: “Cái quái gì thế này, không ngờ Trần Gia Bảo lại dính líu đến Tần Ly Nguyệt tiểu thư, cũng may là không đến gây phiền phức cho tôi, thật sự dọa người, tôi có nghe nói mẹ tôi nói nhà họ Tần sẽ để Tần Ly Nguyệt tiểu thư và Lục đại thiếu gia đính hôn, tại sao bây giờ lại ở bên cạnh Trần Gia Bảo, Thi Dương, cô nói xem có phải rất kỳ quái không?”
Không có ai đáp lại, Liễu Diệp Châu kỳ lạ nhìn Đoạn Thi Dương, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Đoạn Thi Dương tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ mất mát.
Liễu Diệp Châu sửng sốt trong chốc lát, sau đó vô cùng ghen tị cùng tức giận. Lại nói Trần Gia Bảo, Kiều Phượng Hoa và chị em Tần gia bốn người cùng nhau đi về phía trước và bước vào sảnh biệt thự, Trần Gia Bảo nhìn thấy Tần Hải Thanh đang ngồi ở ghế chính với vẻ mặt điềm tĩnh và một bên khác, Tần Quang Đại cũng có mặt như đã hẹn và ngồi ở bên đầu bên kia.
Tần Quang Đại nháy mắt với Trần Gia Bảo và ra hiệu rằng có ông ở đây, vì vậy đừng lo lắng.
Trần Gia Bảo đáp lại với một nụ cười.
“Ba, chú hai.”Chị em Tần gia lên tiếng.
Tần Hải Thanh hờ hững liếc nhìn Trần Gia Bảo, sau đó nói với chị em họ Tần: “Hai đứa lại đây.”
Tần Ly Nguyệt và Tần Thi Vân có chút do dự, nhưng ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Tần Hải Thanh.
Tần Hải Thanh lại cười với Kiều Phượng Hoa:”Hóa ra Kiều nha đầu cũng tới đây.”
“Chào chú Tần, con và Ly Nguyệt là chị em tốt.của nhau, đối với chuyện quan trọng như vậy, nên con mới không mời mà đến. Chú sẽ không trách con chứ?”Kiều Phượng mỉm cười cúi đầu.
“Sẽ không, sẽ không, mời ngồi.”Tần Hải Thanh cười.
Kiều Phượng cảm ơn và ngồi bên cạnh Tần Ly Nguyệt.
Đối với Kiều Phương mà nói thì Tần Hải Thanh là một người tính tình nghiêm túc, không thích cười, đối với vãn bối luôn tỏ ra đàng hoàng, cho nên tương đối mà nói, Kiều Phượng có quan hệ tốt hơn với Tần Quang Đại, một người tốt bụng.
Tần Hải Thanh nhìn Trần Gia Bảo, nhẹ nói: “Cậu tên là gì?”
“Ba…” Tần Ly Nguyệt hét lên, trong mắt mơ hồ có chút than thở về câu hỏi đã biết của ông. Tần Hải Thanh liếc nhìn cô và ra hiệu cho cô đừng nói nhiều.
Trần Gia Bảo lãnh đạm nói: “Tôi tin tưởng là gia chủ Tần gia, không thể không biết tên của tôi, cho nên không cần dùng thủ đoạn này để làm giảm nhuệ khí của tôi, tốt hơn hết là cứ đi thẳng vào vấn đề.”
Tần Hải Thanh khẽ cau mày, trong dự đoán trước đó của ông, ông nghĩ tới những phản ứng khác nhau mà Trần Gia Bảo có thể có, ông cũng có những bước xử lý tiếp theo, nhất định có thể áp đảo được Trần Gia Bảo.
Nhưng bây giờ sự bình tĩnh của Trần Gia Bảo đã vượt xa dự tính của Tần Hải Thanh, ngược lại khiến ông giật mình một hồi, có chút hụt hẫng.
Nhìn thấy Trần Gia Bảo, Liễu Diệp Châu và Đoạn Thi Dương đều bị sốc, trong lòng dậy lên một điềm báo dữ dội.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Liễu Diệp Châu và Đoạn Thi Dương, Tần Ly Nguyệt lập tức đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, đỏ mặt thẹn thùng, xấu hổ nói: “Gia Bảo, anh… anh đến rồi.”
Phía sau Tần Ly Nguyệt, Tần Thi Vân cũng tthạp phần kinh hỉ, trong lòng phấn khởi mang theo một tia ngưỡng mộ.
Trần Gia Bảo khóe miệng cong lên một nụ cười ôn hòa, nói: “Ở đây có mỹ nhân, sao lại không tới được?”
Sắc mặt của Tần Ly Nguyệt lập tức đỏ bừng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Kiều Phượng Hoa tháo kính râm xuống, đảo mắt nói: “Ở đây có mùi chua chua của tình yêu, đi vào trước đi, đừng để ba đợi lâu, nếu không ông lại nổi giận.”
Tần Ly Nguyệt lúc này mới nhận ra vẫn còn việc phải làm, cô lè lưỡi đáng yêu, đi theo Trần Gia Bảo ở phía sau, giống như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Diệp Châu và Đoạn Thi Dương vẫn chưa rõ ràng, tiểu thu Tần Ly Nguyệt cô ấy đã lời hứa bí mật gì với Trần Gia Bảo sao?
Vẻ mặt của Liễu Diệp Châu đột nhiên thay đổi, nhất là khi hắn cho rằng ngày hôm qua hắn đã xúc phạm đến Trần Gia Bảo, vẻ mặt của hắn càng thêm trì độn.
Trần Gia Bảo đi ngang qua hai người họ và đột nhiên nhìn Đoạn Thi Dương.
Đoạn Thi Dương trong lòng vừa cảm thấy lo lắng vừa hưng phấn, lắp bắp nói: “Cảm… cảm ơn anh.”
Trần Gia Bảo mỉm cười và gật đầu với cô, và bước vào biệt thự của họ Tần mà không thèm nhìn Liễu Diệp Châu trong suốt quá trình.
Sau khi Trần Gia Bảo rời đi, Liễu Diệp Châu may mắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó không thể giải thích được: “Cái quái gì thế này, không ngờ Trần Gia Bảo lại dính líu đến Tần Ly Nguyệt tiểu thư, cũng may là không đến gây phiền phức cho tôi, thật sự dọa người, tôi có nghe nói mẹ tôi nói nhà họ Tần sẽ để Tần Ly Nguyệt tiểu thư và Lục đại thiếu gia đính hôn, tại sao bây giờ lại ở bên cạnh Trần Gia Bảo, Thi Dương, cô nói xem có phải rất kỳ quái không?”
Không có ai đáp lại, Liễu Diệp Châu kỳ lạ nhìn Đoạn Thi Dương, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Đoạn Thi Dương tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ mất mát.
Liễu Diệp Châu sửng sốt trong chốc lát, sau đó vô cùng ghen tị cùng tức giận. Lại nói Trần Gia Bảo, Kiều Phượng Hoa và chị em Tần gia bốn người cùng nhau đi về phía trước và bước vào sảnh biệt thự, Trần Gia Bảo nhìn thấy Tần Hải Thanh đang ngồi ở ghế chính với vẻ mặt điềm tĩnh và một bên khác, Tần Quang Đại cũng có mặt như đã hẹn và ngồi ở bên đầu bên kia.
Tần Quang Đại nháy mắt với Trần Gia Bảo và ra hiệu rằng có ông ở đây, vì vậy đừng lo lắng.
Trần Gia Bảo đáp lại với một nụ cười.
“Ba, chú hai.”Chị em Tần gia lên tiếng.
Tần Hải Thanh hờ hững liếc nhìn Trần Gia Bảo, sau đó nói với chị em họ Tần: “Hai đứa lại đây.”
Tần Ly Nguyệt và Tần Thi Vân có chút do dự, nhưng ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Tần Hải Thanh.
Tần Hải Thanh lại cười với Kiều Phượng Hoa:”Hóa ra Kiều nha đầu cũng tới đây.”
“Chào chú Tần, con và Ly Nguyệt là chị em tốt.của nhau, đối với chuyện quan trọng như vậy, nên con mới không mời mà đến. Chú sẽ không trách con chứ?”Kiều Phượng mỉm cười cúi đầu.
“Sẽ không, sẽ không, mời ngồi.”Tần Hải Thanh cười.
Kiều Phượng cảm ơn và ngồi bên cạnh Tần Ly Nguyệt.
Đối với Kiều Phương mà nói thì Tần Hải Thanh là một người tính tình nghiêm túc, không thích cười, đối với vãn bối luôn tỏ ra đàng hoàng, cho nên tương đối mà nói, Kiều Phượng có quan hệ tốt hơn với Tần Quang Đại, một người tốt bụng.
Tần Hải Thanh nhìn Trần Gia Bảo, nhẹ nói: “Cậu tên là gì?”
“Ba…” Tần Ly Nguyệt hét lên, trong mắt mơ hồ có chút than thở về câu hỏi đã biết của ông. Tần Hải Thanh liếc nhìn cô và ra hiệu cho cô đừng nói nhiều.
Trần Gia Bảo lãnh đạm nói: “Tôi tin tưởng là gia chủ Tần gia, không thể không biết tên của tôi, cho nên không cần dùng thủ đoạn này để làm giảm nhuệ khí của tôi, tốt hơn hết là cứ đi thẳng vào vấn đề.”
Tần Hải Thanh khẽ cau mày, trong dự đoán trước đó của ông, ông nghĩ tới những phản ứng khác nhau mà Trần Gia Bảo có thể có, ông cũng có những bước xử lý tiếp theo, nhất định có thể áp đảo được Trần Gia Bảo.
Nhưng bây giờ sự bình tĩnh của Trần Gia Bảo đã vượt xa dự tính của Tần Hải Thanh, ngược lại khiến ông giật mình một hồi, có chút hụt hẫng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.