Chương 441
Hoa Khôi
11/11/2021
Royal City bên trong được trang trí theo phong cách cổ điển và đơn giản, với sự trang nhã và sang trọng.
Trong một căn phòng cổ kính, Lục Bảo Ngọc mặc một bộ áo dài cách tân thêu hoa màu xanh pastel trang nhã, đang ngồi quỳ gối trước bàn gỗ đàn hương, trên tay cầm một tách trà, mắt khẽ khép hờ, dáng vẻ điềm tĩnh nhìn như tiên nữ xuất trần.
Bên tay phải của cô còn có một cây đàn cổ, mặt trên có khắc chữ xưa, nhìn huyền ảo pha chút bí ẩn.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra, Châu Nguyệt Tâm xinh đẹp trưởng thành bước vào, cung kính nói: “Cô chủ, Trần Gia Bảo tới rồi.”
Lục Bảo Ngọc mở mắt ra, khóe miệng nở nụ cười hấp dẫn nói: “Nhân vật chính lên sàn, trò hay cũng nên bắt đầu rồi, chị Nguyệt Tâm, phân phó làm theo kế hoạch ban đầu.”
“Vâng, thưa cô chủ.” Châu Nguyệt Tâm cúi đầu, lui về phía sau một cách kính cẩn.
Lục Bảo Ngọc đứng lên, thân hình được phác thảo qua chiếc áo dài bó sát, khiến cô càng trở nên tinh tế và đặc sắc.
“Lần này, tôi muốn cho Trần Gia Bảo biết rằng nơi này không phải là nơi anh ta nên đến!”
Lục Bảo Ngọc tiện tay gảy nhẹ dây đàn, thanh âm sắc nhọn như kim châm, ẩn chứa sát khí vang lên, cốc cát tím trước mặt đột nhiên vỡ vụn trong bầu không khí trống rỗng.
Cô cũng là một cao thủ võ thuật!
Vào lúc này, trong sảnh của Royal City.
“Đại ca, Royal City là địa bàn của nhà họ Lữ. Lục Bảo Ngọc mời anh gặp mặt ở đây, nếu cô ta muốn âm thầm ra tay với anh thì nhất định sẽ giăng lưới. Bằng không em nguyện từ bỏ tính mạng của mình, cùng anh đi gặp Lục Bảo Ngọc, vì đại ca mà hộ tống!”
Hồ Quốc Minh cười khúc khích, thản nhiên ngồi trên ghế, vẻ mặt rất thành khẩn nhưng ánh mắt lại ranh mãnh.
Trần Gia Bảo cười nói: “Tôi nghĩ hộ tống là giả, nhân cơ hội nhìn thấy người đẹp Lục Bảo Ngọc mới là mục đính chính của cậu.”
“Đại ca, sao có thể nghi ngờ lòng trung thành của em như thế này?” Hồ Quốc Minh ôm chặt tim, vẻ mặt đau lòng.
Thực ra thì Trần Gia Bảo đã đúng, mặc dù Royal City là địa bàn của nhà họ Lục, nhưng Hồ Quốc Minh cũng không nghĩ rằng Lục Bảo Ngọc sẽ nhân cơ hội này để đối phó với Trần Gia Bảo.
Xét cho cùng, Trần Gia Bảo và nhà họ Lục cũng không phải là thù không đội trời chung, nhiều lắm cũng chỉ là thăm dò, không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, nên đi theo chắc cũng không có thương tích gì.
Trần Gia Bảo đang định nói thì đột nhiên ở cửa phía sau náo động, một nhóm người nhìn là biết toàn richkid bước vào, có cả nam lẫn nữ. Người đầu tiên là một thanh niên đẹp trai với khuôn mặt tiền đó là Kiều Tuấn Phong, con trai của Kiều Toàn Tuấn.
Lúc này, Kiều Tuấn Phong trông rất kiêu ngạo, như mặt trời được các vệ tinh bao xung quanh là mọi người.
Trần Gia Bảo nhướng mày với ánh mắt nghiền ngẫm.
“Đại ca, nhóm bạn của em đến rồi.” Hồ Quốc Minh không chú ý đến ánh mắt của Trần Gia Bảo, anh ta mỉm cười đứng dậy đi về phía trước hai bước, vẫy tay ra hiệu với đám người giàu có kia.
Đôi mắt của mọi người sáng lên, sôi nổi vây quanh Kiều Tuấn Phong mà bước tới.
Vì Hồ Quốc Minh đứng trước chắn Trần Gia Bảo nên Kiều Tuấn Phong không nhìn thấy anh.
“Quốc Minh, nhóc cũng đến nhanh đấy.” Một người đàn ông mập lùn khoác bộ Prada bước ra khỏi nhóm, có vẻ có quan hệ tốt với Hồ Quốc Minh. Anh ta mỉm cười: “Nào, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người đàn ông trẻ đang đứng trên đỉnh kim tự tháp ở thủ phủ của tỉnh. Đây là Kiều Tuấn Phong, cậu chủ nhà họ Kiều. Cậu có thể gọi cậu chủ Kiều như tôi là được rồi.”
Một nụ cười đắc ý xuất hiện nơi khóe miệng Kiều Tuấn Phong, lỗ mũi anh ta hơi phổng lên, vẻ mặt trần đầy kiêu ngạo, đương nhiên anh ta cũng có vốn để tự hào.
Dù là thế hệ con cháu giàu có nhưng trong đó còn được phân chia thành các cấp bậc và tầng lớp khác nhau.
Trong toàn bộ thủ phủ lớn của tỉnh, nhà họ Kiều có thể coi là một dòng tộc giàu có hàng đầu. Là dòng dõi trực tiếp của nhà họ Kiều, Kiều Tuấn Phong có địa vị tự nhiên cao, không thể so với thế hệ con cháu giàu có bình thường khác.
Người đàn ông mập lùn tiếp tục cười nói: “Cậu chủ Kiều, đây là người bạn lúc nãy tôi nhắc tới, đến từ thành phố Hòa Bình, tên là Hồ Quốc Minh. Quốc Minh, chào cậu chủ Kiều đi.”
“Cậu chủ nhà họ Kiều?” Hồ Quốc Minh mắt sáng lên, cười nói: “Thì ra anh là em trai của chị Phượng Hoa.”
Ngay khi anh ta nói ra điều này, tất cả mọi người xung quanh đều xôn xao, ngay cả Kiều Tuấn Phong cũng chấn động.
Tên mập mạp kia càng thêm kinh ngạc: “Quốc Minh, cậu… cậu quen cô Kiều Phượng Hoa?”
Kiều Phượng Hoa là một trong những nữ thần nổi tiếng nhất ở thủ phủ thành phố, đối với những thế hệ con cháu giàu có bình thường này, Kiều Phượng Hoa khiến họ kinh ngạc hơn nhiều so với Kiều Tuấn Phong.
Trong một căn phòng cổ kính, Lục Bảo Ngọc mặc một bộ áo dài cách tân thêu hoa màu xanh pastel trang nhã, đang ngồi quỳ gối trước bàn gỗ đàn hương, trên tay cầm một tách trà, mắt khẽ khép hờ, dáng vẻ điềm tĩnh nhìn như tiên nữ xuất trần.
Bên tay phải của cô còn có một cây đàn cổ, mặt trên có khắc chữ xưa, nhìn huyền ảo pha chút bí ẩn.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra, Châu Nguyệt Tâm xinh đẹp trưởng thành bước vào, cung kính nói: “Cô chủ, Trần Gia Bảo tới rồi.”
Lục Bảo Ngọc mở mắt ra, khóe miệng nở nụ cười hấp dẫn nói: “Nhân vật chính lên sàn, trò hay cũng nên bắt đầu rồi, chị Nguyệt Tâm, phân phó làm theo kế hoạch ban đầu.”
“Vâng, thưa cô chủ.” Châu Nguyệt Tâm cúi đầu, lui về phía sau một cách kính cẩn.
Lục Bảo Ngọc đứng lên, thân hình được phác thảo qua chiếc áo dài bó sát, khiến cô càng trở nên tinh tế và đặc sắc.
“Lần này, tôi muốn cho Trần Gia Bảo biết rằng nơi này không phải là nơi anh ta nên đến!”
Lục Bảo Ngọc tiện tay gảy nhẹ dây đàn, thanh âm sắc nhọn như kim châm, ẩn chứa sát khí vang lên, cốc cát tím trước mặt đột nhiên vỡ vụn trong bầu không khí trống rỗng.
Cô cũng là một cao thủ võ thuật!
Vào lúc này, trong sảnh của Royal City.
“Đại ca, Royal City là địa bàn của nhà họ Lữ. Lục Bảo Ngọc mời anh gặp mặt ở đây, nếu cô ta muốn âm thầm ra tay với anh thì nhất định sẽ giăng lưới. Bằng không em nguyện từ bỏ tính mạng của mình, cùng anh đi gặp Lục Bảo Ngọc, vì đại ca mà hộ tống!”
Hồ Quốc Minh cười khúc khích, thản nhiên ngồi trên ghế, vẻ mặt rất thành khẩn nhưng ánh mắt lại ranh mãnh.
Trần Gia Bảo cười nói: “Tôi nghĩ hộ tống là giả, nhân cơ hội nhìn thấy người đẹp Lục Bảo Ngọc mới là mục đính chính của cậu.”
“Đại ca, sao có thể nghi ngờ lòng trung thành của em như thế này?” Hồ Quốc Minh ôm chặt tim, vẻ mặt đau lòng.
Thực ra thì Trần Gia Bảo đã đúng, mặc dù Royal City là địa bàn của nhà họ Lục, nhưng Hồ Quốc Minh cũng không nghĩ rằng Lục Bảo Ngọc sẽ nhân cơ hội này để đối phó với Trần Gia Bảo.
Xét cho cùng, Trần Gia Bảo và nhà họ Lục cũng không phải là thù không đội trời chung, nhiều lắm cũng chỉ là thăm dò, không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, nên đi theo chắc cũng không có thương tích gì.
Trần Gia Bảo đang định nói thì đột nhiên ở cửa phía sau náo động, một nhóm người nhìn là biết toàn richkid bước vào, có cả nam lẫn nữ. Người đầu tiên là một thanh niên đẹp trai với khuôn mặt tiền đó là Kiều Tuấn Phong, con trai của Kiều Toàn Tuấn.
Lúc này, Kiều Tuấn Phong trông rất kiêu ngạo, như mặt trời được các vệ tinh bao xung quanh là mọi người.
Trần Gia Bảo nhướng mày với ánh mắt nghiền ngẫm.
“Đại ca, nhóm bạn của em đến rồi.” Hồ Quốc Minh không chú ý đến ánh mắt của Trần Gia Bảo, anh ta mỉm cười đứng dậy đi về phía trước hai bước, vẫy tay ra hiệu với đám người giàu có kia.
Đôi mắt của mọi người sáng lên, sôi nổi vây quanh Kiều Tuấn Phong mà bước tới.
Vì Hồ Quốc Minh đứng trước chắn Trần Gia Bảo nên Kiều Tuấn Phong không nhìn thấy anh.
“Quốc Minh, nhóc cũng đến nhanh đấy.” Một người đàn ông mập lùn khoác bộ Prada bước ra khỏi nhóm, có vẻ có quan hệ tốt với Hồ Quốc Minh. Anh ta mỉm cười: “Nào, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người đàn ông trẻ đang đứng trên đỉnh kim tự tháp ở thủ phủ của tỉnh. Đây là Kiều Tuấn Phong, cậu chủ nhà họ Kiều. Cậu có thể gọi cậu chủ Kiều như tôi là được rồi.”
Một nụ cười đắc ý xuất hiện nơi khóe miệng Kiều Tuấn Phong, lỗ mũi anh ta hơi phổng lên, vẻ mặt trần đầy kiêu ngạo, đương nhiên anh ta cũng có vốn để tự hào.
Dù là thế hệ con cháu giàu có nhưng trong đó còn được phân chia thành các cấp bậc và tầng lớp khác nhau.
Trong toàn bộ thủ phủ lớn của tỉnh, nhà họ Kiều có thể coi là một dòng tộc giàu có hàng đầu. Là dòng dõi trực tiếp của nhà họ Kiều, Kiều Tuấn Phong có địa vị tự nhiên cao, không thể so với thế hệ con cháu giàu có bình thường khác.
Người đàn ông mập lùn tiếp tục cười nói: “Cậu chủ Kiều, đây là người bạn lúc nãy tôi nhắc tới, đến từ thành phố Hòa Bình, tên là Hồ Quốc Minh. Quốc Minh, chào cậu chủ Kiều đi.”
“Cậu chủ nhà họ Kiều?” Hồ Quốc Minh mắt sáng lên, cười nói: “Thì ra anh là em trai của chị Phượng Hoa.”
Ngay khi anh ta nói ra điều này, tất cả mọi người xung quanh đều xôn xao, ngay cả Kiều Tuấn Phong cũng chấn động.
Tên mập mạp kia càng thêm kinh ngạc: “Quốc Minh, cậu… cậu quen cô Kiều Phượng Hoa?”
Kiều Phượng Hoa là một trong những nữ thần nổi tiếng nhất ở thủ phủ thành phố, đối với những thế hệ con cháu giàu có bình thường này, Kiều Phượng Hoa khiến họ kinh ngạc hơn nhiều so với Kiều Tuấn Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.