Chương 457
Hoa Khôi
13/11/2021
Vẻ mặt của Lục Hán Dương thay đổi, trong sâu thẳm trái tim, anh ta
vẫn rất sợ chị gái Lục Bảo Ngọc của mình, trong cơn tức giận, anh ta
nhìn Trần Gia Bảo một cách dữ tợn, rồi phất tay áo bỏ đi.
Lục Bảo Ngọc trong lòng thở dài, cô ta làm như vậy, hoàn toàn là để cứu Lục Hán Dương, nhưng không dễ để nói ra trước đám đông, chỉ có thể bị Lục Hán Dương hiểu lầm.
Tuy nhiên, nhóm phú nhị đại xung quanh đã bị choáng váng.
Trong xã hội thượng lưu của tỉnh thành này, Lục Bảo Ngọc là người luôn thanh cao và xa cách với mọi người, hôm nay cô ta không chỉ hôn Trần Gia Bảo ở nơi công cộng, mà còn tát Lục Hán Dương trước mặt mọi người vì Trần Gia Bảo, nếu chuyện này lan rộng ra, chắc chắn sẽ gây náo động cả tỉnh thành, Trần Gia Bảo anh ta sẽ trở thành được người người ngưỡng mộ của tầng lớp thượng lưu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của các phú nhị đại nhìn về phía Trần Gia Bảo, lại rực lửa, nếu vậy bọn họ không thể tiếp tục coi thường Trần Gia Bảo được nữa.
Hồ Quốc Minh nhướng mày, cười cười, đột nhiên đi tới gần tên mập mạp, vỗ vỗ vai hắn, đắc ý cười nói: “Sao nào, tôi cứ nói là đại ca của tôi rất tuyệt vời, anh không tin, hiện tại bị vả mặt sao?”
Tên mập mạp gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc, đột nhiên trợn mắt, đi về phía Trần Gia Bảo, anh ta hehe cười nói: “Trần đại ca, tôi tên là Nhạc Thạch, tôi là bạn với Quốc Minh, tôi nghe nói từ Quốc Minh những việc mà anh làm sau, tôi rất kính ngưỡng anh.”
Ngay sau khi câu nói của anh ta được nói ra, các phú nhị đại sau Nhạc Thạch, đều đồng loạt tiến lên, chào hỏi anh một cách kính cẩn, bày tỏ sự kính trọng của họ đối với Trần Gia Bảo.
Hồ Quốc Minh rất bực tức, nhưng anh ta cũng rất đắc ý!
Lục Bảo Ngọc nhíu mày, trong tay cô ta có một mạng lưới tình báo khổng lồ, đương nhiên biết gia tộc Nhạc Thạch chỉ là gia tộc hạng ba ở tỉnh thành, nhưng nếu họ đoàn kết lại, thì cũng coi như là một thế lực lớn.
Trần Gia Bảo hai tay mang sau lưng, vẻ mặt bằng phẳng, dần dần, trong mắt anh hiện lên sự giễu cợt, nhẹ giọng nói: “Sau lưng các người chế nhạo tôi, tôi đều nghe thấy hết, không thiếu một chữ nào cả.”
Người đàn ông mập mạp, đó là Nhạc Thạch, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, sau đó mỉm cười xin lỗi: “Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi, tất cả chúng tôi đều bị Lục Hán Dương lầm đạo, nếu điều này làm phật lòng anh Trần, xin anh Trần hãy tha thứ cho chúng tôi.”
Sự chế nhạo của Trần Gia Bảo càng rõ ràng hơn, anh tà liếc bọn họ cái, và nói một cách thờ ơ: “Một số động vật chủ yếu có làn da là có giá trị, chẳng hạn như loài cáo, một số động vật chủ yếu có thịt là có giá trị, chẳng hạn như bò, và một số động vật chủ yếu có xương là có giá trị, chẳng hạn như người, mấy người toàn là kẻ gió chiều nào theo hiều ấy, không có tí cốt khí nào cả, là thứ vô giá trị trong mắt tôi, làm sao chúng ta có thể nói về sự tha thứ được chứ?”
Trần Gia Bảo nói xong, phất tay áo, xoay người rời đi, không để chút mặt mũi nào cho Nhạc Thạch và các phú nhị đại xung quanh.
Lục Bảo Ngọc hai mắt sáng lên, cô vội vàng đi theo, búng tay, để gọi người phục vụ sắp xếp một phòng riêng với Trần Gia Bảo.
Ở sau lưng hai người, sắc mặt của Nhạc Thạch và những người khác thay đổi mạnh mẽ, và ngay lập tức, mỗi người đều lộ ra vẻ không vui.
Hồ Quốc Minh chỉ cảm mười phần giải hận, và bật cười to.
Đại sảnh Hoa Hồng, trong một căn phòng cổ kính trang nhã.
“Đám phú nhị đại như Nhạc Thạch, mặc dù lúc tách riêng lẻ thì chẳng được tính là gì, nhưng nếu tập hợp lại cũng là một nguồn lực không thể xem thường. Một câu của anh đã cố tình đánh giá thấp tất cả bọn họ rồi, trước tiên không nói đến việc bọn họ có báo thù anh hay không, chỉ riêng việc anh không thể lợi dụng bọn họ đã thực sự rất đáng tiếc.”
Lục Bảo Ngọc ngồi một cách tao nhã, dùng dao cắt miếng bít tết nhỏ, nhàn nhạt nói.
Cô ta thực sự không thể hiểu được Trần Gia Bảo, nói anh ngu xuẩn, nhưng những chiêu vừa rồi của Trần Gia Bảo đã khiến cô ta và Châu Nguyệt Tâm bội phục, thủ đoạn không thể nói là không cao, nhưng nếu nói anh thông minh, vậy vừa rồi rõ ràng có một nguồn lực có thể dùng, nhưng Trần Gia Bảo lại chủ động từ chối.
Sự mâu thuẫn trước sau này thực sự khiến Lục Bảo Ngọc nghi hoặc, cô ta càng cảm thấy trên người Trần Gia Bảo như được bao phủ bởi một tầng sương mỏng thần bí, khiến người khác không thể nhìn thấu, cũng không thể đoán được.
Trần Gia Bảo không hề động đến miếng bít tết trước mặt, chỉ đơn phương thưởng thức cách dùng bữa của Lục Bảo Ngọc, cảm thấy rất vừa mắt, đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no. Nghe cô ta nói vậy, anh cười đáp: “Vậy tôi hỏi cô, lúc nãy tôi cưỡng hôn cô trước đám phú nhị đại kia, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cô là bạn gái của tôi. Tại sao cô không giải thích rõ trước đám đông, cô không sợ bọn họ ăn nói huyên thuyên sau lưng cô sao?”
“Lục Bảo Ngọc tôi làm việc tùy ý, tại sao phải giải thích với bọn họ?” Lục Bảo Ngọc cười một cách khinh thường, ngẩng đầu ngạo nghễ, kiêu ngạo đáp lời: “Tuy Lục Bảo Ngọc tôi là phụ nữ, nhưng tôi tự tin mình có thể thắng được đa số đàn ông trong thiên hạ này. Trong mắt tôi, bọn họ chỉ là một đám người tầm thường, tại sao tôi lại phải để tâm đến cách nhìn của bọn họ?”
“Được được được, không hổ là kỳ nữ danh tiếng chấn động khắp thiên hạ.” Trần Gia Bảo vỗ tay tán thưởng, sau đó khóe miệng anh lộ ra ý cười nhàn nhạt, nói: “Trong mắt cô, bọn họ chẳng đáng một phân.
Vậy tại sao Trần Gia Bảo tôi đây lại phải lưu tâm đến sức mạnh của bọn họ?”
Lục Bảo Ngọc trong lòng thở dài, cô ta làm như vậy, hoàn toàn là để cứu Lục Hán Dương, nhưng không dễ để nói ra trước đám đông, chỉ có thể bị Lục Hán Dương hiểu lầm.
Tuy nhiên, nhóm phú nhị đại xung quanh đã bị choáng váng.
Trong xã hội thượng lưu của tỉnh thành này, Lục Bảo Ngọc là người luôn thanh cao và xa cách với mọi người, hôm nay cô ta không chỉ hôn Trần Gia Bảo ở nơi công cộng, mà còn tát Lục Hán Dương trước mặt mọi người vì Trần Gia Bảo, nếu chuyện này lan rộng ra, chắc chắn sẽ gây náo động cả tỉnh thành, Trần Gia Bảo anh ta sẽ trở thành được người người ngưỡng mộ của tầng lớp thượng lưu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của các phú nhị đại nhìn về phía Trần Gia Bảo, lại rực lửa, nếu vậy bọn họ không thể tiếp tục coi thường Trần Gia Bảo được nữa.
Hồ Quốc Minh nhướng mày, cười cười, đột nhiên đi tới gần tên mập mạp, vỗ vỗ vai hắn, đắc ý cười nói: “Sao nào, tôi cứ nói là đại ca của tôi rất tuyệt vời, anh không tin, hiện tại bị vả mặt sao?”
Tên mập mạp gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc, đột nhiên trợn mắt, đi về phía Trần Gia Bảo, anh ta hehe cười nói: “Trần đại ca, tôi tên là Nhạc Thạch, tôi là bạn với Quốc Minh, tôi nghe nói từ Quốc Minh những việc mà anh làm sau, tôi rất kính ngưỡng anh.”
Ngay sau khi câu nói của anh ta được nói ra, các phú nhị đại sau Nhạc Thạch, đều đồng loạt tiến lên, chào hỏi anh một cách kính cẩn, bày tỏ sự kính trọng của họ đối với Trần Gia Bảo.
Hồ Quốc Minh rất bực tức, nhưng anh ta cũng rất đắc ý!
Lục Bảo Ngọc nhíu mày, trong tay cô ta có một mạng lưới tình báo khổng lồ, đương nhiên biết gia tộc Nhạc Thạch chỉ là gia tộc hạng ba ở tỉnh thành, nhưng nếu họ đoàn kết lại, thì cũng coi như là một thế lực lớn.
Trần Gia Bảo hai tay mang sau lưng, vẻ mặt bằng phẳng, dần dần, trong mắt anh hiện lên sự giễu cợt, nhẹ giọng nói: “Sau lưng các người chế nhạo tôi, tôi đều nghe thấy hết, không thiếu một chữ nào cả.”
Người đàn ông mập mạp, đó là Nhạc Thạch, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, sau đó mỉm cười xin lỗi: “Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi, tất cả chúng tôi đều bị Lục Hán Dương lầm đạo, nếu điều này làm phật lòng anh Trần, xin anh Trần hãy tha thứ cho chúng tôi.”
Sự chế nhạo của Trần Gia Bảo càng rõ ràng hơn, anh tà liếc bọn họ cái, và nói một cách thờ ơ: “Một số động vật chủ yếu có làn da là có giá trị, chẳng hạn như loài cáo, một số động vật chủ yếu có thịt là có giá trị, chẳng hạn như bò, và một số động vật chủ yếu có xương là có giá trị, chẳng hạn như người, mấy người toàn là kẻ gió chiều nào theo hiều ấy, không có tí cốt khí nào cả, là thứ vô giá trị trong mắt tôi, làm sao chúng ta có thể nói về sự tha thứ được chứ?”
Trần Gia Bảo nói xong, phất tay áo, xoay người rời đi, không để chút mặt mũi nào cho Nhạc Thạch và các phú nhị đại xung quanh.
Lục Bảo Ngọc hai mắt sáng lên, cô vội vàng đi theo, búng tay, để gọi người phục vụ sắp xếp một phòng riêng với Trần Gia Bảo.
Ở sau lưng hai người, sắc mặt của Nhạc Thạch và những người khác thay đổi mạnh mẽ, và ngay lập tức, mỗi người đều lộ ra vẻ không vui.
Hồ Quốc Minh chỉ cảm mười phần giải hận, và bật cười to.
Đại sảnh Hoa Hồng, trong một căn phòng cổ kính trang nhã.
“Đám phú nhị đại như Nhạc Thạch, mặc dù lúc tách riêng lẻ thì chẳng được tính là gì, nhưng nếu tập hợp lại cũng là một nguồn lực không thể xem thường. Một câu của anh đã cố tình đánh giá thấp tất cả bọn họ rồi, trước tiên không nói đến việc bọn họ có báo thù anh hay không, chỉ riêng việc anh không thể lợi dụng bọn họ đã thực sự rất đáng tiếc.”
Lục Bảo Ngọc ngồi một cách tao nhã, dùng dao cắt miếng bít tết nhỏ, nhàn nhạt nói.
Cô ta thực sự không thể hiểu được Trần Gia Bảo, nói anh ngu xuẩn, nhưng những chiêu vừa rồi của Trần Gia Bảo đã khiến cô ta và Châu Nguyệt Tâm bội phục, thủ đoạn không thể nói là không cao, nhưng nếu nói anh thông minh, vậy vừa rồi rõ ràng có một nguồn lực có thể dùng, nhưng Trần Gia Bảo lại chủ động từ chối.
Sự mâu thuẫn trước sau này thực sự khiến Lục Bảo Ngọc nghi hoặc, cô ta càng cảm thấy trên người Trần Gia Bảo như được bao phủ bởi một tầng sương mỏng thần bí, khiến người khác không thể nhìn thấu, cũng không thể đoán được.
Trần Gia Bảo không hề động đến miếng bít tết trước mặt, chỉ đơn phương thưởng thức cách dùng bữa của Lục Bảo Ngọc, cảm thấy rất vừa mắt, đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no. Nghe cô ta nói vậy, anh cười đáp: “Vậy tôi hỏi cô, lúc nãy tôi cưỡng hôn cô trước đám phú nhị đại kia, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cô là bạn gái của tôi. Tại sao cô không giải thích rõ trước đám đông, cô không sợ bọn họ ăn nói huyên thuyên sau lưng cô sao?”
“Lục Bảo Ngọc tôi làm việc tùy ý, tại sao phải giải thích với bọn họ?” Lục Bảo Ngọc cười một cách khinh thường, ngẩng đầu ngạo nghễ, kiêu ngạo đáp lời: “Tuy Lục Bảo Ngọc tôi là phụ nữ, nhưng tôi tự tin mình có thể thắng được đa số đàn ông trong thiên hạ này. Trong mắt tôi, bọn họ chỉ là một đám người tầm thường, tại sao tôi lại phải để tâm đến cách nhìn của bọn họ?”
“Được được được, không hổ là kỳ nữ danh tiếng chấn động khắp thiên hạ.” Trần Gia Bảo vỗ tay tán thưởng, sau đó khóe miệng anh lộ ra ý cười nhàn nhạt, nói: “Trong mắt cô, bọn họ chẳng đáng một phân.
Vậy tại sao Trần Gia Bảo tôi đây lại phải lưu tâm đến sức mạnh của bọn họ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.