Chương 479
Hoa Khôi
16/11/2021
Một chưởng trên không này, so với chưởng sức mạnh trước đây được xưng là Song chưởng vô địch của Vân Bá Hùng, đâu chỉ có mạnh hơn gấp mấy
chục lần? Nếu như nói chưởng của Vân Bá Hùng giống như con sóng Cửu
Long, vậy một chưởng này Liệu Thành Phùng thì lại mãnh liệt ào ạt như
sóng cả nơi biển rộng!
Trần Gia Bảo hét lớn một tiếng, kiếm dài trong tay bỗng nhiên chém về phía trước, muốn bổ đôi chưởng này.
Nhưng mà, anh vừa giơ thanh kiếm lên, lại không cách bổ ra được, không chỉ như thế, ngay cả bảy khiếu cũng chảy ra máu tươi, mặt đất dưới chân rạn nứt ra từng tấc từng tấc, nhìn mà giật cả mình!
Vẻ mặt Lục Bảo Ngọc kinh hãi, trong lòng tràn đầy lo âu, thế nhưng cô ta cũng chẳng thể làm được gì, bởi vì Liệu Thành Phùng chính là kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ, chỉ cần cô ta xông tới, đoán chừng còn chưa kịp cứu Trần Gia Bảo thì đã bị sức mạnh từ một chưởng kia đánh chết rồi.
“Hừ, thật sự là ngu xuẩn, chỉ là cao thủ ở cảnh giới Tông Sư, thế mà lại mơ mộng hão huyền muốn chống lại một chưởng của tôi đây, lẽ nào cậu không biết, ở trước mặt của kẻ mạnh cảnh giới Truyền Kỳ, ngay cả Tông Sư cũng chẳng khác gì giun dế sao?”
Liệu Thành Phùng cười nhạt châm biếm, trong ánh mắt tất cả đều là sự xem thường, dường như đã nhìn thấy hình ảnh Trần Gia Bảo bị một chưởng này của gã nghiền ép cho vỡ xương thành bột mịn.
“Ngu xuẩn lại nực cười, hôm nay, Trần Gia Bảo tôi sẽ để cho ông xem thử, tôi làm cách nào để dùng tu vi Tông Sư để phá một chưởng này của ông, phá cho tôi!”
Trần Gia Bảo hét lớn một tiếng, tu vi trong cơ thể mãnh liệt chuyển động, vận dụng Vô Cực Phật môn, không ngừng biến một chưởng đang đè xuống mình này thành không khí, tuy rằng chỉ bằng tu vi Tông Sư của anh, không thể nào làm biến mất hết được một chưởng của kẻ mạnh Truyền Kỳ, nhưng gắng gượng biến được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, lại dùng phần sức mạnh biến hóa bên trong này, mạnh mẽ dồn vào thanh kiếm trong tay, bỗng nhiên đâm xuống dưới!
“Ngu xuẩn, thật sự là ngu xuẩn, Trần Gia Bảo, mặc dù sức mạnh của cậu trong số những kẻ mạnh cấp Tông Sư đã xem như là hiếm thấy như lá mùa thu, nhưng mà đối mặt với một kẻ mặt ở cấp bậc Truyền Kỳ, cậu vẫn yếu đến độ chẳng đỡ nổi một đòn như cũ…” Đàm Minh Y lắc đầu châm biếm.
Bỗng nhiên, cô ta còn chưa nói dứt lời, chỉ nghe Trần Gia Bảo hét lớn một tiếng!
“Phá cho tôi!”
Đột nhiên, thanh kiếm trong tay Trần Gia Bảo bất ngờ đâm xuống, chém một chưởng sức mạnh của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ thành hai khúc!
Tức khắc, chưởng sức mạnh tan biến, Trần Gia Bảo hồng hộc hồng hộc thở hổn hển, bảy khiếu chảy ra máu, dáng vẻ cực kỳ khủng bố, gân bàn tay ở hai bên cũng bị chém đứt, chảy máu ồ ạt.
Rất rõ ràng, Trần Gia Bảo đã phá tan một chưởng của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ, và cũng cực kỳ vất vả.
Nhưng mà, tuy rằng anh rất nhếch nhác, nhưng trong mắt lại lấp lánh tia hưng phấn, tinh thần hăm hở phấn chấn!
“Thì ra đây là chưởng sức mạnh của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ đây sao?” Trần Gia Bảo cười hờ hững, giơ kiếm đứng bễ nghễ, nói: “Thì ra cũng chỉ có vậy thôi!”
Sau khi Liệu Thành Phùng ngạc nhiên xong, vẻ mặt phút chốc tối sầm xuống.
“Chuyện này… chuyện này sao có thể chứ? Trần Gia Bảo thế mà… thế mà lại phá tan một chưởng của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ?” Đàm Minh Y ngạc nhiên khó tin được, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi, cô ta thật sự không thể nào tưởng tượng ra được, rốt cuộc Trần Gia Bảo đã làm như thế nào.
Liệu Thành Phùng càng là như thế, gã làm một kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ, đối mặt với Trần Gia Bảo thấp hơn hắn cả một cảnh giới sức mạnh, trong lòng tin chắc rằng có thể giết được Trần Gia Bảo chỉ bằng một chưởng này, ai mà ngờ được, thế mà Trần Gia Bảo lại phá sạch một chưởng này.
Liệu Thành Phùng có một loại cảm giác bị người ta vỗ mặt bôm bốp trước mặt bàng dân thiên hạ.
Lục Bảo Ngọc thế mà lại thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trần Gia Bảo giống như đã biến thành người máu kia, trong lòng chớp mắt lại nhói lên Rất rõ ràng, Trần Gia Bảo có thể phá tan được một chưởng này của Liệu Thành Phùng đã rất khó khăn, nhưng sau đó còn hai chiêu nữa, hơn nữa chiêu trước lại càng mạnh hơn chiêu sau, Lục Bảo Ngọc cũng thật sự không thể nào tin tưởng được Trần Gia Bảo có thể hoàn toàn chống đỡ được.
Quả nhiên, giữa chân mày của Liệu Thành Phùng xẹt lên một tia tức giận, cùng với sự khinh thường sâu sắc, nói: “Trần Gia Bảo, cậu khoan hãy vội kiêu căng, cậu có biết là, vừa nãy tôi chỉ sử dụng tám phần sức mạnh thôi không? Chiêu tiếp theo tôi sẽ không nén sức mạnh lại nữa, đối mặt với một chưởng chất chứa tất cả sức mạnh của một kẻ mạnh ở cấp bậc Truyền Kỳ, đến cuối cùng sẽ có hậu quả gì, tôi nghĩ cậu hiểu rõ nhất.”
Lục Bảo Ngọc phút chốc kinh hoàng, vừa nãy một chưởng kinh khủng như vậy cũng chỉ là tám phần sức mạnh của Liệu Thành Phùng, nếu như Liệu Thành Phùng sử dụng tất cả sức mạnh, vậy Trần Gia Bảo sao còn mạng nữa đây?
“Hậu quả?” Trần Gia Bảo lau máu trên gương mặt, tự tin nói: “Hậu quả là Trần Gia Bảo tôi vẫn còn có thể đứng vững trên đỉnh núi Hồng Lĩnh!”
Trần Gia Bảo hét lớn một tiếng, kiếm dài trong tay bỗng nhiên chém về phía trước, muốn bổ đôi chưởng này.
Nhưng mà, anh vừa giơ thanh kiếm lên, lại không cách bổ ra được, không chỉ như thế, ngay cả bảy khiếu cũng chảy ra máu tươi, mặt đất dưới chân rạn nứt ra từng tấc từng tấc, nhìn mà giật cả mình!
Vẻ mặt Lục Bảo Ngọc kinh hãi, trong lòng tràn đầy lo âu, thế nhưng cô ta cũng chẳng thể làm được gì, bởi vì Liệu Thành Phùng chính là kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ, chỉ cần cô ta xông tới, đoán chừng còn chưa kịp cứu Trần Gia Bảo thì đã bị sức mạnh từ một chưởng kia đánh chết rồi.
“Hừ, thật sự là ngu xuẩn, chỉ là cao thủ ở cảnh giới Tông Sư, thế mà lại mơ mộng hão huyền muốn chống lại một chưởng của tôi đây, lẽ nào cậu không biết, ở trước mặt của kẻ mạnh cảnh giới Truyền Kỳ, ngay cả Tông Sư cũng chẳng khác gì giun dế sao?”
Liệu Thành Phùng cười nhạt châm biếm, trong ánh mắt tất cả đều là sự xem thường, dường như đã nhìn thấy hình ảnh Trần Gia Bảo bị một chưởng này của gã nghiền ép cho vỡ xương thành bột mịn.
“Ngu xuẩn lại nực cười, hôm nay, Trần Gia Bảo tôi sẽ để cho ông xem thử, tôi làm cách nào để dùng tu vi Tông Sư để phá một chưởng này của ông, phá cho tôi!”
Trần Gia Bảo hét lớn một tiếng, tu vi trong cơ thể mãnh liệt chuyển động, vận dụng Vô Cực Phật môn, không ngừng biến một chưởng đang đè xuống mình này thành không khí, tuy rằng chỉ bằng tu vi Tông Sư của anh, không thể nào làm biến mất hết được một chưởng của kẻ mạnh Truyền Kỳ, nhưng gắng gượng biến được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, lại dùng phần sức mạnh biến hóa bên trong này, mạnh mẽ dồn vào thanh kiếm trong tay, bỗng nhiên đâm xuống dưới!
“Ngu xuẩn, thật sự là ngu xuẩn, Trần Gia Bảo, mặc dù sức mạnh của cậu trong số những kẻ mạnh cấp Tông Sư đã xem như là hiếm thấy như lá mùa thu, nhưng mà đối mặt với một kẻ mặt ở cấp bậc Truyền Kỳ, cậu vẫn yếu đến độ chẳng đỡ nổi một đòn như cũ…” Đàm Minh Y lắc đầu châm biếm.
Bỗng nhiên, cô ta còn chưa nói dứt lời, chỉ nghe Trần Gia Bảo hét lớn một tiếng!
“Phá cho tôi!”
Đột nhiên, thanh kiếm trong tay Trần Gia Bảo bất ngờ đâm xuống, chém một chưởng sức mạnh của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ thành hai khúc!
Tức khắc, chưởng sức mạnh tan biến, Trần Gia Bảo hồng hộc hồng hộc thở hổn hển, bảy khiếu chảy ra máu, dáng vẻ cực kỳ khủng bố, gân bàn tay ở hai bên cũng bị chém đứt, chảy máu ồ ạt.
Rất rõ ràng, Trần Gia Bảo đã phá tan một chưởng của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ, và cũng cực kỳ vất vả.
Nhưng mà, tuy rằng anh rất nhếch nhác, nhưng trong mắt lại lấp lánh tia hưng phấn, tinh thần hăm hở phấn chấn!
“Thì ra đây là chưởng sức mạnh của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ đây sao?” Trần Gia Bảo cười hờ hững, giơ kiếm đứng bễ nghễ, nói: “Thì ra cũng chỉ có vậy thôi!”
Sau khi Liệu Thành Phùng ngạc nhiên xong, vẻ mặt phút chốc tối sầm xuống.
“Chuyện này… chuyện này sao có thể chứ? Trần Gia Bảo thế mà… thế mà lại phá tan một chưởng của kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ?” Đàm Minh Y ngạc nhiên khó tin được, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi, cô ta thật sự không thể nào tưởng tượng ra được, rốt cuộc Trần Gia Bảo đã làm như thế nào.
Liệu Thành Phùng càng là như thế, gã làm một kẻ mạnh cấp Truyền Kỳ, đối mặt với Trần Gia Bảo thấp hơn hắn cả một cảnh giới sức mạnh, trong lòng tin chắc rằng có thể giết được Trần Gia Bảo chỉ bằng một chưởng này, ai mà ngờ được, thế mà Trần Gia Bảo lại phá sạch một chưởng này.
Liệu Thành Phùng có một loại cảm giác bị người ta vỗ mặt bôm bốp trước mặt bàng dân thiên hạ.
Lục Bảo Ngọc thế mà lại thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trần Gia Bảo giống như đã biến thành người máu kia, trong lòng chớp mắt lại nhói lên Rất rõ ràng, Trần Gia Bảo có thể phá tan được một chưởng này của Liệu Thành Phùng đã rất khó khăn, nhưng sau đó còn hai chiêu nữa, hơn nữa chiêu trước lại càng mạnh hơn chiêu sau, Lục Bảo Ngọc cũng thật sự không thể nào tin tưởng được Trần Gia Bảo có thể hoàn toàn chống đỡ được.
Quả nhiên, giữa chân mày của Liệu Thành Phùng xẹt lên một tia tức giận, cùng với sự khinh thường sâu sắc, nói: “Trần Gia Bảo, cậu khoan hãy vội kiêu căng, cậu có biết là, vừa nãy tôi chỉ sử dụng tám phần sức mạnh thôi không? Chiêu tiếp theo tôi sẽ không nén sức mạnh lại nữa, đối mặt với một chưởng chất chứa tất cả sức mạnh của một kẻ mạnh ở cấp bậc Truyền Kỳ, đến cuối cùng sẽ có hậu quả gì, tôi nghĩ cậu hiểu rõ nhất.”
Lục Bảo Ngọc phút chốc kinh hoàng, vừa nãy một chưởng kinh khủng như vậy cũng chỉ là tám phần sức mạnh của Liệu Thành Phùng, nếu như Liệu Thành Phùng sử dụng tất cả sức mạnh, vậy Trần Gia Bảo sao còn mạng nữa đây?
“Hậu quả?” Trần Gia Bảo lau máu trên gương mặt, tự tin nói: “Hậu quả là Trần Gia Bảo tôi vẫn còn có thể đứng vững trên đỉnh núi Hồng Lĩnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.