Chương 504
Hoa Khôi
18/11/2021
“Từ khi anh đồng ý, chờ anh thay bộ quân phục xong tôi sẽ đưa anh ra
sân thể dục, chính thức gặp mặt các thành viên của chiến đội đặc công
Biển.”
Vương Đại Hùng đứng dậy, cùng Tần Phi Yến đi ra ngoài, chờ Trần Gia Bảo ở bên ngoài.
Một lúc sau, Trần Gia Bảo, người đã thay xong quân phục, mở cửa bước ra ngoài.
Đôi mắt của Tần Phi Yến đột nhiên sáng lên, mặc dù bây giờ cô ta vẫn rất khó chịu với Trần Gia Bảo, nhưng cô ta phải thừa nhận rằng sau khi khoác lên mình bộ quân phục, Trần Gia Bảo trông càng đẹp trai và cao ráo, đầy sức hút của đàn ông.
“Đi thôi.”
Vương Đại Hùng cũng hài lòng, ba người cùng nhau bước ra sân thể dục.
Cùng lúc đó, tại sân thể thao nóng như thiêu như đốt.
Bao gồm cả Tạ Quốc An, tất cả các thành viên của chiến đội đặc công Biển đều đã tập hợp đầy đủ.
Bởi vì bọn họ vừa nhận được thông báo, lát nữa sẽ có nhân vật lớn tới đây, cho nên trong lòng bọn họ có chút tò mò.
“Đội trưởng, tôi nghe nói gần đây có một vị đại tá mới đến. Không chỉ Trung tướng Vương Đại Hùng, mà cục trưởng Đoàn cũng rất coi trọng vị đại tá này. Nghe nói vị đại tá bí ẩn này sẽ là lãnh đạo của chiến đội đặc công Biển của chúng ta đấy. Thành thật mà nói, tôi thực sự rất tò mò, người có khả năng lãnh đạo đội đặc công Biển của chúng ta. Chẳng lẽ, anh ta không biết chúng ta đều là những tinh hoa ưu tú sao?”
Đột nhiên, một người đàn ông gầy gò tò mò hỏi.
Không chỉ có anh ta, Hình Chiêu Long cũng rất tò mò, cau mày nói: “Tôi cũng không biết rõ lắm. Trước giờ tôi chưa từng nghe một chút tin tức nào về vị đại tá này.Chắc có lẽ anh ta đã đến đây bằng đường hàng không, nhưng không cần biết là ai, nếu như không có khả năng thì đừng có mơ mà gây áp lực với chúng ta.”
“Đội trưởng nói rất đúng. Chờ cho đại tá mới đến đây, chắc chắn phải ra oai phủ đầu để cho anh ta thấy được chiến đội đặc công Biển chúng ta mạnh như thế nào.”
Mọi người nhất trí gật đầu, thậm chí có người còn nở một nụ cười tự mãn. Một số thì không thể chờ đợi được, muốn nhanh chóng cho đại tạ mới thấy được uy lực mạnh mẽ.
Họ đều là những binh lính giỏi nhất trong quân khu, là những tinh hoa được tuyển chọn từ hàng trăm nghìn người, luôn kiêu hãnh và ngạo mạn, điều họ bội phục nhất không phải là lai lịch hay sức mạnh vốn có mà chính là sức mạnh thực sự.
Trong đám người này, chỉ có Tạ Quốc An là âm thầm thấy kỳ lạ, mấy ngày nay chỉ thấy có Trần Gia Bảo đến đây, sau đó không hiểu sao lại có thông báo rằng một đại tá đã đến quân khu Biển.
“Chẳng lẽ vị tân đại tá này là Trần Gia Bảo sao?”
Nghĩ đến đây, đột nhiên, Tạ Quốc An run rẩy, anh ta biết chuyện Vương Đại Hùng cùng Tần Phi Yến đi thuyết phục Trần Gia Bảo, anh ta càng nghĩ càng thấy có khả năng rất lớn.
“Quốc An, sao nhìn anh sững sờ thế, anh đang nghĩ gì vậy?”
Đột nhiên, Hình Chiêu Long tò mò hỏi.
Tạ Quốc An phản ứng lại, mỉm cười và nói: “Tôi nghĩ, tôi biết vị đại tá mới đến này là ai.”
“Ai vậy?”
Mọi người đều quan tâm và vây quanh Tạ Quốc An.
Tạ Quốc An ho hai lần và thì thầm nói: “Tôi đoán có lẽ là Trần Gia Bảo.”
Trần Gia Bảo sao?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, cảm thấy cái tên này hình như đã nghe ở đâu đó, nhắc xong mới phản ứng lại, hóa ra chính là người thanh niên đi theo Vương Đại Hùng và Tần Phi Yến ba ngày trước.
Hình Chiêu Long chế nhạo và khinh thường nói: “Tạ Quốc An, nếu anh muốn trực tiếp nói rằng đại tá mới bay tới từ Hà Nội, tôi còn tin điều đó, nhưng anh lại nói là Trần Gia Bảo, điều đó tuyệt đối không thể, một tên ngốc từ trên núi xuống và anh ta mới mười chín tuổi, sao có thể trở thành đại tá được? Chuyện này chưa từng xảy ra trong lịch sử của quân khu Biển, đơn giản chỉ là tưởng tượng.”
Mọi người xung quanh gật đầu, cảm thấy lời nói của Hình Chiêu Long có lý.
Điều này không phải vì họ không tin những lời của Tạ Quốc An mà bởi vì một vị đại tá mười chín tuổi thì quá kinh hãi nên trong tiềm thức bọn họ chọn không tin.
Vương Đại Hùng đứng dậy, cùng Tần Phi Yến đi ra ngoài, chờ Trần Gia Bảo ở bên ngoài.
Một lúc sau, Trần Gia Bảo, người đã thay xong quân phục, mở cửa bước ra ngoài.
Đôi mắt của Tần Phi Yến đột nhiên sáng lên, mặc dù bây giờ cô ta vẫn rất khó chịu với Trần Gia Bảo, nhưng cô ta phải thừa nhận rằng sau khi khoác lên mình bộ quân phục, Trần Gia Bảo trông càng đẹp trai và cao ráo, đầy sức hút của đàn ông.
“Đi thôi.”
Vương Đại Hùng cũng hài lòng, ba người cùng nhau bước ra sân thể dục.
Cùng lúc đó, tại sân thể thao nóng như thiêu như đốt.
Bao gồm cả Tạ Quốc An, tất cả các thành viên của chiến đội đặc công Biển đều đã tập hợp đầy đủ.
Bởi vì bọn họ vừa nhận được thông báo, lát nữa sẽ có nhân vật lớn tới đây, cho nên trong lòng bọn họ có chút tò mò.
“Đội trưởng, tôi nghe nói gần đây có một vị đại tá mới đến. Không chỉ Trung tướng Vương Đại Hùng, mà cục trưởng Đoàn cũng rất coi trọng vị đại tá này. Nghe nói vị đại tá bí ẩn này sẽ là lãnh đạo của chiến đội đặc công Biển của chúng ta đấy. Thành thật mà nói, tôi thực sự rất tò mò, người có khả năng lãnh đạo đội đặc công Biển của chúng ta. Chẳng lẽ, anh ta không biết chúng ta đều là những tinh hoa ưu tú sao?”
Đột nhiên, một người đàn ông gầy gò tò mò hỏi.
Không chỉ có anh ta, Hình Chiêu Long cũng rất tò mò, cau mày nói: “Tôi cũng không biết rõ lắm. Trước giờ tôi chưa từng nghe một chút tin tức nào về vị đại tá này.Chắc có lẽ anh ta đã đến đây bằng đường hàng không, nhưng không cần biết là ai, nếu như không có khả năng thì đừng có mơ mà gây áp lực với chúng ta.”
“Đội trưởng nói rất đúng. Chờ cho đại tá mới đến đây, chắc chắn phải ra oai phủ đầu để cho anh ta thấy được chiến đội đặc công Biển chúng ta mạnh như thế nào.”
Mọi người nhất trí gật đầu, thậm chí có người còn nở một nụ cười tự mãn. Một số thì không thể chờ đợi được, muốn nhanh chóng cho đại tạ mới thấy được uy lực mạnh mẽ.
Họ đều là những binh lính giỏi nhất trong quân khu, là những tinh hoa được tuyển chọn từ hàng trăm nghìn người, luôn kiêu hãnh và ngạo mạn, điều họ bội phục nhất không phải là lai lịch hay sức mạnh vốn có mà chính là sức mạnh thực sự.
Trong đám người này, chỉ có Tạ Quốc An là âm thầm thấy kỳ lạ, mấy ngày nay chỉ thấy có Trần Gia Bảo đến đây, sau đó không hiểu sao lại có thông báo rằng một đại tá đã đến quân khu Biển.
“Chẳng lẽ vị tân đại tá này là Trần Gia Bảo sao?”
Nghĩ đến đây, đột nhiên, Tạ Quốc An run rẩy, anh ta biết chuyện Vương Đại Hùng cùng Tần Phi Yến đi thuyết phục Trần Gia Bảo, anh ta càng nghĩ càng thấy có khả năng rất lớn.
“Quốc An, sao nhìn anh sững sờ thế, anh đang nghĩ gì vậy?”
Đột nhiên, Hình Chiêu Long tò mò hỏi.
Tạ Quốc An phản ứng lại, mỉm cười và nói: “Tôi nghĩ, tôi biết vị đại tá mới đến này là ai.”
“Ai vậy?”
Mọi người đều quan tâm và vây quanh Tạ Quốc An.
Tạ Quốc An ho hai lần và thì thầm nói: “Tôi đoán có lẽ là Trần Gia Bảo.”
Trần Gia Bảo sao?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, cảm thấy cái tên này hình như đã nghe ở đâu đó, nhắc xong mới phản ứng lại, hóa ra chính là người thanh niên đi theo Vương Đại Hùng và Tần Phi Yến ba ngày trước.
Hình Chiêu Long chế nhạo và khinh thường nói: “Tạ Quốc An, nếu anh muốn trực tiếp nói rằng đại tá mới bay tới từ Hà Nội, tôi còn tin điều đó, nhưng anh lại nói là Trần Gia Bảo, điều đó tuyệt đối không thể, một tên ngốc từ trên núi xuống và anh ta mới mười chín tuổi, sao có thể trở thành đại tá được? Chuyện này chưa từng xảy ra trong lịch sử của quân khu Biển, đơn giản chỉ là tưởng tượng.”
Mọi người xung quanh gật đầu, cảm thấy lời nói của Hình Chiêu Long có lý.
Điều này không phải vì họ không tin những lời của Tạ Quốc An mà bởi vì một vị đại tá mười chín tuổi thì quá kinh hãi nên trong tiềm thức bọn họ chọn không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.