Chương 558
Hoa Khôi
26/11/2021
Tần Ly Nguyệt chủ động nắm lấy tay Trần Gia Bảo, khóe miệng mỉm cười
dịu dàng như nước, đột nhiên cô kinh ngạc nói: “Anh Gia Bảo, anh nhìn
thấy tên béo mặc tây trang màu đen đầu đầy mồ hôi kia không, anh ta tên
là Mục Chí Cường, là chủ tịch tập đoàn công ty cổ phần Hùng Hưng, có
người nói vốn lưu động trong tay anh ta ít nhất cũng phải sắp tới ba
ngàn năm trăm tỷ đồng, tuyệt đối là người có quyền lên tiếng trong giới
kinh doanh của tỉnh thành.
Còn bên phải chúng ta là người của Áo Giao Lĩnh, anh ta tên là Chu Kính Vân, một tay thành lập Câu lạc bộ thương mại của tỉnh Hòa Bình, anh ta là hội trưởng của Câu lạc bộ, mạng lưới quan hệ giao thiệp trải rộng toàn bộ tỉnh Hòa Bình, cũng là một trong những người đứng đầu tỉnh thành. Ngoài ra phía bên kia còn có Tổng giám đốc tập đoàn Trường Thịnh – Cố Văn Vũ, Tổng giám đốc công ty kỹ thuật Vũ Phàm – Tống Nhất Phi, cũng đều là nhân vật lừng danh giới kinh doanh ở tỉnh Hòa Bình này.
Chậc chậc, thật không ngờ, chẳng qua chỉ là một hội nghiên cứu và thảo luận Đông y cấp tỉnh, vậy mà lại có thể hấp dẫn những người đứng đầu của giới kinh doanh ở tỉnh Hòa Bình đến đây.”
Trần Gia Bảo nhìn theo hướng ngón tay của Tần Ly Nguyệt chỉ, anh đột nhiên sửng sốt, chỉ thấy cách đó không xa, rõ ràng là Hứa Mỹ Hòa của dòng dõi Đông y hơn trăm năm mà.
Nhiều ngày không gặp, dung mạo Hứa Mỹ Hòa càng ngày càng xinh đẹp, ngồi bên cạnh cô còn có một cô gái cao gầy mặc đồ trắng, dĩ nhiên dung mạo hoàn toàn không kém hơn Hứa Mỹ Hòa.
Lúc này, Hứa Mỹ Hòa cũng không nhìn thấy Trần Gia Bảo, đang vừa nói vừa cười với cô gái ở bên cạnh.
“Gia Bảo, anh làm sao thế?”
Đột nhiên, Tần Ly Nguyệt phát hiện vẻ mặt Trần Gia Bảo khác thường, không khỏi gọi một tiếng.
Trần Gia Bảo phục hồi lại tinh thần, cười nói theo đề tài trước đó của Tần Ly Nguyệt: “Cái này không phải chuyện đương nhiên à, càng là người có quyền thế thì càng muốn sống lâu, càng muốn được vĩnh viễn hưởng phúc, cũng càng sợ chết, thời cổ đại Tần Thủy Hoàng ra ngoài biển tìm ba ngọn núi, Hán Vũ nắm ngọc bàn cũng là vì trường sinh bất tử, vĩnh viễn làm Hoàng đế, hưởng thụ vinh hoa phú quý sao? Bọn họ đều là Hoàng đế lưu danh thiên cổ trong lịch sử Trung Quốc mà còn không ngoại lệ, huống chi là mấy người đứng đầu giới kinh doanh trước mắt này?
Ở chỗ này lại hội tụ những bác sĩ Đông y ưu tú nhất của tỉnh Hòa Bình, nếu như có thể qua lại thân thiết với một bác sĩ Đông y thì sau này cho dù là dưỡng sinh hay chữa bệnh cũng đều có thể làm chơi ăn thật, hơn nữa, bọn họ có tiền, bác sĩ ở đây có y thuật, coi như là theo nhu cầu thôi.”
“Lời này của Gia Bảo đúng là nói đúng tim đen nha, nhưng mà như đã nói đó, thật không biết Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ đế và các đời Hoàng đế sau này nôn nóng vội vàng đi tìm trường sinh thì đang ở nơi nào, trăm ngàn năm qua, trên đời làm gì có người trường sinh bất tử, làm gì có thần tiên?”
Trần Gia Bảo đột nhiên trầm lặng.
“Sao vậy? Chẳng lẽ em nói sai rồi sao?”
Tần Ly Nguyệt khó hiểu hỏi.
Trần Gia Bảo lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Anh nhớ rõ có một lần, sau khi thầy xuống dưới núi trở về, cũng không biết vì sao lại cực kỳ vui vẻ, uống một bình lớn rượu nữ nhi hồng, sau khi uống say, thầy đã nói một câu làm cho anh cực kỳ rúng động, làm cho đến bây giờ ký ức vẫn còn như mới nguyên.”
“Thầy của anh nói cái gì?”
Tần Ly Nguyệt tò mò hỏi, Hương Giang cũng vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
Trần Gia Bảo sờ sờ cằm trả lời: “Lúc đó thầy anh đã nói, phía cuối của con đường học võ chính là tiên đạo.”
Tần Ly Nguyệt và Hương Giang vô cùng khiếp sợ.
“Lẽ nào, trên đời này thật sự có người tu tiên ư?”
Tần Ly Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Trần Gia Bảo lắc đầu không nói gì, cũng không biết là phủ nhận hay là bản thân anh cũng không rõ nữa.
Nếu như lúc trước, nói đến tu tiên với Trần Gia Bảo nhất định anh sẽ cười nhạt, nhưng từ khi anh lấy được “Kinh Hồn Nguyên Kiếm”, đồng thời học được chiêu cuối của Kiếm tiên ghi lại trên “Kinh Hồn Nguyên Kiếm”, đối với việc nói đến tu tiên thì anh cũng bắt đầu nửa tin nửa ngờ.
Đột nhiên, phía trước vang lên một giọng nói rất êm tai: “Cô cả Tần, lẽ nào cô chưa từng được nghe câu trên đời chỉ là thần là không chết chứ từ xưa đến nay lấy đâu ra người không chết? Có người nói người có thể tu thành Nguyên Thần, có thể bay lên trời chui xuống đất, trường sinh bất tử. Nói không chừng, trên đời này thật sự có thần tiên đấy, cô nói đúng không, a anh Gia Bảo?”
Còn bên phải chúng ta là người của Áo Giao Lĩnh, anh ta tên là Chu Kính Vân, một tay thành lập Câu lạc bộ thương mại của tỉnh Hòa Bình, anh ta là hội trưởng của Câu lạc bộ, mạng lưới quan hệ giao thiệp trải rộng toàn bộ tỉnh Hòa Bình, cũng là một trong những người đứng đầu tỉnh thành. Ngoài ra phía bên kia còn có Tổng giám đốc tập đoàn Trường Thịnh – Cố Văn Vũ, Tổng giám đốc công ty kỹ thuật Vũ Phàm – Tống Nhất Phi, cũng đều là nhân vật lừng danh giới kinh doanh ở tỉnh Hòa Bình này.
Chậc chậc, thật không ngờ, chẳng qua chỉ là một hội nghiên cứu và thảo luận Đông y cấp tỉnh, vậy mà lại có thể hấp dẫn những người đứng đầu của giới kinh doanh ở tỉnh Hòa Bình đến đây.”
Trần Gia Bảo nhìn theo hướng ngón tay của Tần Ly Nguyệt chỉ, anh đột nhiên sửng sốt, chỉ thấy cách đó không xa, rõ ràng là Hứa Mỹ Hòa của dòng dõi Đông y hơn trăm năm mà.
Nhiều ngày không gặp, dung mạo Hứa Mỹ Hòa càng ngày càng xinh đẹp, ngồi bên cạnh cô còn có một cô gái cao gầy mặc đồ trắng, dĩ nhiên dung mạo hoàn toàn không kém hơn Hứa Mỹ Hòa.
Lúc này, Hứa Mỹ Hòa cũng không nhìn thấy Trần Gia Bảo, đang vừa nói vừa cười với cô gái ở bên cạnh.
“Gia Bảo, anh làm sao thế?”
Đột nhiên, Tần Ly Nguyệt phát hiện vẻ mặt Trần Gia Bảo khác thường, không khỏi gọi một tiếng.
Trần Gia Bảo phục hồi lại tinh thần, cười nói theo đề tài trước đó của Tần Ly Nguyệt: “Cái này không phải chuyện đương nhiên à, càng là người có quyền thế thì càng muốn sống lâu, càng muốn được vĩnh viễn hưởng phúc, cũng càng sợ chết, thời cổ đại Tần Thủy Hoàng ra ngoài biển tìm ba ngọn núi, Hán Vũ nắm ngọc bàn cũng là vì trường sinh bất tử, vĩnh viễn làm Hoàng đế, hưởng thụ vinh hoa phú quý sao? Bọn họ đều là Hoàng đế lưu danh thiên cổ trong lịch sử Trung Quốc mà còn không ngoại lệ, huống chi là mấy người đứng đầu giới kinh doanh trước mắt này?
Ở chỗ này lại hội tụ những bác sĩ Đông y ưu tú nhất của tỉnh Hòa Bình, nếu như có thể qua lại thân thiết với một bác sĩ Đông y thì sau này cho dù là dưỡng sinh hay chữa bệnh cũng đều có thể làm chơi ăn thật, hơn nữa, bọn họ có tiền, bác sĩ ở đây có y thuật, coi như là theo nhu cầu thôi.”
“Lời này của Gia Bảo đúng là nói đúng tim đen nha, nhưng mà như đã nói đó, thật không biết Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ đế và các đời Hoàng đế sau này nôn nóng vội vàng đi tìm trường sinh thì đang ở nơi nào, trăm ngàn năm qua, trên đời làm gì có người trường sinh bất tử, làm gì có thần tiên?”
Trần Gia Bảo đột nhiên trầm lặng.
“Sao vậy? Chẳng lẽ em nói sai rồi sao?”
Tần Ly Nguyệt khó hiểu hỏi.
Trần Gia Bảo lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Anh nhớ rõ có một lần, sau khi thầy xuống dưới núi trở về, cũng không biết vì sao lại cực kỳ vui vẻ, uống một bình lớn rượu nữ nhi hồng, sau khi uống say, thầy đã nói một câu làm cho anh cực kỳ rúng động, làm cho đến bây giờ ký ức vẫn còn như mới nguyên.”
“Thầy của anh nói cái gì?”
Tần Ly Nguyệt tò mò hỏi, Hương Giang cũng vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
Trần Gia Bảo sờ sờ cằm trả lời: “Lúc đó thầy anh đã nói, phía cuối của con đường học võ chính là tiên đạo.”
Tần Ly Nguyệt và Hương Giang vô cùng khiếp sợ.
“Lẽ nào, trên đời này thật sự có người tu tiên ư?”
Tần Ly Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Trần Gia Bảo lắc đầu không nói gì, cũng không biết là phủ nhận hay là bản thân anh cũng không rõ nữa.
Nếu như lúc trước, nói đến tu tiên với Trần Gia Bảo nhất định anh sẽ cười nhạt, nhưng từ khi anh lấy được “Kinh Hồn Nguyên Kiếm”, đồng thời học được chiêu cuối của Kiếm tiên ghi lại trên “Kinh Hồn Nguyên Kiếm”, đối với việc nói đến tu tiên thì anh cũng bắt đầu nửa tin nửa ngờ.
Đột nhiên, phía trước vang lên một giọng nói rất êm tai: “Cô cả Tần, lẽ nào cô chưa từng được nghe câu trên đời chỉ là thần là không chết chứ từ xưa đến nay lấy đâu ra người không chết? Có người nói người có thể tu thành Nguyên Thần, có thể bay lên trời chui xuống đất, trường sinh bất tử. Nói không chừng, trên đời này thật sự có thần tiên đấy, cô nói đúng không, a anh Gia Bảo?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.