Chương 577
Hoa Khôi
27/11/2021
“Bởi vì anh Trần không phải là Đông y bình thường.”
Hứa Mỹ Hòa nở nụ cười thản nhiên nói: “Lúc trước ông của tớ đã nói rằng y thuật của anh Trần rất huyền diệu, là thần y đương thời, bây giờ tớ cũng đã thật sự hiểu được ông nội khen ngợi anh Trần không nói quá một câu nào.”
“Thần y đương thời?”
Trong lòng Lục Tuyết Kha đầy kinh hãi, tất nhiên cô hiểu được từ miệng của ngôi sao sáng trong làng bác sỹ – Hứa Thành Sâm nói ra bốn chữ này đó là sức nặng và thừa nhận lớn đến cỡ nào.
Gần như theo bản năng, Lục Tuyết Kha nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong lòng cô cũng đầy tò mò với Trần Gia Bảo.
“Chứng bệnh nan y thứ ba vậy mà mình cũng không giải được, chẳng lẽ y thuật của mình thực sự kém Trần Gia Bảo nhiều vậy sao? Không, điều này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
Đoàn Hạo bị đả kích triệt để, thoáng cái cụt hứng ngồi tại chỗ.
Lục Vệ Đông nhìn về phía Trần Gia Bảo, không đợi ông lên tiếng thì Trần Gia Bảo đã tự đứng lên.
Mọi người lập tức dừng nghị luận, rối rít nhìn về phía anh, chờ anh nói ra câu trả lời chính xác.
Thậm chí cả hai người Lục Tuyết Kha và Hứa Mỹ Hòa, dùng từ “Trông mòm con mắt”
để miêu tả cũng không nói quá chút nào.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, sắc mặt Trần Gia Bảo không đổi giải thích: “Thật ra đây không phải là bệnh mà là trung cổ, thuộc về cổ thuật quỷ dị khó lường của Miêu Cương.”
Trung cổ?
Đầu tiên mọi người đều sửng sốt, sau đó sôi nổi kinh hô lên, ngay cả Đoàn Hạo cũng không khỏi kinh ngạc.
Tuy bọn họ đều đã nghe về danh tiếng của cổ thuật, nhưng chưa từng được thấy tận mắt, hơn nữa hiện nay ở xã hội hiện đại khoa học ngày càng phát triển, “Cổ thuật”
được bao phủ bởi từng tầng sương mù thần bí quỷ dị đã không ít lần bị hoài nghi rằng căn bản nó không tồn tại, bị cho rằng đây chỉ là truyền thuyết mê tín của người xưa.
Mà bây giờ trong bài thi của giải đấu Đông y lại bất ngờ xuất hiện cổ thuật, làm cho mọi người không thể không kinh ngạc.
Giống như là thấy được dáng vẻ khiếp sợ của mọi người, Trần Gia Bảo tiếp tục giải thích: “Thật ra bệnh này được ghi lại trong , theo ghi chép trong sách, đây là một loại xà cổ, nếu như không giải cổ thì trong khoảng thời gian rất ngắn nội tạng sẽ bị xà cổ ăn đến chết, mà muốn giải được loại xà cổ này thật ra cũng không khó, chỉ cần dùng nửa lạng nước tỏi phối hợp với rượu trắng uống vào, cho đến khi ép cổ xà ra khỏi bụng thì thôi.”
Lúc trước ở trên núi, Trần Gia Bảo vì hứng thú với cổ thuật cho nên đọc hết tất cả sách thuốc thầy anh giấu, phải biết rằng bất kỳ một quyển sách nào trong số đó đều ghi lại các ca bệnh và phương thuốc quý giá, hầu như có thể nói là tồn tại thất truyền ở xã hội hiện này, mà “Xà cổ”
trong bài thi này cũng được ghi chép trong một quyển sách trong số đó.
Sau khi mọi người nghe giải thích xong thì trong lòng vừa hiểu ra lại vừa vô cùng kính nể, thậm chí ánh mắt của không ít người nhìn Trần Gia Bảo đã tràn ngập vẻ tôn kính.
Đó là đồng loạt tôn trọng với kẻ mạnh trong lĩnh vực này!
Đột nhiên, Lục Vệ Đông phất tay ra hiệu cho Trần Gia Bảo ngồi xuống, ông ta cao giọng cười nói: “Nói rất hay, bác sỹ Trần thật sự có kiến thức rộng rãi, sau này thành tựu trong giới Đông y tuyệt đối là không thể đo đếm, các vị, tôi cho Trần Gia Bảo 110 điểm, bây giờ còn ai có ý kiến gì không?”
“Không có, không có, y thuật của Trần Gia Bảo cao siêu, dù sao cũng là tôi không theo kịp, Đồ Bân tôi tuyệt đối tâm phục khẩu phục.”
“Đúng thế, chỉ bằng ba chứng bệnh nan y này thì y thuật của Trần Gia Bảo không phải tôi có thể sánh được, cho anh ta 110 điểm, tuyệt đối là xứng danh.”
Mọi người sôi nổi mở miệng.
Đùa à, trong lòng mỗi người đều sáng như gương, không nói gì khác, chỉ cần ba chứng bệnh khó khăn kia đã cho thấy trình độ y học của Trần Gia Bảo đã vượt qua tất cả mọi người ở đây, đừng nói cho Trần Gia Bảo 110 điểm, cho dù trực tiếp cho 300 điểm thì bọn họ cũng không còn gì để nói.
Hứa Mỹ Hòa nở nụ cười thản nhiên nói: “Lúc trước ông của tớ đã nói rằng y thuật của anh Trần rất huyền diệu, là thần y đương thời, bây giờ tớ cũng đã thật sự hiểu được ông nội khen ngợi anh Trần không nói quá một câu nào.”
“Thần y đương thời?”
Trong lòng Lục Tuyết Kha đầy kinh hãi, tất nhiên cô hiểu được từ miệng của ngôi sao sáng trong làng bác sỹ – Hứa Thành Sâm nói ra bốn chữ này đó là sức nặng và thừa nhận lớn đến cỡ nào.
Gần như theo bản năng, Lục Tuyết Kha nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong lòng cô cũng đầy tò mò với Trần Gia Bảo.
“Chứng bệnh nan y thứ ba vậy mà mình cũng không giải được, chẳng lẽ y thuật của mình thực sự kém Trần Gia Bảo nhiều vậy sao? Không, điều này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
Đoàn Hạo bị đả kích triệt để, thoáng cái cụt hứng ngồi tại chỗ.
Lục Vệ Đông nhìn về phía Trần Gia Bảo, không đợi ông lên tiếng thì Trần Gia Bảo đã tự đứng lên.
Mọi người lập tức dừng nghị luận, rối rít nhìn về phía anh, chờ anh nói ra câu trả lời chính xác.
Thậm chí cả hai người Lục Tuyết Kha và Hứa Mỹ Hòa, dùng từ “Trông mòm con mắt”
để miêu tả cũng không nói quá chút nào.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, sắc mặt Trần Gia Bảo không đổi giải thích: “Thật ra đây không phải là bệnh mà là trung cổ, thuộc về cổ thuật quỷ dị khó lường của Miêu Cương.”
Trung cổ?
Đầu tiên mọi người đều sửng sốt, sau đó sôi nổi kinh hô lên, ngay cả Đoàn Hạo cũng không khỏi kinh ngạc.
Tuy bọn họ đều đã nghe về danh tiếng của cổ thuật, nhưng chưa từng được thấy tận mắt, hơn nữa hiện nay ở xã hội hiện đại khoa học ngày càng phát triển, “Cổ thuật”
được bao phủ bởi từng tầng sương mù thần bí quỷ dị đã không ít lần bị hoài nghi rằng căn bản nó không tồn tại, bị cho rằng đây chỉ là truyền thuyết mê tín của người xưa.
Mà bây giờ trong bài thi của giải đấu Đông y lại bất ngờ xuất hiện cổ thuật, làm cho mọi người không thể không kinh ngạc.
Giống như là thấy được dáng vẻ khiếp sợ của mọi người, Trần Gia Bảo tiếp tục giải thích: “Thật ra bệnh này được ghi lại trong , theo ghi chép trong sách, đây là một loại xà cổ, nếu như không giải cổ thì trong khoảng thời gian rất ngắn nội tạng sẽ bị xà cổ ăn đến chết, mà muốn giải được loại xà cổ này thật ra cũng không khó, chỉ cần dùng nửa lạng nước tỏi phối hợp với rượu trắng uống vào, cho đến khi ép cổ xà ra khỏi bụng thì thôi.”
Lúc trước ở trên núi, Trần Gia Bảo vì hứng thú với cổ thuật cho nên đọc hết tất cả sách thuốc thầy anh giấu, phải biết rằng bất kỳ một quyển sách nào trong số đó đều ghi lại các ca bệnh và phương thuốc quý giá, hầu như có thể nói là tồn tại thất truyền ở xã hội hiện này, mà “Xà cổ”
trong bài thi này cũng được ghi chép trong một quyển sách trong số đó.
Sau khi mọi người nghe giải thích xong thì trong lòng vừa hiểu ra lại vừa vô cùng kính nể, thậm chí ánh mắt của không ít người nhìn Trần Gia Bảo đã tràn ngập vẻ tôn kính.
Đó là đồng loạt tôn trọng với kẻ mạnh trong lĩnh vực này!
Đột nhiên, Lục Vệ Đông phất tay ra hiệu cho Trần Gia Bảo ngồi xuống, ông ta cao giọng cười nói: “Nói rất hay, bác sỹ Trần thật sự có kiến thức rộng rãi, sau này thành tựu trong giới Đông y tuyệt đối là không thể đo đếm, các vị, tôi cho Trần Gia Bảo 110 điểm, bây giờ còn ai có ý kiến gì không?”
“Không có, không có, y thuật của Trần Gia Bảo cao siêu, dù sao cũng là tôi không theo kịp, Đồ Bân tôi tuyệt đối tâm phục khẩu phục.”
“Đúng thế, chỉ bằng ba chứng bệnh nan y này thì y thuật của Trần Gia Bảo không phải tôi có thể sánh được, cho anh ta 110 điểm, tuyệt đối là xứng danh.”
Mọi người sôi nổi mở miệng.
Đùa à, trong lòng mỗi người đều sáng như gương, không nói gì khác, chỉ cần ba chứng bệnh khó khăn kia đã cho thấy trình độ y học của Trần Gia Bảo đã vượt qua tất cả mọi người ở đây, đừng nói cho Trần Gia Bảo 110 điểm, cho dù trực tiếp cho 300 điểm thì bọn họ cũng không còn gì để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.