Chương 580
Hoa Khôi
28/11/2021
“Vòng đầu tiên, Trần Gia Bảo làm ra náo động lớn, mạnh mẽ đè ép những người khác xuống dưới một bậc, bằng vào hiểu biết của tôi với Lục Tuyết Kha thì chắc chắn nó sẽ không cam lòng bị thua ở vòng đầu, mặc khác,
cháu gái của lão già Hứa Thành Sâm kia cũng ở đó, làm truyền nhân của
thế gia Đông y trăm năm, trong khung chắc chắn đầy kiêu ngạo, hơn nữa
còn có con ngựa ô Đoàn Hạo, tôi có dự cảm vòng thi thứ hai này nhất định sẽ rất đặc sắc kịch liệt, ông Lục, ông thấy thế nào?”
Lục Tùng Bách cười ha hả nói, bọn họ ngồi ở vị trí giám thị thu hết tình hình ở giữa hội trường vào mắt.
Lục Vệ Đông suy nghĩ một chút, ánh mắt vô thức nhìn về phía Trần Gia Bảo, tuy vòng đầu tiên đã kết thúc, nhưng trong mắt ông vẫn hiện lên vẻ ngạc nhiên như cũ, trầm ngâm nói: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì vòng đấu này vẫn là Trần Gia Bảo thắng lợi, về phần hai đứa Tuyết Kha và Mỹ Hòa kia, tuy rằng y thuật cũng thuộc hạng đỉnh cao ở trong những người cùng lứa tuổi trước mặt mọi người, nhưng so với Trần Gia Bảo thì rốt cuộc vẫn còn kém một ít, còn ngựa ô Đoàn Hạo kia thì ngược lại tôi không nhìn rõ được lai lịch của anh ta, nói chung mỏi mắt mong chờ.”
Lục Vệ Đông rất vui vẻ, đối với những người đi trước trong giới Đông y bọn họ mà nói thì không có gì có thể sánh được khi thấy người tài xuất hiện lớp lớp trong giới Đông y là chuyện càng làm cho bọn họ vui mừng.
Ở giữa hội trường, Lục Tuyết Kha kéo tay Hứa Mỹ Hòa đi tới đi lui trước đông đảo bệnh nhân vì muốn chọn một bệnh nhân thích hợp.
Hai người các cô vốn cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa đều mặc blouse trắng càng lộ ra khí chất trong trắng động lòng người, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã sinh ra hảo cảm, không ít bệnh nhân đều dùng mắt trông mong Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha chữa bệnh cho bọn họ.
Nhất thời rất nhiều bệnh nhân đã vô tình vậy hai cô vào giữa, có vẻ đặc biệt ồn ào khiến hai cô có thể chọn thỏa thích.
Mà vào lúc này, Trần Gia Bảo mới chậm rãi đi về phía bệnh nhân.
Tùy ý đi đến trước mặt một bệnh nhân tầm hơn ba mươi tuổi để râu quai nón, Trần Gia Bảo gọi hai câu nhưng ông anh này vẫn mắt điếc tai ngơ giống như không nghe được.
Trần Gia Bảo bất đắc dĩ bĩu môi, đột nhiên đưa tay vỗ lên bờ vai anh ta.
Người râu quai nón lúc này mới quay người lại, giống như bây giờ mới phát hiện ra Trần Gia Bảo, vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc nói: “Làm gì đấy?”
Trần Gia Bảo trợn mắt một cái giải thích: “Tôi cũng là bác sĩ đến tham gia thi đấu, để tôi trị bệnh cho anh.”
Ngoài dự kiến của Trần Gia Bảo, người râu quai nón đầu tiên là nghi ngờ quan sát Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới một vòng, sau đó từ chối: “Bỏ đi, cậu ngay cả áo blouse cũng không mặc, không có tí chuyên nghiệp gì cả, đổi người khác đi.”
Dứt lời, ông anh râu quai nón xoay ngươi, giương mắt nhìn Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha, trên mặt tràn đầy kích động, rất hiển nhiên anh ta vô cùng muốn Hứa Mỹ Hòa hoặc Lục Tuyết Kha điều trị cho mình.
Trần Gia Bảo nhún vai nói: “Áo blouse chỉ là một bộ quần áo mà thôi, mặc áo choàng trắng không nhất định có y thuật cao, không mặc áo choàng trắng cũng không nhất định không biết y thuật, anh trai, anh nói có đúng không?”
Người râu quai nón quay lại, lấy tay vuốt cằm nói: “Đúng là như vậy, nhưng mà cậu còn trẻ như vậy, nhìn giống như mới tốt nghiệp cấp ba, người xưa đã nói ngoài miệng chưa mọc râu làm việc không an toàn, Đông y càng như thế, càng già mới càng nổi tiếng. Nói thật thì tôi không tin cậu được, cho nên vẫn từ chối như cũ.”
Trần Gia Bảo âm thầm cau mày nói: “Nhìn dáng vẻ của anh lại rất muốn Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha bên đó điều trị cho, nhưng tuổi của hai cô ấy cũng không lớn, nhiều lắm thì hơn tôi hai tuổi thôi, sao anh lại tin tưởng các cô ấy?”
Râu quai nón cười xùy một tiếng, trên vẻ mặt đầy khinh thường nói: “Thế mà tôi tưởng cậu là người ở đây đấy, người khác không biết cô Lục Tuyết Kha, chẳng lẽ tôi còn không biết à? Cô ấy là cháu gái của Hội trưởng hiệp hội Đông y – Lục Vệ Đông đấy, từ nhỏ được sinh ra ở thế gia Đông y, y thuật tất nhiên cao siêu, không thể dùng tuổi tác nói cô ấy được, về cô gái xinh đẹp kia, tuy tôi không biết nhưng có thể có quan hệ thân thiết với cô Lục Tuyết Kha thì chắc chắn y thuật cũng không kém hơn nhiều lắm.
Lục Tùng Bách cười ha hả nói, bọn họ ngồi ở vị trí giám thị thu hết tình hình ở giữa hội trường vào mắt.
Lục Vệ Đông suy nghĩ một chút, ánh mắt vô thức nhìn về phía Trần Gia Bảo, tuy vòng đầu tiên đã kết thúc, nhưng trong mắt ông vẫn hiện lên vẻ ngạc nhiên như cũ, trầm ngâm nói: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì vòng đấu này vẫn là Trần Gia Bảo thắng lợi, về phần hai đứa Tuyết Kha và Mỹ Hòa kia, tuy rằng y thuật cũng thuộc hạng đỉnh cao ở trong những người cùng lứa tuổi trước mặt mọi người, nhưng so với Trần Gia Bảo thì rốt cuộc vẫn còn kém một ít, còn ngựa ô Đoàn Hạo kia thì ngược lại tôi không nhìn rõ được lai lịch của anh ta, nói chung mỏi mắt mong chờ.”
Lục Vệ Đông rất vui vẻ, đối với những người đi trước trong giới Đông y bọn họ mà nói thì không có gì có thể sánh được khi thấy người tài xuất hiện lớp lớp trong giới Đông y là chuyện càng làm cho bọn họ vui mừng.
Ở giữa hội trường, Lục Tuyết Kha kéo tay Hứa Mỹ Hòa đi tới đi lui trước đông đảo bệnh nhân vì muốn chọn một bệnh nhân thích hợp.
Hai người các cô vốn cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa đều mặc blouse trắng càng lộ ra khí chất trong trắng động lòng người, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã sinh ra hảo cảm, không ít bệnh nhân đều dùng mắt trông mong Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha chữa bệnh cho bọn họ.
Nhất thời rất nhiều bệnh nhân đã vô tình vậy hai cô vào giữa, có vẻ đặc biệt ồn ào khiến hai cô có thể chọn thỏa thích.
Mà vào lúc này, Trần Gia Bảo mới chậm rãi đi về phía bệnh nhân.
Tùy ý đi đến trước mặt một bệnh nhân tầm hơn ba mươi tuổi để râu quai nón, Trần Gia Bảo gọi hai câu nhưng ông anh này vẫn mắt điếc tai ngơ giống như không nghe được.
Trần Gia Bảo bất đắc dĩ bĩu môi, đột nhiên đưa tay vỗ lên bờ vai anh ta.
Người râu quai nón lúc này mới quay người lại, giống như bây giờ mới phát hiện ra Trần Gia Bảo, vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc nói: “Làm gì đấy?”
Trần Gia Bảo trợn mắt một cái giải thích: “Tôi cũng là bác sĩ đến tham gia thi đấu, để tôi trị bệnh cho anh.”
Ngoài dự kiến của Trần Gia Bảo, người râu quai nón đầu tiên là nghi ngờ quan sát Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới một vòng, sau đó từ chối: “Bỏ đi, cậu ngay cả áo blouse cũng không mặc, không có tí chuyên nghiệp gì cả, đổi người khác đi.”
Dứt lời, ông anh râu quai nón xoay ngươi, giương mắt nhìn Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha, trên mặt tràn đầy kích động, rất hiển nhiên anh ta vô cùng muốn Hứa Mỹ Hòa hoặc Lục Tuyết Kha điều trị cho mình.
Trần Gia Bảo nhún vai nói: “Áo blouse chỉ là một bộ quần áo mà thôi, mặc áo choàng trắng không nhất định có y thuật cao, không mặc áo choàng trắng cũng không nhất định không biết y thuật, anh trai, anh nói có đúng không?”
Người râu quai nón quay lại, lấy tay vuốt cằm nói: “Đúng là như vậy, nhưng mà cậu còn trẻ như vậy, nhìn giống như mới tốt nghiệp cấp ba, người xưa đã nói ngoài miệng chưa mọc râu làm việc không an toàn, Đông y càng như thế, càng già mới càng nổi tiếng. Nói thật thì tôi không tin cậu được, cho nên vẫn từ chối như cũ.”
Trần Gia Bảo âm thầm cau mày nói: “Nhìn dáng vẻ của anh lại rất muốn Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha bên đó điều trị cho, nhưng tuổi của hai cô ấy cũng không lớn, nhiều lắm thì hơn tôi hai tuổi thôi, sao anh lại tin tưởng các cô ấy?”
Râu quai nón cười xùy một tiếng, trên vẻ mặt đầy khinh thường nói: “Thế mà tôi tưởng cậu là người ở đây đấy, người khác không biết cô Lục Tuyết Kha, chẳng lẽ tôi còn không biết à? Cô ấy là cháu gái của Hội trưởng hiệp hội Đông y – Lục Vệ Đông đấy, từ nhỏ được sinh ra ở thế gia Đông y, y thuật tất nhiên cao siêu, không thể dùng tuổi tác nói cô ấy được, về cô gái xinh đẹp kia, tuy tôi không biết nhưng có thể có quan hệ thân thiết với cô Lục Tuyết Kha thì chắc chắn y thuật cũng không kém hơn nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.