Chương 594
Hoa Khôi
01/12/2021
Phượng Mạc Hàn đắc ý cười nói: “Cho dù Trần Gia Bảo là cấp Tông Sư,
nhưng ở trước mặt Kongamato thì hôm nay cũng chỉ có con đường chết
thôi!”
Trác Tranh không ngừng gật đầu, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đương nhiên, hai người bọn họ không biết, Xích Luyện có thể lợi hại như vậy, là vì đã tu luyện ‘Quy Viễn Độc Kinh’ mà Trần Gia Bảo truyền thụ cho, cùng với có sự đầu tư về tài chính từ hai vị nữ tổng giám đốc là Tô Ánh Mai và Hàn Đông Vy, không ngừng mua các loại độc dược về để tiến hành tu luyện, nên mới có thể lợi hại như vậy, thực lực đã sớm vượt qua ‘Quỳnh Tím’ xếp hạng 30 kia rồi!
Vì vậy, thực lực của Kongamato tuyệt đối không thể đem so với Xích Luyện.
Lại nói đến khi Trần Gia Bảo dùng kiếm khí phá tan đám khói độc xanh, thông qua lỗ hổng nhìn thẳng lên trên, đột nhiên, vẻ mặt anh sững sờ.
Chỉ thấy, trên tầng thượng của một tòa lầu hướng bên trái xuất hiện một bóng người! Tuy ở khoảng cách xa, nhưng nhãn lực của Trần Gia Bảo và Xích Luyện mạnh tới mức nào? Đương nhiên vẫn có thể nhìn rõ được.
Chỉ thấy trên sân thượng tòa lầu có một người thân hình cao lớn đang đứng, mang mặc nạ phòng độc, trên ngực áo đằng trước có hình một con quái thú đang bay, tuy không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng nhìn thân hình này, rất rõ ràng là một người đàn ông.
“Là Kongamato, không sai, hình vẽ quái thú trước ngực, chính là biểu tượng đại diện cho thân phận của Kongamato.” Xích Luyện kinh ngạc thốt lên.
Trần Gia Bảo tò mò hỏi: “Em quen anh ta?”
Xích Luyện gật đầu, sau đó cô ngẩng đầu nhìn về phía Kongamato, sắc mặt có hơi ngưng trọng, nói: “Anh ta là sát thủ đỉnh cấp xếp hạng thứ 10 trên bảng Phong Nhất, nghe nói, trong bảng xếp hạng Phong Nhất, anh ta có kỹ thuật bắn súng số 1, hơn nữa anh ta là người duy nhất dựa vào kỹ thuật bắn súng xuất thần nhập hóa của mình mà chen vào top 10 bảng Phong Nhất.”
“Kỹ thuật bắn súng số 1? Thú vị.” Khóe môi Trần Gia Bảo hiện lên ý cười, ngẩng đầu nhìn lên, trước khi làn khói độc màu xanh lại một lần nữa vây lại, thì chỉ thấy tốc độ tay của Kongamato đang đứng trên sân thượng nhanh như điện, chớp mắt liền lắp xong một cây súng bắn tỉa màu xanh lá, cũng không thấy anh ta dùng ống ngắm nhắm vào Trần Gia Bảo, mà trực tiếp nổ súng thẳng về phía Trần Gia Bảo.
Con ngươi Trần Gia Bảo phút chốc phóng to, lập tức né qua một bên.
Tiếp theo, chỉ thấy tại vị trí Trần Gia Bảo đứng vừa nãy, xuất hiện một lỗ đạn cực kỳ ghê người, từ đây có thể thấy, chỉ cần tốc độ của Trần Gia Bảo chậm một chút thì đã bị đạn bắn trúng!
“Kỹ thuật bắn súng thật đáng sợ, trước khi bắn súng lại chẳng có một chút điềm báo gì.” Trần Gia Bảo cực kỳ kinh ngạc, cách xa như vậy, ngay cả ống ngắm cũng không dùng mà vẫn bắn chuẩn như vậy, loại kỹ thuật bắn đỉnh cấp kiểu này, đời này anh vẫn là lần đầu được thấy.
Trần Gia Bảo vừa nói xong, đột nhiên, anh vô thức cảm giác được có một sự nguy hiểm đang đến gần, vội vàng bắn ngón tay, một tia kiếm khí bắn lên trên theo hướng chếch.
Chớp mắt, kiếm khí đâm vào một viên đạn, ở giữa không trung phát ra một tiếng ‘đùng’.
Kiếm khí tiêu tán giữa không trung, mà đạn của súng tỉa cũng vỡ nát theo đó.
Thình lình, một viên đạn xuyên phá màn khói xanh bay thẳng về hướng Trần Gia Bảo, may mà trực giác của Trần Gia Bảo cực kỳ mạnh, lại cộng thêm anh có tu vi cao thâm, nên mới có thể đỡ được viên đạn này, nếu đổi thành người khác, thì e là đã sớm thần không biết quỷ không hay mà trúng đạn chết rồi.
Trong lòng Trần Gia Bảo càng khiếp sợ, kinh ngạc nói: “Cách làn khói dày đặc như vậy, chỉ e ngay cả người cũng nhìn không thấy, kỹ thuật súng của anh ta lại vẫn chuẩn như vậy, rốt cuộc anh ta đã làm sao mà luyện được kỹ thuật súng này vậy?”
Chỉ trong lúc Trần Gia Bảo nói những lời này, Kongamato lại bắn phát thứ ba, tuy đạn đều bị kiếm khí của Trần Gia Bảo bắn rơi, nhưng sự kinh ngạc trong lòng Trần Gia Bảo lại ngày càng sâu hơn.
Dù sao, bắn mà không cần ống ngắm một cách thần kỳ như vậy, thật đúng là chưa từng thấy qua bao giờ!
Xích Luyện vừa cảnh giác toàn thân vừa giải thích nói: “Nghe nói Kongamato có một loại thiên phú, đó là có một loại cảm giác nhạy bén như thiên nhãn có thể đoán được quỹ tích vận động của cơ thể người, có thể nói rằng, tuy chúng ta không nhìn thấy được anh ta, nhưng anh ta lại có thể cảm nhận được quỹ đạo hành động của chúng ta, anh ta cũng là nhờ vào loại cảm giác này, mới có thể dựa vào kỹ thuật súng mà bước vào top 10 của bảng Phong Nhất!”
Trác Tranh không ngừng gật đầu, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đương nhiên, hai người bọn họ không biết, Xích Luyện có thể lợi hại như vậy, là vì đã tu luyện ‘Quy Viễn Độc Kinh’ mà Trần Gia Bảo truyền thụ cho, cùng với có sự đầu tư về tài chính từ hai vị nữ tổng giám đốc là Tô Ánh Mai và Hàn Đông Vy, không ngừng mua các loại độc dược về để tiến hành tu luyện, nên mới có thể lợi hại như vậy, thực lực đã sớm vượt qua ‘Quỳnh Tím’ xếp hạng 30 kia rồi!
Vì vậy, thực lực của Kongamato tuyệt đối không thể đem so với Xích Luyện.
Lại nói đến khi Trần Gia Bảo dùng kiếm khí phá tan đám khói độc xanh, thông qua lỗ hổng nhìn thẳng lên trên, đột nhiên, vẻ mặt anh sững sờ.
Chỉ thấy, trên tầng thượng của một tòa lầu hướng bên trái xuất hiện một bóng người! Tuy ở khoảng cách xa, nhưng nhãn lực của Trần Gia Bảo và Xích Luyện mạnh tới mức nào? Đương nhiên vẫn có thể nhìn rõ được.
Chỉ thấy trên sân thượng tòa lầu có một người thân hình cao lớn đang đứng, mang mặc nạ phòng độc, trên ngực áo đằng trước có hình một con quái thú đang bay, tuy không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng nhìn thân hình này, rất rõ ràng là một người đàn ông.
“Là Kongamato, không sai, hình vẽ quái thú trước ngực, chính là biểu tượng đại diện cho thân phận của Kongamato.” Xích Luyện kinh ngạc thốt lên.
Trần Gia Bảo tò mò hỏi: “Em quen anh ta?”
Xích Luyện gật đầu, sau đó cô ngẩng đầu nhìn về phía Kongamato, sắc mặt có hơi ngưng trọng, nói: “Anh ta là sát thủ đỉnh cấp xếp hạng thứ 10 trên bảng Phong Nhất, nghe nói, trong bảng xếp hạng Phong Nhất, anh ta có kỹ thuật bắn súng số 1, hơn nữa anh ta là người duy nhất dựa vào kỹ thuật bắn súng xuất thần nhập hóa của mình mà chen vào top 10 bảng Phong Nhất.”
“Kỹ thuật bắn súng số 1? Thú vị.” Khóe môi Trần Gia Bảo hiện lên ý cười, ngẩng đầu nhìn lên, trước khi làn khói độc màu xanh lại một lần nữa vây lại, thì chỉ thấy tốc độ tay của Kongamato đang đứng trên sân thượng nhanh như điện, chớp mắt liền lắp xong một cây súng bắn tỉa màu xanh lá, cũng không thấy anh ta dùng ống ngắm nhắm vào Trần Gia Bảo, mà trực tiếp nổ súng thẳng về phía Trần Gia Bảo.
Con ngươi Trần Gia Bảo phút chốc phóng to, lập tức né qua một bên.
Tiếp theo, chỉ thấy tại vị trí Trần Gia Bảo đứng vừa nãy, xuất hiện một lỗ đạn cực kỳ ghê người, từ đây có thể thấy, chỉ cần tốc độ của Trần Gia Bảo chậm một chút thì đã bị đạn bắn trúng!
“Kỹ thuật bắn súng thật đáng sợ, trước khi bắn súng lại chẳng có một chút điềm báo gì.” Trần Gia Bảo cực kỳ kinh ngạc, cách xa như vậy, ngay cả ống ngắm cũng không dùng mà vẫn bắn chuẩn như vậy, loại kỹ thuật bắn đỉnh cấp kiểu này, đời này anh vẫn là lần đầu được thấy.
Trần Gia Bảo vừa nói xong, đột nhiên, anh vô thức cảm giác được có một sự nguy hiểm đang đến gần, vội vàng bắn ngón tay, một tia kiếm khí bắn lên trên theo hướng chếch.
Chớp mắt, kiếm khí đâm vào một viên đạn, ở giữa không trung phát ra một tiếng ‘đùng’.
Kiếm khí tiêu tán giữa không trung, mà đạn của súng tỉa cũng vỡ nát theo đó.
Thình lình, một viên đạn xuyên phá màn khói xanh bay thẳng về hướng Trần Gia Bảo, may mà trực giác của Trần Gia Bảo cực kỳ mạnh, lại cộng thêm anh có tu vi cao thâm, nên mới có thể đỡ được viên đạn này, nếu đổi thành người khác, thì e là đã sớm thần không biết quỷ không hay mà trúng đạn chết rồi.
Trong lòng Trần Gia Bảo càng khiếp sợ, kinh ngạc nói: “Cách làn khói dày đặc như vậy, chỉ e ngay cả người cũng nhìn không thấy, kỹ thuật súng của anh ta lại vẫn chuẩn như vậy, rốt cuộc anh ta đã làm sao mà luyện được kỹ thuật súng này vậy?”
Chỉ trong lúc Trần Gia Bảo nói những lời này, Kongamato lại bắn phát thứ ba, tuy đạn đều bị kiếm khí của Trần Gia Bảo bắn rơi, nhưng sự kinh ngạc trong lòng Trần Gia Bảo lại ngày càng sâu hơn.
Dù sao, bắn mà không cần ống ngắm một cách thần kỳ như vậy, thật đúng là chưa từng thấy qua bao giờ!
Xích Luyện vừa cảnh giác toàn thân vừa giải thích nói: “Nghe nói Kongamato có một loại thiên phú, đó là có một loại cảm giác nhạy bén như thiên nhãn có thể đoán được quỹ tích vận động của cơ thể người, có thể nói rằng, tuy chúng ta không nhìn thấy được anh ta, nhưng anh ta lại có thể cảm nhận được quỹ đạo hành động của chúng ta, anh ta cũng là nhờ vào loại cảm giác này, mới có thể dựa vào kỹ thuật súng mà bước vào top 10 của bảng Phong Nhất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.