Chương 670
Hoa Khôi
08/12/2021
Chu Kỳ Vân hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”
Mục Chí Cường kiêu ngạo cười nói: “Cái tỉnh này tuy lớn thật nhưng đối phó với một tên tép riu vùng khác thì không cần phiền đến hội trưởng, Mục Béo tôi đây tự giải quyết được.”
Dứt lời, ông ta vừa bước ra ngoài vừa gọi điện cho tay chân bên đội bảo an, dẫn theo vài chục người đến khách sạn Danh Hòa.
Bên phía Mục Lương Huy, anh ta ngắt điện thoại xong liền đắc ý lẩm bẩm: “Trần Gia Bảo! Mày cứ đợi đấy! Đợi bố tao đến rồi tao kiểu gì cũng đánh gãy hai tay mày, cho mày nếm thử sự lợi hại của đại thiếu gia này.”
Mục Lương Huy nhếch miệng cười một cái rồi lại đẩy cửa đi vào phòng VIP. Anh ta liếc thấy Trần Gia Bảo đang tự rót tự uống liền nhìn sang đám người Hồ Vân Long và Trịnh Chính Phi ra hiệu bằng ánh mắt, ám chỉ mọi thứ đều OK. Đám người Trịnh Chính Phi khẽ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, chờ xem kịch hay từ Trần Gia Bảo. Phía Hồ Vân Long, ánh mắt anh ta thêm phần trào phúng. Anh ta nhớ rất rõ vào lễ Trung thu năm trước, Mục Lương Huy vì tranh gái với thằng khác mà bị thằng đó tẩn cho một trận. Mục Chí Cường biết chuyện liền đưa một đám người đánh gãy chân thằng đó giữa ban ngày ban mặt.
“Trần Gia Bảo thật không biết điều, nếu tôi là anh ta tôi đã đưa Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã ra khỏi đây từ lâu rồi. Vậy mà anh ta còn làm bộ làm tịch không sợ chết ở lại đây, với sự tàn nhẫn và thủ đoạn của Mục Chí Cường chắc chắn sẽ khiến cho anh ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Chậc! Một tên ngốc như anh ta sao có thể cưa đổ được Lâm Thanh Hà và Mục Tần Thanh Nhã chứ? Khó hiểu! Thật sự khó hiểu!”
Hồ Vân Long thầm nghĩ xong lắc đầu, không thể hiểu tại sao hai cô gái xinh đẹp này lại thích Trần Gia Bảo. Đột nhiên Mục Lương Huy đi đến ngồi xuống trước mặt Trần Gia Bảo, vừa nhìn vừa thầm đánh giá hai mỹ nhân bên cạnh, ánh mắt anh ta hiện lên dục vọng, ham muốn chiếm hữu rõ rệt. Ngay sau đó anh ta hừ một cái nói với Trần Gia Bảo: “Trần Gia Bảo! Bố tao sắp đến rồi, đến lúc đó mày có thể sống sót ra khỏi đây hay không tao khó mà nói trước được, bây giờ tao cho mày một cơ hội, mày quỳ xuống xin lỗi tao, xong thì tự mình cút khỏi đây, để lại hai mỹ nhân này cho tao, đại thiếu gia đây sẽ cân nhắc cho mày một con đường sống.”
Trần Gia Bảo đặt chén rượu xuống, ngước lên liếc Mục Lương Huy một cái rồi nói: “Mày có tin, mày nói nhảm thêm một câu, tao đánh gãy một chân của mày, mày nói nhảm thêm hai câu nữa, tao đánh gãy luôn hai chân mày không?”
Mục Lương Huy nghe xong tức điên người, đang định đáp trả để lấy lại thể diện thì gặp ngay ánh mắt lạnh thấu xương của Trần Gia Bảo đang nhìn mình chằm chằm. Anh ta không kìm được rùng mình một cái, lời chưa kịp thốt ra đã phải nuốt lại, căm tức đi đến trước mặt Hồ Vân Long.
“Ngu ngốc mà tự cho mình là giỏi.”
Trần Gia Bảo khinh miệt nghĩ rồi đặt ly rượu xuống, Lâm Thanh Hà thấy vậy mỉm cười dịu dàng, chủ động rót rượu cho anh. Mục Lương Huy nhìn cảnh tượng này không khỏi đố kị thầm nghĩ “Trần Gia Bảo, sắp chết đến nơi rồi, tao xem mày còn kiêu ngạo được bao lâu”. Một lúc sau, bên ngoài phòng truyền đến một giọng nói tức giận: “Mục Chí Cường tao muốn xem xem lá gan của ai to như vậy, dám động đến con trai tao!”
“Mục Chí Cường?”
Trần Gia Bảo nghe đến cái tên này mới tỉnh ra, khóe miệng khẽ nhếch như đang suy ngẫm điều gì đó. Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra, Mục Chí Cường xuất hiện với bộ vest, bụng phệ, theo sau là một đám hơn mười người mặc đồng phục màu đen của đội bảo an, tay cầm dùi cui, khí thế dọa người. Lúc đó, trong phòng không chỉ có Vũ Như Vy mà cả những cô gái, cậu con trai khác ban đầu đều bị hù sợ, lúc sau liền thấy mừng rỡ. Mục Chí Cường mang theo nhiều người đến như vậy, chưa cần làm gì cũng có thể dọa Trần Gia Bảo chết khiếp rồi! Hồ Vân Long thầm nghĩ chuyện đến nước này là xong rồi, cho dù Trần Gia Bảo có giỏi đánh đấm thì cũng không thể đánh lại từng đó người. Anh chỉ có một kết cục duy nhất chính là bị Mục Lương Huy giẫm nát dưới chân, thậm chí hai cô bạn gái của anh cũng sẽ trở thành đồ chơi của Mục Lương Huy.
Nghĩ đến đây, Hồ Vân Long vô thức nhìn về phía Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã xem xem biểu tình hoảng hốt lo sợ của hai cô trông thế nào. Ấy thế mà vẻ mặt của hai người này lại rất bình tĩnh, tự nhiên không giống như người đang lâm vào cảnh sắp chết tí nào. Hồ Vân Long không tin vào mắt mình nghĩ: “Hả? Thế này là thế nào, hai người bọn họ không phải bạn gái Trần Gia Bảo ư? Tại sao họ không có chút lo lắng chút nào vậy?”
Thật nực cười! Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã đã từng chính mắt thấy phong thái tung hoành bốn bể khiến người gặp người sợ của Trần Gia Bảo rồi… Bây giờ trước mắt chỉ là giải quyết vài kẻ vô danh tiểu tốt, việc cỏn con như vậy xem còn không đã mắt!
Mục Chí Cường kiêu ngạo cười nói: “Cái tỉnh này tuy lớn thật nhưng đối phó với một tên tép riu vùng khác thì không cần phiền đến hội trưởng, Mục Béo tôi đây tự giải quyết được.”
Dứt lời, ông ta vừa bước ra ngoài vừa gọi điện cho tay chân bên đội bảo an, dẫn theo vài chục người đến khách sạn Danh Hòa.
Bên phía Mục Lương Huy, anh ta ngắt điện thoại xong liền đắc ý lẩm bẩm: “Trần Gia Bảo! Mày cứ đợi đấy! Đợi bố tao đến rồi tao kiểu gì cũng đánh gãy hai tay mày, cho mày nếm thử sự lợi hại của đại thiếu gia này.”
Mục Lương Huy nhếch miệng cười một cái rồi lại đẩy cửa đi vào phòng VIP. Anh ta liếc thấy Trần Gia Bảo đang tự rót tự uống liền nhìn sang đám người Hồ Vân Long và Trịnh Chính Phi ra hiệu bằng ánh mắt, ám chỉ mọi thứ đều OK. Đám người Trịnh Chính Phi khẽ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, chờ xem kịch hay từ Trần Gia Bảo. Phía Hồ Vân Long, ánh mắt anh ta thêm phần trào phúng. Anh ta nhớ rất rõ vào lễ Trung thu năm trước, Mục Lương Huy vì tranh gái với thằng khác mà bị thằng đó tẩn cho một trận. Mục Chí Cường biết chuyện liền đưa một đám người đánh gãy chân thằng đó giữa ban ngày ban mặt.
“Trần Gia Bảo thật không biết điều, nếu tôi là anh ta tôi đã đưa Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã ra khỏi đây từ lâu rồi. Vậy mà anh ta còn làm bộ làm tịch không sợ chết ở lại đây, với sự tàn nhẫn và thủ đoạn của Mục Chí Cường chắc chắn sẽ khiến cho anh ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Chậc! Một tên ngốc như anh ta sao có thể cưa đổ được Lâm Thanh Hà và Mục Tần Thanh Nhã chứ? Khó hiểu! Thật sự khó hiểu!”
Hồ Vân Long thầm nghĩ xong lắc đầu, không thể hiểu tại sao hai cô gái xinh đẹp này lại thích Trần Gia Bảo. Đột nhiên Mục Lương Huy đi đến ngồi xuống trước mặt Trần Gia Bảo, vừa nhìn vừa thầm đánh giá hai mỹ nhân bên cạnh, ánh mắt anh ta hiện lên dục vọng, ham muốn chiếm hữu rõ rệt. Ngay sau đó anh ta hừ một cái nói với Trần Gia Bảo: “Trần Gia Bảo! Bố tao sắp đến rồi, đến lúc đó mày có thể sống sót ra khỏi đây hay không tao khó mà nói trước được, bây giờ tao cho mày một cơ hội, mày quỳ xuống xin lỗi tao, xong thì tự mình cút khỏi đây, để lại hai mỹ nhân này cho tao, đại thiếu gia đây sẽ cân nhắc cho mày một con đường sống.”
Trần Gia Bảo đặt chén rượu xuống, ngước lên liếc Mục Lương Huy một cái rồi nói: “Mày có tin, mày nói nhảm thêm một câu, tao đánh gãy một chân của mày, mày nói nhảm thêm hai câu nữa, tao đánh gãy luôn hai chân mày không?”
Mục Lương Huy nghe xong tức điên người, đang định đáp trả để lấy lại thể diện thì gặp ngay ánh mắt lạnh thấu xương của Trần Gia Bảo đang nhìn mình chằm chằm. Anh ta không kìm được rùng mình một cái, lời chưa kịp thốt ra đã phải nuốt lại, căm tức đi đến trước mặt Hồ Vân Long.
“Ngu ngốc mà tự cho mình là giỏi.”
Trần Gia Bảo khinh miệt nghĩ rồi đặt ly rượu xuống, Lâm Thanh Hà thấy vậy mỉm cười dịu dàng, chủ động rót rượu cho anh. Mục Lương Huy nhìn cảnh tượng này không khỏi đố kị thầm nghĩ “Trần Gia Bảo, sắp chết đến nơi rồi, tao xem mày còn kiêu ngạo được bao lâu”. Một lúc sau, bên ngoài phòng truyền đến một giọng nói tức giận: “Mục Chí Cường tao muốn xem xem lá gan của ai to như vậy, dám động đến con trai tao!”
“Mục Chí Cường?”
Trần Gia Bảo nghe đến cái tên này mới tỉnh ra, khóe miệng khẽ nhếch như đang suy ngẫm điều gì đó. Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra, Mục Chí Cường xuất hiện với bộ vest, bụng phệ, theo sau là một đám hơn mười người mặc đồng phục màu đen của đội bảo an, tay cầm dùi cui, khí thế dọa người. Lúc đó, trong phòng không chỉ có Vũ Như Vy mà cả những cô gái, cậu con trai khác ban đầu đều bị hù sợ, lúc sau liền thấy mừng rỡ. Mục Chí Cường mang theo nhiều người đến như vậy, chưa cần làm gì cũng có thể dọa Trần Gia Bảo chết khiếp rồi! Hồ Vân Long thầm nghĩ chuyện đến nước này là xong rồi, cho dù Trần Gia Bảo có giỏi đánh đấm thì cũng không thể đánh lại từng đó người. Anh chỉ có một kết cục duy nhất chính là bị Mục Lương Huy giẫm nát dưới chân, thậm chí hai cô bạn gái của anh cũng sẽ trở thành đồ chơi của Mục Lương Huy.
Nghĩ đến đây, Hồ Vân Long vô thức nhìn về phía Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã xem xem biểu tình hoảng hốt lo sợ của hai cô trông thế nào. Ấy thế mà vẻ mặt của hai người này lại rất bình tĩnh, tự nhiên không giống như người đang lâm vào cảnh sắp chết tí nào. Hồ Vân Long không tin vào mắt mình nghĩ: “Hả? Thế này là thế nào, hai người bọn họ không phải bạn gái Trần Gia Bảo ư? Tại sao họ không có chút lo lắng chút nào vậy?”
Thật nực cười! Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã đã từng chính mắt thấy phong thái tung hoành bốn bể khiến người gặp người sợ của Trần Gia Bảo rồi… Bây giờ trước mắt chỉ là giải quyết vài kẻ vô danh tiểu tốt, việc cỏn con như vậy xem còn không đã mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.