Chương 711
Hoa Khôi
13/12/2021
Tạ Anh Dũng đường đường là gia chủ nhà họ Tạ, là sự tồn tại có một
không hai ở Hòa Bình, sao có thể quỳ xuống xin lỗi kẻ thù ở một chỗ đông người này?
Lập tức, Tạ Anh Dũng thô bạo đập bàn, đứng xộc dậy, nói: “Mã Cảnh Hồng, mày là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ông đây quỳ xuống xin lỗi mày? Đừng nghĩ có nhà họ Lục chống lưng thì dám làm càng trước mặt tao, cẩn thận nhà họ Tạ tao một sống hai chết với mày!”
“Một sống, hai chết? Chỉ dựa vào mày thôi á?”
Mã Cảnh Hồng cười lớn như nghe được một câu chuyện cười hài hước nhất trên đời, khinh khỉnh nói: “Nhà họ Tạ nhỏ nhoi bọn mày cũng đòi lớn lối với nhà họ Lục. Bây giờ tao hối hận rồi, tao không chỉ muốn mày quỳ xuống xin lỗi tao mà còn muốn gọi cả con ả thuộc hạ của mày lần trước nữa, đến đây rồi để ông chơi đùa ba ngày, tao nhớ ả tên là Hàn Đông Vy đúng không, chậc chậc, đúng là xinh đẹp tuyệt trần, làm tao mãi không quên được.”
Đột nhiên, sau lưng Tạ Anh Dũng vang lên một giọng nói tuy nhàn nhạt nhưng vẫn nghe rõ sự giận dữ: “Ý ông là, nữ thuộc hạ mà trước kia ông muốn chơi đùa tên Hàn Đông Vy?”
Giây tiếp theo, Trần Gia Bảo đứng lên khỏi chỗ ngồi, trong mắt lóe lên sát khí.
Hàn Đông Vy là người phụ nữ của anh, nói đúng hơn là người phụ nữ đầu tiên xác định mối quan hệ với anh ngay sau khi anh xuống núi. Mã Cảnh Hồng dám cả gan có suy tưởng đồi bại với Hàn Đông Vy, việc này đã kích dậy động cơ giết người của Trần Gia Bảo.
Ai chạm vào vảy ngược của rồng đều đáng bị giết!
Người phụ nữ của Trần Gia Bảo chính là vảy ngược của anh!
Nhìn thấy Trần Gia Bảo đứng dậy, Tạ Anh Dũng thở hắt một hơi trước, sau đó là dành một khoảng thời gian mặc niệm cho Mã Cảnh Hồng.
“Đúng rồi, ông đây đúng là muốn chơi đùa với Hàn Đông Vy, xong rồi tao còn phải giao ả cho anh em tao chơi đùa thêm ba ngày ba đêm nữa, mày không chịu thì cũng phải chịu.”
Mã Cảnh Hồng càng thêm kiêu căng, đột nhiên ông ta nhìn thấy Lê Thanh Vân ở một góc, ngay lập tức cảm thấy vô cùng chấn động, chỉ vào Lê Thanh Vân, thèm muốn nói: “Còn cô ta nữa, hôm nay tao sẽ chơi cô ta trước, hai ngày nữa sẽ đến Hàn Đông Vy. Hì hì, có thể ‘chơi’ một người phụ nữ xinh đẹp thế này thì có tổn thọ mười năm tao cũng mãn nguyện.”
Từ khi nào Lê Thanh Vân phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy, cô ta run lên vì tức giận, nói không nên lời.
Ánh mắt Trần Gia Bảo càng lạnh hơn nữa, nói: “Ông muốn tổn thọ đúng không? Tôi cho ông vừa lòng, hơn nữa còn giúp ông một bước lên mây, nửa đêm nay chính là thời hạn cuối cùng của ông. Bây giờ là tám giờ ba mươi, ông còn sống được bốn giờ nữa. Đương nhiên, tôi đảm bảo, trong bốn giờ cuối cùng của đời mình, ông sẽ hiểu được thế nào là mới một ngày mà tưởng ba thu.”
Trong mắt Trần Gia Bảo ngập tràn sự hung tợn, sống chết chỉ dựa vào một câu của anh!
Tạ Anh Dũng và Lê Thanh Vân hoảng hốt thốt lên một tiếng, thấy qua kẻ ngang ngược rồi, nhưng chưa thấy ai ngang ngược đến vậy.
Điều khác biệt là, Tạ Anh Dũng biết rằng Trần Gia Bảo đã nói là sẽ làm, ngoài sự hả hê thì ông ta cũng thầm thương tiếc cho Mã Cảnh Hồng.
Về phần Lê Thanh Vân, cô ta không hề biết thực lực thật sự của Trần Gia Bảo, cô ta còn cho rằng Trần Gia Bảo đang tỏ vẻ, mặc dù anh có vẻ rất hung tàn nhưng cô ta vẫn nghĩ anh chỉ đang tỏ vẻ, cô ta không tin Trần Gia Bảo thật sự làm được.
Bàn cờ này đánh rất tốt.
Đôi mắt của Tạ Anh Dũng nhìn lướt qua một lượt rồi cười ha ha, một lần nữa ngồi xuống với dáng vẻ đầy kinh nghiệm như đang chờ xem kịch vui.
Lê Thanh Vân nhìn một vòng xung quanh. Đối mặt với người có danh tiếng lừng lẫy ở thành phố Hòa Bình này, cô ta càng nhìn càng sợ hãi, vội vàng nhẹ giọng nói: “Ông chủ Tạ, bây giờ tình hình khẩn cấp nên Trần Gia Bảo mới không thể gọi điện thoại nhờ người giúp đỡ. Hay là ngài gọi cho nhà họ Tần hoặc cô Kiều để bọn họ tự mình đến xử lý đi ạ.”
“Gọi điện thoại á? Gọi để làm cái gì? Có người đã tự đưa đến cửa tìm chết thì chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch vui là được rồi.”
Tạ Anh Dũng tự tin cười nói.
Trần Gia Bảo là một bậc thầy võ thuật. Trong nháy mắt, anh có thể bóp chết Mã Cảnh Hồng như bóp chết một con kiến vậy. Mã Cảnh Hồng không biết sống chết lại dám đi ngấp nghé Hàn Đông Vy thì đây chắc chắn chính là kết quả thảm thương của ông ta.
Nếu bây giờ Tạ Anh Dũng mà gọi điện cho nhà họ Tần hay nhà họ Kiều thì chẳng phải đang làm điều thừa à?
Lập tức, Tạ Anh Dũng thô bạo đập bàn, đứng xộc dậy, nói: “Mã Cảnh Hồng, mày là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ông đây quỳ xuống xin lỗi mày? Đừng nghĩ có nhà họ Lục chống lưng thì dám làm càng trước mặt tao, cẩn thận nhà họ Tạ tao một sống hai chết với mày!”
“Một sống, hai chết? Chỉ dựa vào mày thôi á?”
Mã Cảnh Hồng cười lớn như nghe được một câu chuyện cười hài hước nhất trên đời, khinh khỉnh nói: “Nhà họ Tạ nhỏ nhoi bọn mày cũng đòi lớn lối với nhà họ Lục. Bây giờ tao hối hận rồi, tao không chỉ muốn mày quỳ xuống xin lỗi tao mà còn muốn gọi cả con ả thuộc hạ của mày lần trước nữa, đến đây rồi để ông chơi đùa ba ngày, tao nhớ ả tên là Hàn Đông Vy đúng không, chậc chậc, đúng là xinh đẹp tuyệt trần, làm tao mãi không quên được.”
Đột nhiên, sau lưng Tạ Anh Dũng vang lên một giọng nói tuy nhàn nhạt nhưng vẫn nghe rõ sự giận dữ: “Ý ông là, nữ thuộc hạ mà trước kia ông muốn chơi đùa tên Hàn Đông Vy?”
Giây tiếp theo, Trần Gia Bảo đứng lên khỏi chỗ ngồi, trong mắt lóe lên sát khí.
Hàn Đông Vy là người phụ nữ của anh, nói đúng hơn là người phụ nữ đầu tiên xác định mối quan hệ với anh ngay sau khi anh xuống núi. Mã Cảnh Hồng dám cả gan có suy tưởng đồi bại với Hàn Đông Vy, việc này đã kích dậy động cơ giết người của Trần Gia Bảo.
Ai chạm vào vảy ngược của rồng đều đáng bị giết!
Người phụ nữ của Trần Gia Bảo chính là vảy ngược của anh!
Nhìn thấy Trần Gia Bảo đứng dậy, Tạ Anh Dũng thở hắt một hơi trước, sau đó là dành một khoảng thời gian mặc niệm cho Mã Cảnh Hồng.
“Đúng rồi, ông đây đúng là muốn chơi đùa với Hàn Đông Vy, xong rồi tao còn phải giao ả cho anh em tao chơi đùa thêm ba ngày ba đêm nữa, mày không chịu thì cũng phải chịu.”
Mã Cảnh Hồng càng thêm kiêu căng, đột nhiên ông ta nhìn thấy Lê Thanh Vân ở một góc, ngay lập tức cảm thấy vô cùng chấn động, chỉ vào Lê Thanh Vân, thèm muốn nói: “Còn cô ta nữa, hôm nay tao sẽ chơi cô ta trước, hai ngày nữa sẽ đến Hàn Đông Vy. Hì hì, có thể ‘chơi’ một người phụ nữ xinh đẹp thế này thì có tổn thọ mười năm tao cũng mãn nguyện.”
Từ khi nào Lê Thanh Vân phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy, cô ta run lên vì tức giận, nói không nên lời.
Ánh mắt Trần Gia Bảo càng lạnh hơn nữa, nói: “Ông muốn tổn thọ đúng không? Tôi cho ông vừa lòng, hơn nữa còn giúp ông một bước lên mây, nửa đêm nay chính là thời hạn cuối cùng của ông. Bây giờ là tám giờ ba mươi, ông còn sống được bốn giờ nữa. Đương nhiên, tôi đảm bảo, trong bốn giờ cuối cùng của đời mình, ông sẽ hiểu được thế nào là mới một ngày mà tưởng ba thu.”
Trong mắt Trần Gia Bảo ngập tràn sự hung tợn, sống chết chỉ dựa vào một câu của anh!
Tạ Anh Dũng và Lê Thanh Vân hoảng hốt thốt lên một tiếng, thấy qua kẻ ngang ngược rồi, nhưng chưa thấy ai ngang ngược đến vậy.
Điều khác biệt là, Tạ Anh Dũng biết rằng Trần Gia Bảo đã nói là sẽ làm, ngoài sự hả hê thì ông ta cũng thầm thương tiếc cho Mã Cảnh Hồng.
Về phần Lê Thanh Vân, cô ta không hề biết thực lực thật sự của Trần Gia Bảo, cô ta còn cho rằng Trần Gia Bảo đang tỏ vẻ, mặc dù anh có vẻ rất hung tàn nhưng cô ta vẫn nghĩ anh chỉ đang tỏ vẻ, cô ta không tin Trần Gia Bảo thật sự làm được.
Bàn cờ này đánh rất tốt.
Đôi mắt của Tạ Anh Dũng nhìn lướt qua một lượt rồi cười ha ha, một lần nữa ngồi xuống với dáng vẻ đầy kinh nghiệm như đang chờ xem kịch vui.
Lê Thanh Vân nhìn một vòng xung quanh. Đối mặt với người có danh tiếng lừng lẫy ở thành phố Hòa Bình này, cô ta càng nhìn càng sợ hãi, vội vàng nhẹ giọng nói: “Ông chủ Tạ, bây giờ tình hình khẩn cấp nên Trần Gia Bảo mới không thể gọi điện thoại nhờ người giúp đỡ. Hay là ngài gọi cho nhà họ Tần hoặc cô Kiều để bọn họ tự mình đến xử lý đi ạ.”
“Gọi điện thoại á? Gọi để làm cái gì? Có người đã tự đưa đến cửa tìm chết thì chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch vui là được rồi.”
Tạ Anh Dũng tự tin cười nói.
Trần Gia Bảo là một bậc thầy võ thuật. Trong nháy mắt, anh có thể bóp chết Mã Cảnh Hồng như bóp chết một con kiến vậy. Mã Cảnh Hồng không biết sống chết lại dám đi ngấp nghé Hàn Đông Vy thì đây chắc chắn chính là kết quả thảm thương của ông ta.
Nếu bây giờ Tạ Anh Dũng mà gọi điện cho nhà họ Tần hay nhà họ Kiều thì chẳng phải đang làm điều thừa à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.