Chương 713
Hoa Khôi
13/12/2021
Mã Cảnh Hồng là ai? Đó chính là người nổi tiếng ở Bình Hóa, hơn nữa
cũng sẽ nhanh chóng trở thành họ hàng với nhà họ Lục giàu có. Đối mặt
với thân phận hiển hách như vậy của Mã Cảnh Hồng mà Trần Gia Bảo không
những dám đánh trả, mà còn ra tay độc ác như thế. Dù bọn họ có là người
có máu mặt, nổi tiếng một phương thì trong nhất thời cũng chỉ ngây ra
một chỗ, không kịp phản ứng lại.
Mã Cảnh Hồng ấn lại máu đang chảy như mưa trên đầu mình, dường như muốn phát điên lên. Hai tay ông ta giãy giụa định trốn thoát ra khỏi tay Trần Gia Bảo, vừa kêu to: “Con mẹ nó, cậu dám đánh tôi à? Cậu tiêu rồi, tôi nói cho cậu biết, cậu tiêu thật rồi.
Không chỉ nhà họ Mã chúng tôi không bỏ qua cho cậu mà cả nhà họ Lục cũng sẽ đối phó với cậu. Cậu chắc chắn không thoát ra khỏi được thành phố này.”
Lê Thanh Vân sợ hãi kêu lên. Tuy cô ta nhìn Mã Cảnh Hồng bị đánh cũng rất hả giận nhưng hậu quả của nó cũng nghiêm trọng không kém. Nếu đúng như lời của Mã Cảnh Hồng thì nhà họ Lục sẽ nhanh chóng có đám cưới với nhà họ Mã. Bây giờ Trần Gia Bảo đánh Mã Cảnh Hồng cũng giống như trực tiếp cho nhà họ Lục một cái bạt tai, bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi im mặc kệ.
Đến lúc đó dù có nhà họ Kiều và nhà họ Tần đứng ra giảng hòa thì nhà họ Lục cũng sẽ không từ bỏ ý định.
Nghĩ đến đây, Lê Thanh Vân càng lo lắng. Cô ta hy vọng Trần Gia Bảo dừng tay lại bây giờ nói không chừng còn có thể cứu vãn lại tình hình.
Sau khi nghe thấy những lời nói đầy kiêu ngạo của Mã Cảnh Hồng, vẽ mặt Trần Gia Bảo không thay đổi, nới lỏng bàn tay đang nắm lấy tóc ông ta ra.
Lê Thanh Vân thở phào, tưởng rằng Trần Gia Bảo đã suy nghĩ cẩn thận mọi việc, không so đo với Mã Cảnh Hồng nữa.
Mã Cảnh Hồng cũng nghĩ Trần Gia Bảo đang thấy sợ hãi, ôm đầu đứng lên và kiêu ngạo nói: “Nhóc con, coi như cậu còn thức…”
Nhưng Mã Cảnh Hồng còn chưa nói hết lời, sự lạnh lùng chợt lóe lên trong mắt Trần Gia Bảo. Ngoài dự đoán của mọi người, anh túm tóc Mã Cảnh Hồng lần thứ hai rồi dùng sức đập mạnh lên bàn ăn bằng gỗ, đồng thời từ trên cao nhìn xuống, nói: “Là ai cho ông can đảm tranh cãi ầm ĩ với tôi vậy?”
Mã Cảnh Hồng lại một lần nữa kêu lên thảm thiết, máu trên đầu chảy nhiều hơn, nhìn qua cực kỳ ghê rợn.
Trong chớp mắt, hai mắt Lê Thanh Vân trợn tròn, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Bỗng nhiên Trần Gia Bảo buông lỏng tay đang nắm lấy tóc Mã Cảnh Hồng ra. Trước mắt ông ta tối sầm lại, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong mắt còn lộ ra sự sợ hãi. Mã Cảnh Hồng hoàn toàn đã bị Trần Gia Bảo đánh đến phát sợ, ngoài mạnh trong yếu nói: “Cậu…cậu đừng qua đây. Tôi chính là họ hàng thông gia của nhà họ Lục, bọn họ sẽ trả thù cậu.”
Lần này, đám người có máu mặt mà Mã Cảnh Hồng mang đến cuối cùng cũng phản ứng lại.
“Mẹ nó, mày xong đời rồi nhóc con, ngay cả ông Mã mà cũng dám đánh. Mày có biết là mày gặp phiền phức lớn rồi không hả?”
“Mày lại động đến ông Mã một lần nữa thử xem, sẽ gặp được mối họa cực lớn đấy. Nhà họ Mã sẽ không tha cho mày, nhà họ Lục càng sẽ không tha đâu, ngay cả nhà họ Tạ cũng sẽ chôn cùng mày.”
Đối mặt với sự ầm ĩ của mọi người, Trần Gia Bảo coi như không nghe thấy, có tai như điếc. Hai tay anh chắp đằng sau, vẻ mặt khinh thường, anh từ trên cao nhìn xuống Mã Cảnh Hồng, tiếp tục nói: “Là ai cho ông can đảm để ao ước người phụ nữ của tôi thế?”
Lê Thanh Vân vốn dĩ định khuyên Trần Gia Bảo thì bỗng nhiên nghe thấy những lời này. Lê Thanh Vân còn tưởng Trần Gia Bảo là nói cô ta, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng lên, trái tim bình bịch đập loạn, nghĩ thầm: “Trần Gia Bảo trước mặt người khác nói mình… nói mình là người phụ nữ của anh. Đáng ghét, mình còn chưa bị anh chinh phục đâu. Đúng vậy, nhất định là mình chinh phục anh rồi.”
Nghĩ vậy, khóe miệng Lê Thanh Vân mỉm cười, đôi mắt trong veo, ngay cả lời khuyên bảo Trần Gia Bảo cũng quên mất.
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo giơ chân lên, bỗng nhiên hướng về phía tay phải của Mã Cảnh Hồng, giẫm lên.
Mã Cảnh Hồng ấn lại máu đang chảy như mưa trên đầu mình, dường như muốn phát điên lên. Hai tay ông ta giãy giụa định trốn thoát ra khỏi tay Trần Gia Bảo, vừa kêu to: “Con mẹ nó, cậu dám đánh tôi à? Cậu tiêu rồi, tôi nói cho cậu biết, cậu tiêu thật rồi.
Không chỉ nhà họ Mã chúng tôi không bỏ qua cho cậu mà cả nhà họ Lục cũng sẽ đối phó với cậu. Cậu chắc chắn không thoát ra khỏi được thành phố này.”
Lê Thanh Vân sợ hãi kêu lên. Tuy cô ta nhìn Mã Cảnh Hồng bị đánh cũng rất hả giận nhưng hậu quả của nó cũng nghiêm trọng không kém. Nếu đúng như lời của Mã Cảnh Hồng thì nhà họ Lục sẽ nhanh chóng có đám cưới với nhà họ Mã. Bây giờ Trần Gia Bảo đánh Mã Cảnh Hồng cũng giống như trực tiếp cho nhà họ Lục một cái bạt tai, bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi im mặc kệ.
Đến lúc đó dù có nhà họ Kiều và nhà họ Tần đứng ra giảng hòa thì nhà họ Lục cũng sẽ không từ bỏ ý định.
Nghĩ đến đây, Lê Thanh Vân càng lo lắng. Cô ta hy vọng Trần Gia Bảo dừng tay lại bây giờ nói không chừng còn có thể cứu vãn lại tình hình.
Sau khi nghe thấy những lời nói đầy kiêu ngạo của Mã Cảnh Hồng, vẽ mặt Trần Gia Bảo không thay đổi, nới lỏng bàn tay đang nắm lấy tóc ông ta ra.
Lê Thanh Vân thở phào, tưởng rằng Trần Gia Bảo đã suy nghĩ cẩn thận mọi việc, không so đo với Mã Cảnh Hồng nữa.
Mã Cảnh Hồng cũng nghĩ Trần Gia Bảo đang thấy sợ hãi, ôm đầu đứng lên và kiêu ngạo nói: “Nhóc con, coi như cậu còn thức…”
Nhưng Mã Cảnh Hồng còn chưa nói hết lời, sự lạnh lùng chợt lóe lên trong mắt Trần Gia Bảo. Ngoài dự đoán của mọi người, anh túm tóc Mã Cảnh Hồng lần thứ hai rồi dùng sức đập mạnh lên bàn ăn bằng gỗ, đồng thời từ trên cao nhìn xuống, nói: “Là ai cho ông can đảm tranh cãi ầm ĩ với tôi vậy?”
Mã Cảnh Hồng lại một lần nữa kêu lên thảm thiết, máu trên đầu chảy nhiều hơn, nhìn qua cực kỳ ghê rợn.
Trong chớp mắt, hai mắt Lê Thanh Vân trợn tròn, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Bỗng nhiên Trần Gia Bảo buông lỏng tay đang nắm lấy tóc Mã Cảnh Hồng ra. Trước mắt ông ta tối sầm lại, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong mắt còn lộ ra sự sợ hãi. Mã Cảnh Hồng hoàn toàn đã bị Trần Gia Bảo đánh đến phát sợ, ngoài mạnh trong yếu nói: “Cậu…cậu đừng qua đây. Tôi chính là họ hàng thông gia của nhà họ Lục, bọn họ sẽ trả thù cậu.”
Lần này, đám người có máu mặt mà Mã Cảnh Hồng mang đến cuối cùng cũng phản ứng lại.
“Mẹ nó, mày xong đời rồi nhóc con, ngay cả ông Mã mà cũng dám đánh. Mày có biết là mày gặp phiền phức lớn rồi không hả?”
“Mày lại động đến ông Mã một lần nữa thử xem, sẽ gặp được mối họa cực lớn đấy. Nhà họ Mã sẽ không tha cho mày, nhà họ Lục càng sẽ không tha đâu, ngay cả nhà họ Tạ cũng sẽ chôn cùng mày.”
Đối mặt với sự ầm ĩ của mọi người, Trần Gia Bảo coi như không nghe thấy, có tai như điếc. Hai tay anh chắp đằng sau, vẻ mặt khinh thường, anh từ trên cao nhìn xuống Mã Cảnh Hồng, tiếp tục nói: “Là ai cho ông can đảm để ao ước người phụ nữ của tôi thế?”
Lê Thanh Vân vốn dĩ định khuyên Trần Gia Bảo thì bỗng nhiên nghe thấy những lời này. Lê Thanh Vân còn tưởng Trần Gia Bảo là nói cô ta, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng lên, trái tim bình bịch đập loạn, nghĩ thầm: “Trần Gia Bảo trước mặt người khác nói mình… nói mình là người phụ nữ của anh. Đáng ghét, mình còn chưa bị anh chinh phục đâu. Đúng vậy, nhất định là mình chinh phục anh rồi.”
Nghĩ vậy, khóe miệng Lê Thanh Vân mỉm cười, đôi mắt trong veo, ngay cả lời khuyên bảo Trần Gia Bảo cũng quên mất.
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo giơ chân lên, bỗng nhiên hướng về phía tay phải của Mã Cảnh Hồng, giẫm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.