Chương 725
Hoa Khôi
14/12/2021
Mã Cảnh Hồng vừa nghe nói liền giật mình sợ hãi, ông ta đã cố gắng
rút về phía sau để Trần Gia Bảo không để ý đến mình, muốn kéo dài thời
gian để chờ cho Lục Hán Dương đến đây, lúc đó chính là lúc ông ta chuyển bại thành thắng.
Đáng tiếc, ông ta vẫn không trốn thoát khỏi con mắt của Trần Gia Bảo.
Mã Cảnh Hồng khóc không ra nước mắt.
Sắc mặt của Kinh Đại Vĩ trùng xuống, đi tới trước mặt của Mã Cảnh Hồng.
“Kinh… anh Kinh…”
Mã Cảnh Hồng miễn cưỡng nở nụ cười méo xệch, nụ cười còn khó coi hơn khi ông ta khóc, trong lòng lại dâng lên một dự cảm xấu.
Kinh Đại Vĩ cười lạnh lùng, tay phải túm lấy cổ áo sau gáy của Mã Cảnh Hồng, kéo lê tới trước mặt Trần Gia Bảo, đẩy ông ta ngã nhào trên mặt đất, hung hăng nói: “Trước mặt cậu Trần, mày nên thành thật cho tao.”
Mã Cảnh Hồng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy đôi mắt sắc nhọn lạnh lùng của Trần Gia Bảo thì không khỏi run sợ, run run cầu xin: “Cậu… cậu Trần! Lúc nãy tôi có mắt như mù, đã đắc tội với cậu rồi, xin cậu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt tôi ạ.”
Trần Gia Bảo từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Ông có biết Hàn Đông Vy mà ông vẫn ham muốn chính là người phụ nữ của tôi không?”
“A.”
Mã Cảnh Hồng há to miệng hoảng sợ, hối hận đến tận ruột gan. Nếu ông ta biết Hàn Đông Vy chính là người đàn bà của Trần Gia Bảo thì có đánh chết cũng không dám mơ tưởng.
Bên kia, mặc dù Lê Thanh Vân đã sớm biết được quan hệ giữa Trần Gia Bảo với Hàn Đông Vy nhưng sau khi nghe câu nói đó của Trần Gia Bảo lại không khỏi cảm thấy đau lòng.
Ngay sau đó, Mã Cảnh Hồng giật mình sợ hãi, nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin: “Cậu Trần, tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của cậu, người không biết không có tội, xin cậu tha cho tôi một mạng ạ, tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không dám nữa.”
Mã Cảnh Hồng vừa bò trên mặt đất vừa cầu xin sự tha thứ, không còn một chút gì là khí phách của người đứng đầu thế giới ngầm ở khu chợ Bình Hóa nữa.
Trong lòng Mã Hồng Mai tràn ngập sự căm phẫn lớn tiếng nói: “Chú hai, chú đứng lên đi. Nhà họ Mã chúng ta đã làm thông gia với nhà họ Lục rồi, bây giờ cháu đã là vợ chưa cưới của cậu Lục Hán Dương, Trần Gia Bảo dám động đến một cọng lông chúng ta thôi thì chồng chưa cưới của cháu sẽ không tha cho họ đâu. Cháu ngược lại muốn xem xem cậu Trần của thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình giỏi hơn hay người nhà họ Lục quyền thế giỏi hơn.”
Vừa dứt lời, Kinh Đại Vĩ nhíu mày, cảm thấy thật sự khó xử. Nhà họ Lục là nhà giàu có quyền thế bậc nhất ở tỉnh thành, nói cách khác, ở cả cái tỉnh thành to lớn này thì nhà họ Lục là nhà danh gia vọng tộc số một số hai, bất luận là về thế lực chính trị hay thực lực về kinh tế đều khủng bố như nhau. Ngoài ra còn có một cô con gái yêu nghiệt: Lục Bảo Ngọc.
Kinh Đại Vĩ đã từng nghe đồn rằng, Lục Bảo Ngọc là cô chủ trong tất cả những cô chủ giàu có ở tỉnh thành. Ngoại trừ thân phận đó ra thì còn có một thân phận khác cực kỳ thần bí, có thể nói chỉ cần một mình Lục Bảo Ngọc đã khiến cho tất cả các thế lực trong tỉnh thành phải lấm la lấm lét sợ hãi.
Tóm lại một câu, nhà họ Lục rất mạnh, cực kỳ mạnh.
Cho dù bây giờ thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình đã thống nhất đi chăng nữa thì đám người Kinh Đại Vĩ cũng không dám tự nguyện mà gây sự với nhà họ Lục.
Kinh Đại Vĩ hít sâu một hơi, đến bên Trần Gia Bảo khuyên nhủ: “Cậu Trần, nhà họ Lục không phải là dễ chọc đâu ạ. Nếu chúng ta ở nơi khác thì sẽ không sợ, nhưng đây là Tỉnh Thành, nhà họ Lục ở đây đã lâu đã ăn sâu bén rễ rồi. Nếu chúng ta đắc tội quá nghiêm trọng với họ thì sẽ không tốt đâu ạ.”
“Đắc tội?”
Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi, những chuyện như vậy căn bản sẽ không xảy ra.”
Đám người Kinh Đại Vĩ lập tức thở nhẹ nhõm nhưng câu nói tiếp theo của Trần Gia Bảo lại khiến cho mọi người thắc mắc ở trong lòng.
Đáng tiếc, ông ta vẫn không trốn thoát khỏi con mắt của Trần Gia Bảo.
Mã Cảnh Hồng khóc không ra nước mắt.
Sắc mặt của Kinh Đại Vĩ trùng xuống, đi tới trước mặt của Mã Cảnh Hồng.
“Kinh… anh Kinh…”
Mã Cảnh Hồng miễn cưỡng nở nụ cười méo xệch, nụ cười còn khó coi hơn khi ông ta khóc, trong lòng lại dâng lên một dự cảm xấu.
Kinh Đại Vĩ cười lạnh lùng, tay phải túm lấy cổ áo sau gáy của Mã Cảnh Hồng, kéo lê tới trước mặt Trần Gia Bảo, đẩy ông ta ngã nhào trên mặt đất, hung hăng nói: “Trước mặt cậu Trần, mày nên thành thật cho tao.”
Mã Cảnh Hồng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy đôi mắt sắc nhọn lạnh lùng của Trần Gia Bảo thì không khỏi run sợ, run run cầu xin: “Cậu… cậu Trần! Lúc nãy tôi có mắt như mù, đã đắc tội với cậu rồi, xin cậu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt tôi ạ.”
Trần Gia Bảo từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Ông có biết Hàn Đông Vy mà ông vẫn ham muốn chính là người phụ nữ của tôi không?”
“A.”
Mã Cảnh Hồng há to miệng hoảng sợ, hối hận đến tận ruột gan. Nếu ông ta biết Hàn Đông Vy chính là người đàn bà của Trần Gia Bảo thì có đánh chết cũng không dám mơ tưởng.
Bên kia, mặc dù Lê Thanh Vân đã sớm biết được quan hệ giữa Trần Gia Bảo với Hàn Đông Vy nhưng sau khi nghe câu nói đó của Trần Gia Bảo lại không khỏi cảm thấy đau lòng.
Ngay sau đó, Mã Cảnh Hồng giật mình sợ hãi, nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin: “Cậu Trần, tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của cậu, người không biết không có tội, xin cậu tha cho tôi một mạng ạ, tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không dám nữa.”
Mã Cảnh Hồng vừa bò trên mặt đất vừa cầu xin sự tha thứ, không còn một chút gì là khí phách của người đứng đầu thế giới ngầm ở khu chợ Bình Hóa nữa.
Trong lòng Mã Hồng Mai tràn ngập sự căm phẫn lớn tiếng nói: “Chú hai, chú đứng lên đi. Nhà họ Mã chúng ta đã làm thông gia với nhà họ Lục rồi, bây giờ cháu đã là vợ chưa cưới của cậu Lục Hán Dương, Trần Gia Bảo dám động đến một cọng lông chúng ta thôi thì chồng chưa cưới của cháu sẽ không tha cho họ đâu. Cháu ngược lại muốn xem xem cậu Trần của thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình giỏi hơn hay người nhà họ Lục quyền thế giỏi hơn.”
Vừa dứt lời, Kinh Đại Vĩ nhíu mày, cảm thấy thật sự khó xử. Nhà họ Lục là nhà giàu có quyền thế bậc nhất ở tỉnh thành, nói cách khác, ở cả cái tỉnh thành to lớn này thì nhà họ Lục là nhà danh gia vọng tộc số một số hai, bất luận là về thế lực chính trị hay thực lực về kinh tế đều khủng bố như nhau. Ngoài ra còn có một cô con gái yêu nghiệt: Lục Bảo Ngọc.
Kinh Đại Vĩ đã từng nghe đồn rằng, Lục Bảo Ngọc là cô chủ trong tất cả những cô chủ giàu có ở tỉnh thành. Ngoại trừ thân phận đó ra thì còn có một thân phận khác cực kỳ thần bí, có thể nói chỉ cần một mình Lục Bảo Ngọc đã khiến cho tất cả các thế lực trong tỉnh thành phải lấm la lấm lét sợ hãi.
Tóm lại một câu, nhà họ Lục rất mạnh, cực kỳ mạnh.
Cho dù bây giờ thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình đã thống nhất đi chăng nữa thì đám người Kinh Đại Vĩ cũng không dám tự nguyện mà gây sự với nhà họ Lục.
Kinh Đại Vĩ hít sâu một hơi, đến bên Trần Gia Bảo khuyên nhủ: “Cậu Trần, nhà họ Lục không phải là dễ chọc đâu ạ. Nếu chúng ta ở nơi khác thì sẽ không sợ, nhưng đây là Tỉnh Thành, nhà họ Lục ở đây đã lâu đã ăn sâu bén rễ rồi. Nếu chúng ta đắc tội quá nghiêm trọng với họ thì sẽ không tốt đâu ạ.”
“Đắc tội?”
Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi, những chuyện như vậy căn bản sẽ không xảy ra.”
Đám người Kinh Đại Vĩ lập tức thở nhẹ nhõm nhưng câu nói tiếp theo của Trần Gia Bảo lại khiến cho mọi người thắc mắc ở trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.