Chương 728
Hoa Khôi
15/12/2021
Lục Bảo Ngọc có quan hệ mờ ám với Trần Gia Bảo nhưng Trần Gia Bảo lại từng ở cùng với Tần Ly Nguyệt, vì thế bọn họ ở cùng một căn hộ với Trần Gia Bảo để cho anh trái ôm phải ấp hưởng hết phúc của người khác. Mặc
dù Trần Gia Bảo cũng không phải cưỡng bức thân thể của Lục Bảo Ngọc
nhưng đối với danh dự trinh tiết của cô gái trong một dòng họ lớn như
nhà họ Lục đây thì điều đó không có gì khác biệt.
Cho nên Lục Hán Dương gọi Trần Gia Bảo là anh rể cũng không sai.
Anh… anh rể?
Cậu Lục sao lại gọi Trần Gia Bảo là anh rể nhỉ?
Chẳng lẽ cô gái cực kỳ xinh đẹp lại vô cùng thần bí trong truyền thuyết Lục Bảo Ngọc lại chính là người đàn bà của Trần Gia Bảo?
Tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ như bị hóa đá ngay tại chỗ. Nghe được tin tức này giống như là nghe bom hạt nhân nổ vậy.
Ngay sau đó Kinh Hoành Vũ chờ cho mấy nhóm đại ca lấy lại tinh thần, tất cả đều kính nể anh Trần có thủ đoạn cao siêu đến ngay cả Lục Bảo Ngọc thần bí trong truyền thuyết cũng có thể thu phục, vậy còn có chuyện gì trên thế giới này mà anh Trần không làm được chứ?
Tạ Anh Dũng cười khổ một tiếng: “Tôi có nghe nói Lục Bảo Ngọc không những xinh đẹp động lòng người mà còn có thủ đoạn cao siêu khiến nhiều người mơ ước được âu yếm vuốt ve nhưng đều thất bại mà thôi. Thật không ngờ, thật không ngờ đối với đóa hoa hồng khó tính nhất là Lục Bảo Ngọc mà Trần Gia Bảo còn có thể thu phục được thì mình không thể sánh được, không thể sánh được.”
“Há”
đột nhiên Lê Thanh Vân rên rỉ lên một tiếng, cảm giác như bị ăn hành vậy.
Trong đó sợ nhất phải kể đến hai người là Mã Hồng Mai và Mã Cảnh Hồng. Trần Gia Bảo không những quen biết với cậu Lục mà còn là anh rể của cậu ta sao? Trời ơi, ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?
Mã Hồng Mai nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, so với Lục Bảo Ngọc thì cô ta về nhan sắc, trí tuệ, sự cao quý đều tuyệt đối không bằng, hơn nữa trong tận đáy lòng của cô ta thật sự kính nể Lục Bảo Ngọc. Vậy mà Lục Bảo Ngọc lại là người phụ nữ của Trần Gia Bảo thì Mã Hồng Mai thật sự khó mà tin được, lại càng không muốn tin.
Sau đó cô ta lại nhớ đến một chuyện càng khiến bản thân thêm sợ hãi.
“Cậu hai của mình đắc tội với Trần Gia Bảo, nếu để Lục Bảo Ngọc cùng cậu Lục Hán Dương nổi giận mà hủy hôn thì chẳng phải mình mất công dã tràng “rổ tre múc nước”
hay sao?
Nghĩ đến đây trong lòng Mã Hồng Mai thật sự kinh hãi cực độ, không khỏi trừng mắt liếc chú hai của mình một cách hung hãn.
Nếu không phải Mã Cảnh Hồng sỉ nhục người đàn bà của Trần Gia Bảo thì mình đâu phải lâm vào tình thế nguy hiểm như vậy chứ?
Mã Cảnh Hồng cũng bị dọa đến ngây người, gắng gượng nở ra một nụ cười méo xệch còn khó coi hơn là khóc nói với Trần Gia Bảo: “Cậu Trần, thì ra chỉ là “lũ lụt tạt vào miếu Long vương”
mà thôi. Cậu xem chúng ta đều là người một nhà, tôi cũng đã bị cậu dạy cho một trận thích đáng rồi, cậu có thể bớt giận tha cho tôi một lần được không?”
“Ông lấy đâu ra sự tự tin đó vậy? Ông tưởng rằng bản thân có thể trở thành người một nhà với tôi được sao?”
Trần Gia Bảo nói.
Mã Cảnh Hồng sợ hãi, đổ mồ hôi trán đầm đìa vội vàng nói: “Cậu là anh rể của cậu Lục, mà cháu gái của tôi lại đính hôn với cậu Lục rồi, chúng ta cũng xem như là người một nhà, cậu nói có phải không cậu Lục?”
Mã Cảnh Hồng vội vàng nhìn về phía Lục Hán Dương cầu xin sự giúp đỡ.
Toàn thân Lục Hán Dương từ khóe mắt, cơ miệng, cơ mặt đều run rẩy nói: “Tôi không quen biết ông ta.”
Mã Cảnh Hồng thở dài chán nản, lại nhìn qua Mã Hồng Mai cầu xin sự giúp đỡ: “Hồng Mai, mau, cháu mau giúp chú thay cậu Lục nói lời xin lỗi…”
Cho nên Lục Hán Dương gọi Trần Gia Bảo là anh rể cũng không sai.
Anh… anh rể?
Cậu Lục sao lại gọi Trần Gia Bảo là anh rể nhỉ?
Chẳng lẽ cô gái cực kỳ xinh đẹp lại vô cùng thần bí trong truyền thuyết Lục Bảo Ngọc lại chính là người đàn bà của Trần Gia Bảo?
Tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ như bị hóa đá ngay tại chỗ. Nghe được tin tức này giống như là nghe bom hạt nhân nổ vậy.
Ngay sau đó Kinh Hoành Vũ chờ cho mấy nhóm đại ca lấy lại tinh thần, tất cả đều kính nể anh Trần có thủ đoạn cao siêu đến ngay cả Lục Bảo Ngọc thần bí trong truyền thuyết cũng có thể thu phục, vậy còn có chuyện gì trên thế giới này mà anh Trần không làm được chứ?
Tạ Anh Dũng cười khổ một tiếng: “Tôi có nghe nói Lục Bảo Ngọc không những xinh đẹp động lòng người mà còn có thủ đoạn cao siêu khiến nhiều người mơ ước được âu yếm vuốt ve nhưng đều thất bại mà thôi. Thật không ngờ, thật không ngờ đối với đóa hoa hồng khó tính nhất là Lục Bảo Ngọc mà Trần Gia Bảo còn có thể thu phục được thì mình không thể sánh được, không thể sánh được.”
“Há”
đột nhiên Lê Thanh Vân rên rỉ lên một tiếng, cảm giác như bị ăn hành vậy.
Trong đó sợ nhất phải kể đến hai người là Mã Hồng Mai và Mã Cảnh Hồng. Trần Gia Bảo không những quen biết với cậu Lục mà còn là anh rể của cậu ta sao? Trời ơi, ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?
Mã Hồng Mai nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, so với Lục Bảo Ngọc thì cô ta về nhan sắc, trí tuệ, sự cao quý đều tuyệt đối không bằng, hơn nữa trong tận đáy lòng của cô ta thật sự kính nể Lục Bảo Ngọc. Vậy mà Lục Bảo Ngọc lại là người phụ nữ của Trần Gia Bảo thì Mã Hồng Mai thật sự khó mà tin được, lại càng không muốn tin.
Sau đó cô ta lại nhớ đến một chuyện càng khiến bản thân thêm sợ hãi.
“Cậu hai của mình đắc tội với Trần Gia Bảo, nếu để Lục Bảo Ngọc cùng cậu Lục Hán Dương nổi giận mà hủy hôn thì chẳng phải mình mất công dã tràng “rổ tre múc nước”
hay sao?
Nghĩ đến đây trong lòng Mã Hồng Mai thật sự kinh hãi cực độ, không khỏi trừng mắt liếc chú hai của mình một cách hung hãn.
Nếu không phải Mã Cảnh Hồng sỉ nhục người đàn bà của Trần Gia Bảo thì mình đâu phải lâm vào tình thế nguy hiểm như vậy chứ?
Mã Cảnh Hồng cũng bị dọa đến ngây người, gắng gượng nở ra một nụ cười méo xệch còn khó coi hơn là khóc nói với Trần Gia Bảo: “Cậu Trần, thì ra chỉ là “lũ lụt tạt vào miếu Long vương”
mà thôi. Cậu xem chúng ta đều là người một nhà, tôi cũng đã bị cậu dạy cho một trận thích đáng rồi, cậu có thể bớt giận tha cho tôi một lần được không?”
“Ông lấy đâu ra sự tự tin đó vậy? Ông tưởng rằng bản thân có thể trở thành người một nhà với tôi được sao?”
Trần Gia Bảo nói.
Mã Cảnh Hồng sợ hãi, đổ mồ hôi trán đầm đìa vội vàng nói: “Cậu là anh rể của cậu Lục, mà cháu gái của tôi lại đính hôn với cậu Lục rồi, chúng ta cũng xem như là người một nhà, cậu nói có phải không cậu Lục?”
Mã Cảnh Hồng vội vàng nhìn về phía Lục Hán Dương cầu xin sự giúp đỡ.
Toàn thân Lục Hán Dương từ khóe mắt, cơ miệng, cơ mặt đều run rẩy nói: “Tôi không quen biết ông ta.”
Mã Cảnh Hồng thở dài chán nản, lại nhìn qua Mã Hồng Mai cầu xin sự giúp đỡ: “Hồng Mai, mau, cháu mau giúp chú thay cậu Lục nói lời xin lỗi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.