Chương 741
Hoa Khôi
17/12/2021
Mọi người đều gật đầu, cảm thấy phỏng đoán của bản thân không thể sai được. Chỉ là, Lục Hán Dương rõ ràng đã có người vợ chưa cưới, vậy tại
sao anh ta lại coi trọng người phụ nữ quyến rũ này như vậy?
Hương Giang đi tới vị trí của ghế phụ mở cửa, cô ta cung kính nói: “Ông chủ.”
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Gia Bảo nở nụ cười xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, anh cùng Hương Giang đi về phía nhà hàng Diệu An Kinh Đông.
Ông chủ? Người phụ nữ xinh đẹp xuất thần này là người hầu gái của nam thanh niên này sao?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không biết thanh niên này là thân phận gì mà lại có thể có một cô hầu gái xinh đẹp như vậy.
Sau khi Lục Hán Dương nhìn thấy Trần Gia Bảo, lập tức anh ta lôi kéo Mã Hồng Mai đi ra chào đón. Anh ta chủ động mỉm cười chào hỏi: “Anh rể.”
Mã Hồng Mai theo sau Lục Hán Dương và nói một cách rụt rè: “Xin chào, anh rể.”
Trần Gia Bảo gật đầu cười: “Đã để cho hai người đợi lâu rồi, cùng nhau vào đi.”
Mã Hồng Mai thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cô ta nở nụ cười, đi theo Trần Gia Bảo đi tới nhà hàng Diệu An Kinh Đông.
Tuy nhiên, mọi người xung quanh đều nhìn theo bóng lưng của Trần Gia Bảo và không khỏi bàng hoàng.
Đường đương là cậu chủ Lục Hán Dương, vậy mà lại gọi thiếu niên này là “anh rể”?
Không ai trong xã hội thượng lưu của toàn bộ tỉnh thành là không biết chị gái của Lục Hán Dương là Lục Bảo Ngọc. Lục Bảo Ngọc là một trong những phụ nữ xinh đẹp, nổi bật và xuất sắc nhất trong xã hội thượng lưu của cả tỉnh thành.
“Chẳng lẽ, thiếu niên này đã chinh… chinh phục được Lục Bảo Ngọc rồi sao?”
Khi mọi người nghĩ đến điều này, họ thật sự bị sốc và sau đó nối tiếp nhau hóa đá.
Sau khi Trần Gia Bảo bước vào nhà hàng Diệu An Kinh Đông, Lục Hán Dương nhẹ giọng nói: “Anh rể, ngoài anh ra, hôm nay còn có những người khác đang tìm chị gái tôi.”
“Thật sao?”
Trần Gia Bảo tò mò, với tính cách kiêu ngạo của Lục Bảo Ngọc, vậy mà có thể khiến cho cô ta tiếp đãi, xem ra thân phận của đối phương không bình thường.
Lục Hán Dương hơi mất tự nhiên, gượng cười nói: “Đúng vậy, mặc dù cũng là một người đàn ông nhưng lại là một tên xấu xa thích trèo cao. Tôi không thích anh ta lắm.”
Người đàn ông mà có thể khiến cho Lục Bảo Ngọc tiếp đón thì xem ra thân phận cũng không tầm thường.
Vẻ mặt của Trần Gia Bảo không thay đổi, tiếp tục đi vào trong.
Mặc dù Lục Hán Dương hơi mất tự nhiên nhưng Trần Gia Bảo không hề để ý đến. Nói một cách nghiêm túc thì Trần Gia Bảo không cần phải để ý.
Anh chính là thần y đương thời, mà còn là bậc thầy nữa. Vả lại còn nắm giữ trong tay sự sống chết của Lục Bảo Ngọc thì cho dù có bắt Lục Bảo Ngọc đón tiếp nồng hậu thì anh có gì mà phải sợ sệt chứ.
Trong đại sảnh của Diệu An Kinh Đông đã đông nguời ngồi rồi, sau khi nhìn thấy Lục Hán Dương cùng Mã Hồng Mai đến thì mọi người hơi ngạc nhiên, dán mắt vào nhìn họ thì phát hiện ra một người đàn ông trẻ tuổi nhìn rất lạ đứng ở vị trí trung tâm cùng đi vào. Nhìn hai người Mã Hồng Mai và Lục Hán Dương giống như làm nền cho anh ta nên không khỏi ngạc nhiên mà nhao nhao đồn đoán thân phận của Trần Gia Bảo.
Bọn họ nhanh chóng đi qua đại sảnh rồi Trần Gia Bảo đi vào sân sau của nhà hàng Diệu An Kinh Đông.
Trong sân trồng nhiều cây cảnh, có một cây cầu nhỏ bắc qua, nước chảy róc rách, chim hót líu lo khiến lòng người khoan khoái.Ở giữa sân có một gian nhà nghỉ mát. Lục Bảo Ngọc mặc một bộ Hán phục ánh trăng, quay lưng về phía Trần Gia Bảo, dáng vẻ thướt tha yêu kiều ngồi trong gian nhà đó. Cảnh vật trong sân giống như vì một mình cô ấy mà long lanh tươi đẹp vậy.
Còn ở hai bên hông của gian nhà nghỉ mát đó có hai cái bàn làm bằng gỗ đàn hương màu đen, cái bên trái đã ngồi đầy người rồi, cái bên phải chỉ có Châu Nguyệt Tâm đang ngồi vẫn còn chừa lại vài chỗ.
Không đợi cho Trần Gia Bảo đi tới, Lục Hán Dương đã chạy nhanh tới trước mặt Lục Bảo Ngọc nói: “Chị, Trần Gia Bảo đến rồi.”
Lục Bảo Ngọc lập tức đứng dậy, mỉm cười rồi xoay người lại nhìn Trần Gia Bảo, liếc mắt một cái trông cực kỳ quyến rũ.
Châu Nguyệt Tâm cũng đồng thời đứng lên, nhìn vào phía sau lưng của Trần Gia Bảo mà ánh mắt toát lên vẻ vui mừng, trong lòng bỗng nhiên rạo rực.
Hương Giang đi tới vị trí của ghế phụ mở cửa, cô ta cung kính nói: “Ông chủ.”
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Gia Bảo nở nụ cười xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, anh cùng Hương Giang đi về phía nhà hàng Diệu An Kinh Đông.
Ông chủ? Người phụ nữ xinh đẹp xuất thần này là người hầu gái của nam thanh niên này sao?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không biết thanh niên này là thân phận gì mà lại có thể có một cô hầu gái xinh đẹp như vậy.
Sau khi Lục Hán Dương nhìn thấy Trần Gia Bảo, lập tức anh ta lôi kéo Mã Hồng Mai đi ra chào đón. Anh ta chủ động mỉm cười chào hỏi: “Anh rể.”
Mã Hồng Mai theo sau Lục Hán Dương và nói một cách rụt rè: “Xin chào, anh rể.”
Trần Gia Bảo gật đầu cười: “Đã để cho hai người đợi lâu rồi, cùng nhau vào đi.”
Mã Hồng Mai thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cô ta nở nụ cười, đi theo Trần Gia Bảo đi tới nhà hàng Diệu An Kinh Đông.
Tuy nhiên, mọi người xung quanh đều nhìn theo bóng lưng của Trần Gia Bảo và không khỏi bàng hoàng.
Đường đương là cậu chủ Lục Hán Dương, vậy mà lại gọi thiếu niên này là “anh rể”?
Không ai trong xã hội thượng lưu của toàn bộ tỉnh thành là không biết chị gái của Lục Hán Dương là Lục Bảo Ngọc. Lục Bảo Ngọc là một trong những phụ nữ xinh đẹp, nổi bật và xuất sắc nhất trong xã hội thượng lưu của cả tỉnh thành.
“Chẳng lẽ, thiếu niên này đã chinh… chinh phục được Lục Bảo Ngọc rồi sao?”
Khi mọi người nghĩ đến điều này, họ thật sự bị sốc và sau đó nối tiếp nhau hóa đá.
Sau khi Trần Gia Bảo bước vào nhà hàng Diệu An Kinh Đông, Lục Hán Dương nhẹ giọng nói: “Anh rể, ngoài anh ra, hôm nay còn có những người khác đang tìm chị gái tôi.”
“Thật sao?”
Trần Gia Bảo tò mò, với tính cách kiêu ngạo của Lục Bảo Ngọc, vậy mà có thể khiến cho cô ta tiếp đãi, xem ra thân phận của đối phương không bình thường.
Lục Hán Dương hơi mất tự nhiên, gượng cười nói: “Đúng vậy, mặc dù cũng là một người đàn ông nhưng lại là một tên xấu xa thích trèo cao. Tôi không thích anh ta lắm.”
Người đàn ông mà có thể khiến cho Lục Bảo Ngọc tiếp đón thì xem ra thân phận cũng không tầm thường.
Vẻ mặt của Trần Gia Bảo không thay đổi, tiếp tục đi vào trong.
Mặc dù Lục Hán Dương hơi mất tự nhiên nhưng Trần Gia Bảo không hề để ý đến. Nói một cách nghiêm túc thì Trần Gia Bảo không cần phải để ý.
Anh chính là thần y đương thời, mà còn là bậc thầy nữa. Vả lại còn nắm giữ trong tay sự sống chết của Lục Bảo Ngọc thì cho dù có bắt Lục Bảo Ngọc đón tiếp nồng hậu thì anh có gì mà phải sợ sệt chứ.
Trong đại sảnh của Diệu An Kinh Đông đã đông nguời ngồi rồi, sau khi nhìn thấy Lục Hán Dương cùng Mã Hồng Mai đến thì mọi người hơi ngạc nhiên, dán mắt vào nhìn họ thì phát hiện ra một người đàn ông trẻ tuổi nhìn rất lạ đứng ở vị trí trung tâm cùng đi vào. Nhìn hai người Mã Hồng Mai và Lục Hán Dương giống như làm nền cho anh ta nên không khỏi ngạc nhiên mà nhao nhao đồn đoán thân phận của Trần Gia Bảo.
Bọn họ nhanh chóng đi qua đại sảnh rồi Trần Gia Bảo đi vào sân sau của nhà hàng Diệu An Kinh Đông.
Trong sân trồng nhiều cây cảnh, có một cây cầu nhỏ bắc qua, nước chảy róc rách, chim hót líu lo khiến lòng người khoan khoái.Ở giữa sân có một gian nhà nghỉ mát. Lục Bảo Ngọc mặc một bộ Hán phục ánh trăng, quay lưng về phía Trần Gia Bảo, dáng vẻ thướt tha yêu kiều ngồi trong gian nhà đó. Cảnh vật trong sân giống như vì một mình cô ấy mà long lanh tươi đẹp vậy.
Còn ở hai bên hông của gian nhà nghỉ mát đó có hai cái bàn làm bằng gỗ đàn hương màu đen, cái bên trái đã ngồi đầy người rồi, cái bên phải chỉ có Châu Nguyệt Tâm đang ngồi vẫn còn chừa lại vài chỗ.
Không đợi cho Trần Gia Bảo đi tới, Lục Hán Dương đã chạy nhanh tới trước mặt Lục Bảo Ngọc nói: “Chị, Trần Gia Bảo đến rồi.”
Lục Bảo Ngọc lập tức đứng dậy, mỉm cười rồi xoay người lại nhìn Trần Gia Bảo, liếc mắt một cái trông cực kỳ quyến rũ.
Châu Nguyệt Tâm cũng đồng thời đứng lên, nhìn vào phía sau lưng của Trần Gia Bảo mà ánh mắt toát lên vẻ vui mừng, trong lòng bỗng nhiên rạo rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.