Chương 750
Hoa Khôi
17/12/2021
Dứt lời, bảo đao Thuần Dương trong tay anh ta chậm rãi rời khỏi vỏ.
Thân đao mang phong cách cổ xưa, sát khí nồng đầm và mãnh liệt tỏa ra
bốn phía.
Một tia tán thưởng lóe lên trong mắt Trần Gia Bảo. Sát khí dồi dào như vậy, có thể thấy được bảo đao Thuần Dương này hẳn đã giết rất nhiều người trong ba trăm năm qua.
“Đao thứ nhất, ẩm huyết quy tiêu.”
Tả Chí Kiên hét lên, khí thế toàn thân bùng nổ dữ dội. Chân vừa chạm đất thì anh ta đột nhiên nhảy lên cao rồi bay lên không trung.
Nơi Tả Chí Kiên đứng ban đầu, sàn nhà cứng rắn xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Ngay sau đó, Tả Chí Kiên nhìn từ trên cao xuống, mang theo đao cương có một không hai bất ngờ chém vào Trần Gia Bảo.
Đao chưa đến, khí đã tới. Dưới sức ép mạnh mẽ của đao, Trần Gia Bảo hơi nheo mắt lại, quần áo trên người bay phấp phới.
Thậm chí trên mặt đất nơi anh đang đứng cũng lần lượt xuất hiện những vết nứt.
Nhìn mà thấy rợn người!
Bác Ân thầm gật đầu: “Một chiêu “Uy thế lôi đình”
này của cậu chủ đã thể hiện đủ trình độ điêu luyện “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức”. Cho dù là tông sư sơ kỳ thì đối mặt với đao này của cậu chủ cũng cần phải tạm thời né tránh. Có thể nói chỉ với một đao này, dưới bậc tông sư hẳn sẽ phải chết.”
Cả Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai đều bị đao này dọa cho sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu. Đối mặt với một đao khủng khiếp như vậy, chỉ sợ cả người Trần Gia Bảo sẽ bị tách lìa. Thậm chí, Lục Hán Dương còn thở dài một hơi, không đành lòng nhìn tiếp.
Đột nhiên, giọng nói nhàn nhạt của Trần Gia Bảo truyền ra từ giữa luồng đao cương: “Đây là “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức”
sao? Thường thôi, để tôi cho cậu xem thế nào là đao cương thật sự.”
“Hạo thiên đao quyết.”
Giọng nói Trần Gia Bảo bén nhọn như đao, lớn tiếng hét lên, đột nhiên một đao cương màu bạc tinh khiết như rèn như đúc bất ngờ chém về phía Tả Chí Kiên.
Một đao này dường như có thể cắt đứt mọi thứ trên đời.
Bác Ân đột nhiên đứng lên, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Người khiếp sợ còn có Tả Chí Kiên, anh ta không ngờ được Trần Gia Bảo không có bất kỳ hơi thở võ giả nào mà lại có thể tay không thi triển ra đao gió mãnh liệt như thế!
Thậm chí anh ta còn có thể cảm nhận được đường đao gió đó cuộn trào mãnh liệt khiến cho da đầu anh ta bắt đầu tê dại trong vô thức. Nhưng người kia đã ở trên không trung đánh xuống với lực lượng sấm vang chớp giật nên anh ta không thể tránh và lui được nữa.
“Mẹ kiếp, không nghĩ tới lần này nhìn nhầm. Trần Gia Bảo giả heo ăn thịt hổ, tu vi không hề thua mình, nhưng Bổn thiếu chủ có đao Thuần Dương thì tuyệt đối không thể nào thua anh ta được!”
Tả Chí Kiên cắn răng, hét lớn một tiếng trên không trung đánh thông hết tất cả sức lực toàn thân, người mượn thế đao, đao trợ oai phong giúp người đâm vào đao gió kia.
“Thiếu chủ cẩn thận!”
Ánh mắt bác Ân rung động, đột nhiên sắc mặt thay đổi lập tức nhảy vọt lên giữa không trung, ông ta muốn cứu Tả Chí Kiên vào lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Đám Hương Giang, Châu Nguyệt Tâm và Lục Hán Dương rối rít cau mày, kết quả quyết đấu còn chưa phân thắng bại mà bác Ân đã nhảy ra can thiệt, thật là không biết xấu hổ.
Bác Ân cũng biết mình đuối lý, nhưng theo ông ta thấy ngọn đao gió này của Trần Gia Bảo có đủ uy lực của một cường giả cấp tông sư, tuyệt đối không phải là người có cấp bậc “bán bộ tông Sư”
như Thiếu chủ có thể ngăn cản. Bếu như ông ta không dứt khoát ra tay cứu người thì chỉ sợ Thiếu chủ không chết cũng bị thương!
“Đừng hòng nhúng tay, cút ra ngoài cho tôi!”
Trong mắt Trần Gia Bảo chợt lóe lên vẻ sắc bén, anh cong ngón tay búng ra một kiếm gió dù nhỏ nhưng có uy lực lượng cao hơn ra, phát ra tiếng xé gió “soàn soạt”
đánh về phía bác Ân!
“Tên trời đánh này dám!”
Một tia tán thưởng lóe lên trong mắt Trần Gia Bảo. Sát khí dồi dào như vậy, có thể thấy được bảo đao Thuần Dương này hẳn đã giết rất nhiều người trong ba trăm năm qua.
“Đao thứ nhất, ẩm huyết quy tiêu.”
Tả Chí Kiên hét lên, khí thế toàn thân bùng nổ dữ dội. Chân vừa chạm đất thì anh ta đột nhiên nhảy lên cao rồi bay lên không trung.
Nơi Tả Chí Kiên đứng ban đầu, sàn nhà cứng rắn xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Ngay sau đó, Tả Chí Kiên nhìn từ trên cao xuống, mang theo đao cương có một không hai bất ngờ chém vào Trần Gia Bảo.
Đao chưa đến, khí đã tới. Dưới sức ép mạnh mẽ của đao, Trần Gia Bảo hơi nheo mắt lại, quần áo trên người bay phấp phới.
Thậm chí trên mặt đất nơi anh đang đứng cũng lần lượt xuất hiện những vết nứt.
Nhìn mà thấy rợn người!
Bác Ân thầm gật đầu: “Một chiêu “Uy thế lôi đình”
này của cậu chủ đã thể hiện đủ trình độ điêu luyện “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức”. Cho dù là tông sư sơ kỳ thì đối mặt với đao này của cậu chủ cũng cần phải tạm thời né tránh. Có thể nói chỉ với một đao này, dưới bậc tông sư hẳn sẽ phải chết.”
Cả Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai đều bị đao này dọa cho sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu. Đối mặt với một đao khủng khiếp như vậy, chỉ sợ cả người Trần Gia Bảo sẽ bị tách lìa. Thậm chí, Lục Hán Dương còn thở dài một hơi, không đành lòng nhìn tiếp.
Đột nhiên, giọng nói nhàn nhạt của Trần Gia Bảo truyền ra từ giữa luồng đao cương: “Đây là “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức”
sao? Thường thôi, để tôi cho cậu xem thế nào là đao cương thật sự.”
“Hạo thiên đao quyết.”
Giọng nói Trần Gia Bảo bén nhọn như đao, lớn tiếng hét lên, đột nhiên một đao cương màu bạc tinh khiết như rèn như đúc bất ngờ chém về phía Tả Chí Kiên.
Một đao này dường như có thể cắt đứt mọi thứ trên đời.
Bác Ân đột nhiên đứng lên, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Người khiếp sợ còn có Tả Chí Kiên, anh ta không ngờ được Trần Gia Bảo không có bất kỳ hơi thở võ giả nào mà lại có thể tay không thi triển ra đao gió mãnh liệt như thế!
Thậm chí anh ta còn có thể cảm nhận được đường đao gió đó cuộn trào mãnh liệt khiến cho da đầu anh ta bắt đầu tê dại trong vô thức. Nhưng người kia đã ở trên không trung đánh xuống với lực lượng sấm vang chớp giật nên anh ta không thể tránh và lui được nữa.
“Mẹ kiếp, không nghĩ tới lần này nhìn nhầm. Trần Gia Bảo giả heo ăn thịt hổ, tu vi không hề thua mình, nhưng Bổn thiếu chủ có đao Thuần Dương thì tuyệt đối không thể nào thua anh ta được!”
Tả Chí Kiên cắn răng, hét lớn một tiếng trên không trung đánh thông hết tất cả sức lực toàn thân, người mượn thế đao, đao trợ oai phong giúp người đâm vào đao gió kia.
“Thiếu chủ cẩn thận!”
Ánh mắt bác Ân rung động, đột nhiên sắc mặt thay đổi lập tức nhảy vọt lên giữa không trung, ông ta muốn cứu Tả Chí Kiên vào lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Đám Hương Giang, Châu Nguyệt Tâm và Lục Hán Dương rối rít cau mày, kết quả quyết đấu còn chưa phân thắng bại mà bác Ân đã nhảy ra can thiệt, thật là không biết xấu hổ.
Bác Ân cũng biết mình đuối lý, nhưng theo ông ta thấy ngọn đao gió này của Trần Gia Bảo có đủ uy lực của một cường giả cấp tông sư, tuyệt đối không phải là người có cấp bậc “bán bộ tông Sư”
như Thiếu chủ có thể ngăn cản. Bếu như ông ta không dứt khoát ra tay cứu người thì chỉ sợ Thiếu chủ không chết cũng bị thương!
“Đừng hòng nhúng tay, cút ra ngoài cho tôi!”
Trong mắt Trần Gia Bảo chợt lóe lên vẻ sắc bén, anh cong ngón tay búng ra một kiếm gió dù nhỏ nhưng có uy lực lượng cao hơn ra, phát ra tiếng xé gió “soàn soạt”
đánh về phía bác Ân!
“Tên trời đánh này dám!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.