Chương 753
Hoa Khôi
19/12/2021
Trần Gia Bảo nói: “Buồn cười, trước khi quyết đấu Tả Chí Kiên chính
miệng nói “Đao kiếm không có mắt, sinh tử không trách được người khác”.
Trần Gia Bảo tôi nói là làm, nếu như tôi bị Tả Chí Kiên chặt đứt một
cánh tay thì tôi chỉ tự trách mình tài nghệ không bằng người, sao bây
giờ anh ta bị tôi chặt đứt cánh tay thì ông đã vội vàng nhảy ra báo thù. Chẳng lẽ nhà họ Tả ở tỉnh Trung Thiên các ông luôn thích nuốt lời, tự
vả mặt mình như vậy sao?”
Bác Ân hừ lạnh rồi ngạo nghễ nói: “Đường đường là Thiếu chủ nhà họ Tả ở tỉnh Trung Thiên, tương lai tiền đồ vô lượng và cao cao tại thượng cỡ nào. Cậu làm Thiếu chủ bị thương, nếu như nhà họ Tả không bày tỏ gì để chuyện này truyền đi thì sao nhà họ Tả còn có thể đặt chân ở Tỉnh Trung Thiên, sao có thể sống ở giới võ cổ truyền ở Việt Nam được? Trần Gia Bảo, nếu cậu đã chặt đứt cánh tay của Thiếu chủ thì phải chuẩn bị sẵn sàng để trả giá thật lớn, hôm nay tôi sẽ chém cậu bằng đao Thuần Dương ở nhà Diệu An Kinh Đông này để cứu vãn danh tiếng oai phong của Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức.”
Đám Lục Bảo Ngọc, Hương Giang nghe vậy thì trong lòng rối rít dâng lên hai chữ “vô sỉ”.
Tả Chí Kiên chủ động đề nghị lại tài nghệ không bằng người mà bị một chiêu của Trần Gia Bảo chặt đứt cánh tay phải ở trong trận quyết đấu, bây giờ bác Ân lại nhảy ra báo thù, loại hành vi này đúng là vô sỉ trơ tráo!
Thậm chí, trong lòng Lục Hán Dương còn cảm thấy may mắn vì chị mình không đồng ý lời cầu hôn của Tả Chí Kiên, nếu không với phong cách vô sỉ đó của nhà họ Tả thì chắc chắn chị đến nhà họ Tả cũng phải chịu đủ loại khinh bỉ.
Đột nhiên bác Ân nắm không khí phóng nội kình ra ngoài hút đao Thuần Dương bay tới tay, dáng người vốn khòm xuống lại đứng thẳng dậy như ném lao, đôi mắt vốn híp lại cũng mở to ra tỏa ra tinh thần phấn chấn, quanh thân vang lên tiếng vang “bùm bùm”với khí thế kinh người!
Bác Ân cầm cây đao trên tay và thể hiện hết tu vi tông sư siêu phàm của mình ra, không chút che đậy. Dáng vẻ già yếu lúc ban đầu đột nhiên biến mất, cả người ông ta tràn đầy sức sống. Hơn nữa, ông ta còn toát ra khí thế kinh người giống như một cây kiếm ma đã uống qua máu của ngàn vạn sinh mệnh, dũng mãnh nhưng rất thu hút.
Dưới tác động của luồng khí thế kinh người đó, Tả Chí Kiên vốn đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì anh ta vô cùng vui mừng, nếu như bác Ân đã ra tay thì Trần Gia Bảo nhất định sẽ chết chắc.
Tả Chí Kiên cố nhịn nỗi đau bị đứt cánh tay mà lớn tiếng cười ha ha lên rồi nói với giọng đanh thép: “Trần Gia Bảo, không ngờ anh lại là cao thủ bậc tông sư, bổn thiếu chủ thừa nhận là mình đã nhìn đến hoa mắt nhưng anh chặt đứt cánh tay của tôi thì nhất định phải dùng máu để trả lại.”
“Anh nên biết rằng, thường ngày bác Ân luôn để người khác nhìn thấy dáng vẻ già nua của mình một mặt là để giảm thiểu sự tiêu hao chức năng sinh lý nhằm kéo dài tuổi thọ của bản thân, mặt khác là để không ngừng tích lũy tu vi của mình. Trải qua bao nhiêu năm tháng tích lũy, anh có biết chân khí được cất giữ trong người của bác Ân lúc này đã đáng sợ đến mức nào không?”
“Một khi toàn lực bộc phát ra thì tu vi của bác Ân sẽ từ tông sư sơ kỳ tiến thẳng lên tông sư trung kỳ, dù cho anh cũng là cao thủ bậc tông sư thì đứng trước mặt bác Ân, anh cũng sẽ không còn đường sống!”
Dường như để chứng minh lời của Tả Chí Kiên là sự thật, bác Ân đã cười lạnh lùng một tiếng, thanh đao Thuần Dương trong tay ông ta khẽ rung lên, phát ra tiếng “leng keng”
càng làm tăng thêm tính giết chóc.
Sắc mặc Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai trở nên trắng bệch. Mặc dù hai người họ căn bản không nắm được khái niệm tông sư trung kỳ rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết được Tả Chí Kiên chẳng qua chỉ là “bán bộ tông sư”
mà đã có thể dùng đến sức mạnh kinh thiên động địa như vậy rồi. Còn bác Ân thì không chỉ là tông sư mà còn là tông sư trung kỳ, cao hơn hẳn Tả Chí Kiên hai bậc, vậy thì thực lực của ông ta chẳng phải là có thể hủy diệt tất cả sao?
Châu Nguyệt Tâm cũng thầm chau mày, chưa nói đến việc tu vi của Trần Gia Bảo đã đạt đến cấp tông sư trung kì hay chưa mà dù tu vi của Trần Gia Bảo có không thua kém bác Ân đi nữa thì việc anh muốn thắng được người có kinh nghiệm phong phú như bác Ân tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng.
“Dù Trần Gia Bảo cũng là một cao thủ bậc tông sư nhưng đối mặt với bác Ân khí thế hung hãn thì vẫn sẽ là một trận chiến khó khăn, hi vọng anh Trần không bị thương.”
Châu Nguyệt Tâm vô cùng lo lắng.
Chỉ có Hương Giang và Lục Bảo Ngọc là không thay đổi sắc mặt, thậm chí khi họ nhìn thấy dáng vẻ đắc ý và huênh hoang của Tả Chí Kiên thì họ còn muốn cười thầm trong bụng.
“Thực lực của ông chủ họ đã sắp chạm đến tông sư hậu kỳ rồi, một cao thủ tông sư trung kỳ cỏn con, ở chỗ khác còn có thể làm mưa làm gió, hùng bá một phương nhưng trước mặt ông chủ họ thì chẳng qua miễn cưỡng cũng chỉ mạnh hơn đám kiến cỏ như Tả Chí Kiên một chút mà thôi, vẫn chưa phải là đối thủ của ông chủ.”
Hương Giang lắc đầu cười nhẹ, tỏ vẻ hơi khinh thường.
Bác Ân hừ lạnh rồi ngạo nghễ nói: “Đường đường là Thiếu chủ nhà họ Tả ở tỉnh Trung Thiên, tương lai tiền đồ vô lượng và cao cao tại thượng cỡ nào. Cậu làm Thiếu chủ bị thương, nếu như nhà họ Tả không bày tỏ gì để chuyện này truyền đi thì sao nhà họ Tả còn có thể đặt chân ở Tỉnh Trung Thiên, sao có thể sống ở giới võ cổ truyền ở Việt Nam được? Trần Gia Bảo, nếu cậu đã chặt đứt cánh tay của Thiếu chủ thì phải chuẩn bị sẵn sàng để trả giá thật lớn, hôm nay tôi sẽ chém cậu bằng đao Thuần Dương ở nhà Diệu An Kinh Đông này để cứu vãn danh tiếng oai phong của Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức.”
Đám Lục Bảo Ngọc, Hương Giang nghe vậy thì trong lòng rối rít dâng lên hai chữ “vô sỉ”.
Tả Chí Kiên chủ động đề nghị lại tài nghệ không bằng người mà bị một chiêu của Trần Gia Bảo chặt đứt cánh tay phải ở trong trận quyết đấu, bây giờ bác Ân lại nhảy ra báo thù, loại hành vi này đúng là vô sỉ trơ tráo!
Thậm chí, trong lòng Lục Hán Dương còn cảm thấy may mắn vì chị mình không đồng ý lời cầu hôn của Tả Chí Kiên, nếu không với phong cách vô sỉ đó của nhà họ Tả thì chắc chắn chị đến nhà họ Tả cũng phải chịu đủ loại khinh bỉ.
Đột nhiên bác Ân nắm không khí phóng nội kình ra ngoài hút đao Thuần Dương bay tới tay, dáng người vốn khòm xuống lại đứng thẳng dậy như ném lao, đôi mắt vốn híp lại cũng mở to ra tỏa ra tinh thần phấn chấn, quanh thân vang lên tiếng vang “bùm bùm”với khí thế kinh người!
Bác Ân cầm cây đao trên tay và thể hiện hết tu vi tông sư siêu phàm của mình ra, không chút che đậy. Dáng vẻ già yếu lúc ban đầu đột nhiên biến mất, cả người ông ta tràn đầy sức sống. Hơn nữa, ông ta còn toát ra khí thế kinh người giống như một cây kiếm ma đã uống qua máu của ngàn vạn sinh mệnh, dũng mãnh nhưng rất thu hút.
Dưới tác động của luồng khí thế kinh người đó, Tả Chí Kiên vốn đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì anh ta vô cùng vui mừng, nếu như bác Ân đã ra tay thì Trần Gia Bảo nhất định sẽ chết chắc.
Tả Chí Kiên cố nhịn nỗi đau bị đứt cánh tay mà lớn tiếng cười ha ha lên rồi nói với giọng đanh thép: “Trần Gia Bảo, không ngờ anh lại là cao thủ bậc tông sư, bổn thiếu chủ thừa nhận là mình đã nhìn đến hoa mắt nhưng anh chặt đứt cánh tay của tôi thì nhất định phải dùng máu để trả lại.”
“Anh nên biết rằng, thường ngày bác Ân luôn để người khác nhìn thấy dáng vẻ già nua của mình một mặt là để giảm thiểu sự tiêu hao chức năng sinh lý nhằm kéo dài tuổi thọ của bản thân, mặt khác là để không ngừng tích lũy tu vi của mình. Trải qua bao nhiêu năm tháng tích lũy, anh có biết chân khí được cất giữ trong người của bác Ân lúc này đã đáng sợ đến mức nào không?”
“Một khi toàn lực bộc phát ra thì tu vi của bác Ân sẽ từ tông sư sơ kỳ tiến thẳng lên tông sư trung kỳ, dù cho anh cũng là cao thủ bậc tông sư thì đứng trước mặt bác Ân, anh cũng sẽ không còn đường sống!”
Dường như để chứng minh lời của Tả Chí Kiên là sự thật, bác Ân đã cười lạnh lùng một tiếng, thanh đao Thuần Dương trong tay ông ta khẽ rung lên, phát ra tiếng “leng keng”
càng làm tăng thêm tính giết chóc.
Sắc mặc Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai trở nên trắng bệch. Mặc dù hai người họ căn bản không nắm được khái niệm tông sư trung kỳ rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết được Tả Chí Kiên chẳng qua chỉ là “bán bộ tông sư”
mà đã có thể dùng đến sức mạnh kinh thiên động địa như vậy rồi. Còn bác Ân thì không chỉ là tông sư mà còn là tông sư trung kỳ, cao hơn hẳn Tả Chí Kiên hai bậc, vậy thì thực lực của ông ta chẳng phải là có thể hủy diệt tất cả sao?
Châu Nguyệt Tâm cũng thầm chau mày, chưa nói đến việc tu vi của Trần Gia Bảo đã đạt đến cấp tông sư trung kì hay chưa mà dù tu vi của Trần Gia Bảo có không thua kém bác Ân đi nữa thì việc anh muốn thắng được người có kinh nghiệm phong phú như bác Ân tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng.
“Dù Trần Gia Bảo cũng là một cao thủ bậc tông sư nhưng đối mặt với bác Ân khí thế hung hãn thì vẫn sẽ là một trận chiến khó khăn, hi vọng anh Trần không bị thương.”
Châu Nguyệt Tâm vô cùng lo lắng.
Chỉ có Hương Giang và Lục Bảo Ngọc là không thay đổi sắc mặt, thậm chí khi họ nhìn thấy dáng vẻ đắc ý và huênh hoang của Tả Chí Kiên thì họ còn muốn cười thầm trong bụng.
“Thực lực của ông chủ họ đã sắp chạm đến tông sư hậu kỳ rồi, một cao thủ tông sư trung kỳ cỏn con, ở chỗ khác còn có thể làm mưa làm gió, hùng bá một phương nhưng trước mặt ông chủ họ thì chẳng qua miễn cưỡng cũng chỉ mạnh hơn đám kiến cỏ như Tả Chí Kiên một chút mà thôi, vẫn chưa phải là đối thủ của ông chủ.”
Hương Giang lắc đầu cười nhẹ, tỏ vẻ hơi khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.