Chương 774
Hoa Khôi
21/12/2021
Trần Gia Bảo chắp tay đứng tại chỗ, hai mắt tràn đầy sát khí nói:
“Tao nói lần cuối, lập tức thả người ra cho tao! Nếu không, sẽ giết
không tha.”
Vũ Chiến Thiên lắc đầu cười, nói: “Trần Gia Bảo, vừa rồi chiêu thức mày đánh ra, dường như chứa đựng chiêu thức của Thái Cực Quyền, hơn nữa còn đi bay về gió khiến tao rất kinh ngạc. Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào cái này mà mày nghĩ có thể đánh bại đồng thời bốn tụi tao thì đúng là quá kiêu ngạo, quá nực cười rồi.”
Giọng gã không lớn, nhưng giọng nói nhẹ nhàng êm ái lại truyền ra xa dưới bầu trời đêm, hiển nhiên là trong người có tu vi võ công thâm hậu.
Nhạc Kim Luân cũng cười khinh miệt nói: “Thằng nhãi ranh ngạo mạn, cho dù mày có được sự dũng mãnh của hổ báo, nhưng đây không phải là rừng núi, bốn người bọn tao sao lại bị lời nói của mày làm cho sợ hãi được chứ?
Tao biết mày đang vội đến thành phố Hòa Bình để cứu người phụ nữ của mày. Nhưng rất tiếc, mày không thể cứu được đâu, ngay cả những người phụ nữ khác của mày cũng sẽ trở thành mục tiêu bị trả thù chỉ vì mày. Kết cục của bọn họ nhất định sẽ không tốt hơn Hàn Đông Vy bao nhiêu. Còn mày không chỉ bất lực, mà thậm chí cả bản thân mày cũng sẽ chết ở chỗ này.
Huyền thoại huy hoàng về cậu Trần ở tỉnh Hòa Bình được định sẵn sẽ kết thúc ngay tại đây.”
Phục Kình không nói gì, nhưng từ đoản kiếm trong tay truyền ra tiếng kiếm “vo ve” nhàn nhạt, sát khí tràn ngập khiến gã ta quyết tâm giết chết Trần Gia Bảo ở đây.
“Ép người quá đáng, bọn mày ép người quá đáng! Trần Gia Bảo tao xin thề ở đây…” Trần Gia Bảo híp mắt, kiếm ý tung hoành ngang dọc, đột nhiên giơ kiếm lên trời, hào quang kiếm khí cực lớn bay lên trời như muốn cắt ngang bầu trời, hét lớn: “Hôm nay, Trần Gia Bảo tao lấy một đánh bốn, thề sẽ chém chết bốn người bọn mày dưới kiếm. Ngay bây giờ, bọn mày sẽ phải bỏ xác ở đây.”
“Nhãi ranh ngạo mạn!” Đám người Vũ Chiến Thiên cười khinh thường, hoàn Toàn Tuấng nghĩ rằng Trần Gia Bảo có năng lực như vậy.
Bất ngờ, trong rừng cây, bậc thầy khổ luyện Phục Hàn thở hổn hển đứng lên, trên đầu và trên người đầy những chiếc lá xanh, trông đặc biệt thảm hại.
Từ khi Phục Hàn luyện được công phu tuyệt hảo của một người ngoại quốc đến nay, đây là lần đầu tiên gã bị một “con kiến” gầy hơn mình gấp nhiều lần đánh cho thành bộ dáng như vậy như vậy. Với gã mà nói, đây là một loại sỉ nhục.
Phải rửa sạch bằng máu!
“A…”
Hai mắt Phục Hàn đỏ hoe, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng. Cánh tay vững chãi ôm lấy một gốc đa lớn đường kính chừng một mét, đồng thời dùng sức, chỉ nghe thấy “bùm” một cái, cả gốc rễ đều bật lên.
Cây to ít nhất cũng vài trăm ký nhưng lại nằm trong tay gã như một món đồ chơi. Thật là ngoạn mục!
Giây tiếp theo, Phục Hàn dùng cả hai tay nhấc cây lên ném về phía Trần Gia Bảo. Tốc độ nhanh như sấm sét, tạo ra tiếng hú trong không trung.
Khi gốc cây lớn này bay đến bên cạnh Phục Kình, Phục Kình liền nhảy về phía trước, dễ dàng đứng vững trước gốc cây, cầm đoản kiếm trong tay theo hướng gốc cây lớn phóng nhanh về phía Trần Gia Bảo.
Ở phía sau, Phục Hàn bật gốc cây lớn khác lên một lần nữa, dùng một tay nâng cây lên, lao về phía Trần Gia Bảo. Tiếng bước chân “bùm, bùm” như vang vọng cả vùng đất.
Hai anh em Phục Kình và Phục Hàn, một trước một sau, lần đầu tiên hợp lực vào tối nay nhưng sức mạnh lại rất đáng kinh ngạc.
Đối mặt với cái cây to lớn đang lao tới, vẻ mặt Trần Gia Bảo nghiêm túc, không hề né tránh. Anh búng ngón tay một cái, một luồng kiếm khí bộc phát, đánh thẳng vào cái cây.
Chỉ nghe một tiếng “cạch”, cây cối nổ tung ra từng mảnh giữa không trung.
Phục Kình dường như đã đoán trước được tình huống này từ lâu, trước khi kiếm khí đến trước mặt, gã khẽ nhún nhẹ lên thân cây rồi bay lên không trung.
Tiếp đó, Phục Hàn đã lao tới với cái cây lớn thứ hai, quất về phía Trần Gia Bảo với cái cây nặng hàng trăm ký, mạnh mẽ uy vũ.
Bước chân Trần Gia Bảo khẽ thay đổi, dễ dàng né tránh, đang định phát động công kích đến Phục Hàn thì sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng xé gió.
Đột nhiên, không biết từ lúc nào, Phục Kình đã lặng lẽ đến sau lưng Trần Gia Bảo, đoản kiếm trong tay gã phát ra ánh sáng màu bạc với tốc độ cực nhanh, xuyên qua trái tim của Trần Gia Bảo.
Đây là đòn chí mạng!
Vũ Chiến Thiên lắc đầu cười, nói: “Trần Gia Bảo, vừa rồi chiêu thức mày đánh ra, dường như chứa đựng chiêu thức của Thái Cực Quyền, hơn nữa còn đi bay về gió khiến tao rất kinh ngạc. Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào cái này mà mày nghĩ có thể đánh bại đồng thời bốn tụi tao thì đúng là quá kiêu ngạo, quá nực cười rồi.”
Giọng gã không lớn, nhưng giọng nói nhẹ nhàng êm ái lại truyền ra xa dưới bầu trời đêm, hiển nhiên là trong người có tu vi võ công thâm hậu.
Nhạc Kim Luân cũng cười khinh miệt nói: “Thằng nhãi ranh ngạo mạn, cho dù mày có được sự dũng mãnh của hổ báo, nhưng đây không phải là rừng núi, bốn người bọn tao sao lại bị lời nói của mày làm cho sợ hãi được chứ?
Tao biết mày đang vội đến thành phố Hòa Bình để cứu người phụ nữ của mày. Nhưng rất tiếc, mày không thể cứu được đâu, ngay cả những người phụ nữ khác của mày cũng sẽ trở thành mục tiêu bị trả thù chỉ vì mày. Kết cục của bọn họ nhất định sẽ không tốt hơn Hàn Đông Vy bao nhiêu. Còn mày không chỉ bất lực, mà thậm chí cả bản thân mày cũng sẽ chết ở chỗ này.
Huyền thoại huy hoàng về cậu Trần ở tỉnh Hòa Bình được định sẵn sẽ kết thúc ngay tại đây.”
Phục Kình không nói gì, nhưng từ đoản kiếm trong tay truyền ra tiếng kiếm “vo ve” nhàn nhạt, sát khí tràn ngập khiến gã ta quyết tâm giết chết Trần Gia Bảo ở đây.
“Ép người quá đáng, bọn mày ép người quá đáng! Trần Gia Bảo tao xin thề ở đây…” Trần Gia Bảo híp mắt, kiếm ý tung hoành ngang dọc, đột nhiên giơ kiếm lên trời, hào quang kiếm khí cực lớn bay lên trời như muốn cắt ngang bầu trời, hét lớn: “Hôm nay, Trần Gia Bảo tao lấy một đánh bốn, thề sẽ chém chết bốn người bọn mày dưới kiếm. Ngay bây giờ, bọn mày sẽ phải bỏ xác ở đây.”
“Nhãi ranh ngạo mạn!” Đám người Vũ Chiến Thiên cười khinh thường, hoàn Toàn Tuấng nghĩ rằng Trần Gia Bảo có năng lực như vậy.
Bất ngờ, trong rừng cây, bậc thầy khổ luyện Phục Hàn thở hổn hển đứng lên, trên đầu và trên người đầy những chiếc lá xanh, trông đặc biệt thảm hại.
Từ khi Phục Hàn luyện được công phu tuyệt hảo của một người ngoại quốc đến nay, đây là lần đầu tiên gã bị một “con kiến” gầy hơn mình gấp nhiều lần đánh cho thành bộ dáng như vậy như vậy. Với gã mà nói, đây là một loại sỉ nhục.
Phải rửa sạch bằng máu!
“A…”
Hai mắt Phục Hàn đỏ hoe, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng. Cánh tay vững chãi ôm lấy một gốc đa lớn đường kính chừng một mét, đồng thời dùng sức, chỉ nghe thấy “bùm” một cái, cả gốc rễ đều bật lên.
Cây to ít nhất cũng vài trăm ký nhưng lại nằm trong tay gã như một món đồ chơi. Thật là ngoạn mục!
Giây tiếp theo, Phục Hàn dùng cả hai tay nhấc cây lên ném về phía Trần Gia Bảo. Tốc độ nhanh như sấm sét, tạo ra tiếng hú trong không trung.
Khi gốc cây lớn này bay đến bên cạnh Phục Kình, Phục Kình liền nhảy về phía trước, dễ dàng đứng vững trước gốc cây, cầm đoản kiếm trong tay theo hướng gốc cây lớn phóng nhanh về phía Trần Gia Bảo.
Ở phía sau, Phục Hàn bật gốc cây lớn khác lên một lần nữa, dùng một tay nâng cây lên, lao về phía Trần Gia Bảo. Tiếng bước chân “bùm, bùm” như vang vọng cả vùng đất.
Hai anh em Phục Kình và Phục Hàn, một trước một sau, lần đầu tiên hợp lực vào tối nay nhưng sức mạnh lại rất đáng kinh ngạc.
Đối mặt với cái cây to lớn đang lao tới, vẻ mặt Trần Gia Bảo nghiêm túc, không hề né tránh. Anh búng ngón tay một cái, một luồng kiếm khí bộc phát, đánh thẳng vào cái cây.
Chỉ nghe một tiếng “cạch”, cây cối nổ tung ra từng mảnh giữa không trung.
Phục Kình dường như đã đoán trước được tình huống này từ lâu, trước khi kiếm khí đến trước mặt, gã khẽ nhún nhẹ lên thân cây rồi bay lên không trung.
Tiếp đó, Phục Hàn đã lao tới với cái cây lớn thứ hai, quất về phía Trần Gia Bảo với cái cây nặng hàng trăm ký, mạnh mẽ uy vũ.
Bước chân Trần Gia Bảo khẽ thay đổi, dễ dàng né tránh, đang định phát động công kích đến Phục Hàn thì sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng xé gió.
Đột nhiên, không biết từ lúc nào, Phục Kình đã lặng lẽ đến sau lưng Trần Gia Bảo, đoản kiếm trong tay gã phát ra ánh sáng màu bạc với tốc độ cực nhanh, xuyên qua trái tim của Trần Gia Bảo.
Đây là đòn chí mạng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.