Chương 790
Hoa Khôi
21/12/2021
Bây giờ anh ta bắt cóc Hàn Đông Vy, với tính cách làm việc của Trần
Gia Bảo thì không chỉ là anh ta thậm chí ngay cả nhà họ Liễu ở thành phố Hòa Bình cũng sẽ bị rơi vào sự tàn sát vô tình hàng loạt.
Nhất thời Liễu Đức Thắng rùng mình một cái.
“Ừm, tôi không sợ.” Hàn Đông Vy cảm nhận được cảm giác an toàn từ trong thâm tâm, tiếp theo đó đứng lên từ trong lòng ngực của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo tiến về phía trước hai bước, đối mặt trầm giọng nói với Liễu Đức Thắng: “Anh đáng chết.”
Chiều cao của Liễu Đức Thắng rất cao, nhưng vẫn không cao bằng Trần Gia Bảo. Nhưng chí ít nếu so với Trần Gia Bảo thì vẫn được xem là không chênh lệch quá nhiều, nhưng khi anh ta đứng trước mặt Trần Gia Bảo, lại có một loại cảm giác như bị nhìn từ trên cao xuống.
Anh ta hít sâu một hơi, cưỡng ép đè nỗi sợ hãi dưới lòng xuống, cười thầm nói: “Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Tôi thua rồi, tôi chẳng ngờ cậu lại lợi hai như vậy ngay cả bốn vị bậc thầy liên thủ lại với nhau cũng không phải đối thủ của cậu. Chỉ là tôi cầu xin cậu một chuyện, tôi cam tâm tình nguyện chết dưới tay cậu nhưng chỉ là… chỉ là có thể bỏ qua cho nhà họ Liễu hay không?”
“Bản lĩnh của tôi, là thứ mà anh có thể đo lường sao?” Một tay Trần Gia Bảo chắp sau lưng, còn tay phải thì nắm lấy thanh kiếm chỉ vào mi tâm của Liễu Đức Thắng, thanh kiếm bén nhọn trên tay tựa như lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần ý định vừa bị lung lay thì đã có thể giết chết Liếu Đức Thắng nói: “Chống lại rồng, từ khi anh bắt cóc chị Đông Vy thì đã nên chuẩn bị trước nhà họ Liễu sẽ chết rồi, chứ hoàn toàn không phải là lỗi do tự mình anh gánh lấy!
Liễu Đức Thắng biến đổi sắc mặt, trên mặt không còn một tia máu nào.
Đột nhiên Hàn Đông Vy khẽ cắn môi dưới, đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo thì thầm bên tay anh nói chuyện Liễu Đức Thắng đã ngăn Xà Minh thôi làm nhục cô.
Sắc mặt Trần Gia Bảo mới dịu dàng hơn một chút, nhưng khí thế vẫn lẫm liệt như cũ nói: “Trần Gia Bảo tôi có ơn báo ơn, có thù báo thù. Anh bắt cóc chị Vy, chết không có gì đáng tiếc. Nhưng đây là vì anh ngăn cản Xà Minh thôi làm nhục chị Vy nên tôi có thể buông tha cho nhà họ Liễu, đây chính là việc đáp lại ơn nghĩa của anh.”
“Cảm ơn cậu.” Liễu Đức Thắng kích động, mặc dù đối mặt với sự uy hiếp của cái chết nhưng thần thái vẫn không sợ hãi chút nào, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt tán thưởng đánh giá Trần Phi Vũ nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy, được chết trong tay cậu là niềm vinh hạnh của tôi.”
Trần Gia Bảo không nói lời nào, vung kiếm bay tán loạn trong tay!
Liễu Đức Thắng đã chết, Xà Minh cũng đã chết. Điều này khiến thành phố Hòa Bình và nhà họ Liễu ở Hà Nội chấn động không nhỏ.
Tất nhiên, càng chấn động là Trần Gia Bảo có thể dùng sức của một người đánh bại tứ đại tông sư, khiến ba người chết một người bỏ trốn. Chiến tích này tựa như kỳ tích, lan tràn khắp các thế lực như gió.
Nhà họ Bùi, tỉnh Phú Thọ.
Bùi Tuệ Lâm đang ở trong phòng gảy đàn nhị, tâm trạng lại buồn bực cực kỳ, liên tục gảy sai vài âm, sau đó lại càng thêm khó chịu hậm hực.
Bùi Thanh Phong ngồi đối diện cô ta thoáng cau mày: “Em có chuyện gì à?”
“Không có.” Bùi Tuệ Lâm phủ nhận, dừng tay không gảy đàn nữa.
Bùi Thanh Phong gật đầu: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tin Trần Gia Bảo chết sẽ nhanh chóng truyền tới. Ha ha, thân là ông vua không ngai của thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình, một khi đã chết thì không biết bài ca phúng điếu có thể dài đến mức nào?”
“Không biết.” Bùi Tuệ Lâm lắc đầu, trong lòng mê mang. Trần Gia Bảo chết thì cô ta nên vui mới phải, lại không hiểu sao trong lòng sinh ra cảm giác trống rỗng.
Cô ta tâm niệm chính là báo thù Trần Gia Bảo, nhưng khi người này thật sự chết cô ta lại thoáng chốc mất hết mục tiêu sống.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, sau khi vào thì nhanh chóng bước tới đưa cho Bùi Thanh Phong một tờ giấy.
Bùi Thanh Phong lắc tờ giấy, cười nói: “Nhìn đi, đây là tin về Trần Gia Bảo. Anh đoán anh ta chết rất thảm… Hả? Sao có thể?”
Thấy rõ nội dung trên giấy Bùi Thanh Phong còn tưởng mình bị hoa mắt, dụi mắt xác định mình không nhìn lầm thì hoảng sợ không khép được miệng.
Nhất thời Liễu Đức Thắng rùng mình một cái.
“Ừm, tôi không sợ.” Hàn Đông Vy cảm nhận được cảm giác an toàn từ trong thâm tâm, tiếp theo đó đứng lên từ trong lòng ngực của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo tiến về phía trước hai bước, đối mặt trầm giọng nói với Liễu Đức Thắng: “Anh đáng chết.”
Chiều cao của Liễu Đức Thắng rất cao, nhưng vẫn không cao bằng Trần Gia Bảo. Nhưng chí ít nếu so với Trần Gia Bảo thì vẫn được xem là không chênh lệch quá nhiều, nhưng khi anh ta đứng trước mặt Trần Gia Bảo, lại có một loại cảm giác như bị nhìn từ trên cao xuống.
Anh ta hít sâu một hơi, cưỡng ép đè nỗi sợ hãi dưới lòng xuống, cười thầm nói: “Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Tôi thua rồi, tôi chẳng ngờ cậu lại lợi hai như vậy ngay cả bốn vị bậc thầy liên thủ lại với nhau cũng không phải đối thủ của cậu. Chỉ là tôi cầu xin cậu một chuyện, tôi cam tâm tình nguyện chết dưới tay cậu nhưng chỉ là… chỉ là có thể bỏ qua cho nhà họ Liễu hay không?”
“Bản lĩnh của tôi, là thứ mà anh có thể đo lường sao?” Một tay Trần Gia Bảo chắp sau lưng, còn tay phải thì nắm lấy thanh kiếm chỉ vào mi tâm của Liễu Đức Thắng, thanh kiếm bén nhọn trên tay tựa như lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần ý định vừa bị lung lay thì đã có thể giết chết Liếu Đức Thắng nói: “Chống lại rồng, từ khi anh bắt cóc chị Đông Vy thì đã nên chuẩn bị trước nhà họ Liễu sẽ chết rồi, chứ hoàn toàn không phải là lỗi do tự mình anh gánh lấy!
Liễu Đức Thắng biến đổi sắc mặt, trên mặt không còn một tia máu nào.
Đột nhiên Hàn Đông Vy khẽ cắn môi dưới, đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo thì thầm bên tay anh nói chuyện Liễu Đức Thắng đã ngăn Xà Minh thôi làm nhục cô.
Sắc mặt Trần Gia Bảo mới dịu dàng hơn một chút, nhưng khí thế vẫn lẫm liệt như cũ nói: “Trần Gia Bảo tôi có ơn báo ơn, có thù báo thù. Anh bắt cóc chị Vy, chết không có gì đáng tiếc. Nhưng đây là vì anh ngăn cản Xà Minh thôi làm nhục chị Vy nên tôi có thể buông tha cho nhà họ Liễu, đây chính là việc đáp lại ơn nghĩa của anh.”
“Cảm ơn cậu.” Liễu Đức Thắng kích động, mặc dù đối mặt với sự uy hiếp của cái chết nhưng thần thái vẫn không sợ hãi chút nào, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt tán thưởng đánh giá Trần Phi Vũ nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy, được chết trong tay cậu là niềm vinh hạnh của tôi.”
Trần Gia Bảo không nói lời nào, vung kiếm bay tán loạn trong tay!
Liễu Đức Thắng đã chết, Xà Minh cũng đã chết. Điều này khiến thành phố Hòa Bình và nhà họ Liễu ở Hà Nội chấn động không nhỏ.
Tất nhiên, càng chấn động là Trần Gia Bảo có thể dùng sức của một người đánh bại tứ đại tông sư, khiến ba người chết một người bỏ trốn. Chiến tích này tựa như kỳ tích, lan tràn khắp các thế lực như gió.
Nhà họ Bùi, tỉnh Phú Thọ.
Bùi Tuệ Lâm đang ở trong phòng gảy đàn nhị, tâm trạng lại buồn bực cực kỳ, liên tục gảy sai vài âm, sau đó lại càng thêm khó chịu hậm hực.
Bùi Thanh Phong ngồi đối diện cô ta thoáng cau mày: “Em có chuyện gì à?”
“Không có.” Bùi Tuệ Lâm phủ nhận, dừng tay không gảy đàn nữa.
Bùi Thanh Phong gật đầu: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tin Trần Gia Bảo chết sẽ nhanh chóng truyền tới. Ha ha, thân là ông vua không ngai của thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình, một khi đã chết thì không biết bài ca phúng điếu có thể dài đến mức nào?”
“Không biết.” Bùi Tuệ Lâm lắc đầu, trong lòng mê mang. Trần Gia Bảo chết thì cô ta nên vui mới phải, lại không hiểu sao trong lòng sinh ra cảm giác trống rỗng.
Cô ta tâm niệm chính là báo thù Trần Gia Bảo, nhưng khi người này thật sự chết cô ta lại thoáng chốc mất hết mục tiêu sống.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, sau khi vào thì nhanh chóng bước tới đưa cho Bùi Thanh Phong một tờ giấy.
Bùi Thanh Phong lắc tờ giấy, cười nói: “Nhìn đi, đây là tin về Trần Gia Bảo. Anh đoán anh ta chết rất thảm… Hả? Sao có thể?”
Thấy rõ nội dung trên giấy Bùi Thanh Phong còn tưởng mình bị hoa mắt, dụi mắt xác định mình không nhìn lầm thì hoảng sợ không khép được miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.