Chương 808
Hoa Khôi
23/12/2021
Vì vậy, Tô Ánh Mai, người luôn tỏ ra kiêu ngạo và cao quý trước mặt người ngoài, mới lại yêu cuồng nhiệt như vậy.
Nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, chỉ sợ là người đều sẽ kích động lên, huống chi còn Tô Ánh Mai này nổi danh nữ tổng giám đốc lạnh lùng?
Trần Gia Bảo không phải thánh nhân, và ngay lập tức đáp trả cơ thể mỏng manh của Tô Ánh Mai.
Sau hơn mười phút, nhiệt tình mới dần dần giảm xuống.
Trần Gia Bảo không biết từ khi nào, anh đã ngồi vào vị trí chủ tịch, Tô Ánh Mai ngồi trên đùi anh, đỏ mặt, vừa chỉnh lại quần áo vừa ngượng ngùng hỏi: Gia Bảo, anh về đây từ lúc nào vậy?”
“Anh về được một ngày rồi!” Trần Gia Bảo nói với vẻ có lỗi, Tô Ánh Mai rõ ràng là vợ sắp cưới của anh, về đây cả ngày rồi cũng không đi tìm Tô Ánh Mai, chỉ sợ là phụ nữ, đều sẽ không vui.
Tuy nhiên, Tô Ánh Mai chỉ mỉm cười, vẻ mặt vẫn dịu dàng, và cô chủ động ngã vào vòng tay của Trần Gia Bảo, nhắm mắt hạnh phúc và nói, “Em biết, anh còn người phụ nữ khác, Hàn Đông Vy, Tạ Cẩm Tú,… hơn nữa mỗi người đều rất ưu tứu, nhưng em tự tin, người thắng cuộc cuối cùng nhất định là em, vì em có lợi thế riêng.”
“Ỏ? Là cái gì?” Trần Gia Bảo đau đầu.
Những người phụ nữ xung quanh anh, không có ngoại lệ, đều là nữ thần trong số các nữ thần, không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn có thần sắc tuyệt đỉnh, nếu thật sự cạnh tranh với nhau, nhất định sẽ rất khốc liệt.
Tô Ánh Mai ngẩng đầu nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên một tia rung động, rạng rỡ, nói: “Bởi vì, em là vị hôn thê của anh, có hôn ước giấy trắng mực đen, chỉ có em, mới là người vợ thực sự của anh!”
“Vậy em cùng anh cá cược một trận, để cho anh xé bỏ hôn ước?” Trần Gia Bảo cười nhẹ một tiếng “ha”.
Tô Ánh Mai còn nhớ mấy tháng trước cô cũng đánh cược với Trần Gia Bảo hẹn một năm, trong lòng hạnh phúc ngọt ngào, khóe miệng nở nụ cười, hai tay nắm lấy vai Trần Gia Bảo cười, nói: “Từ nay về sau, em phải dùng tờ hôn ước này, trói buộc anh cả đời.”
“Vậy còn phải xem bản lĩnh của em như thế nào.” Trần Gia Bảo cười lên haha.
Cùng lúc đó, quán bar Tinh Nguyệt thành phố Hòa Bình.
“Yo, cậu Hứa, hôm nay là ngày gì, hoàng tử phong nhã của Thanh Lạc đại giá quan lâm đến thành phố Hòa Bình, thật sự là hiếm có.”
Đồ Chí Phàm đang ngồi trong quán bar náo nhiệt, tay trong tay uống rượu với một cô gái vô cùng xinh đẹp, đối diện với anh là Tưởng Đức Lâm với biệt danh là ‘anh Hổ đệ nhất Hòa Bình’, đằng sau Tưởng Đức Lâm còn dắt theo vài tên đàn em mặt vest đen, giống như một đại ca.
Hứa Vân Phong mặt mày u ám đi vào, ngồi xuống bên cạnh Đồ Chí Phàm, cầm ly rượu lên, trực tiếp rót vào, như thể trút giận.
Anh ta và Đồ Chí Phàm là bạn nhậu của nhau ở thành phố Thanh Lạc, thường cùng nhau uống rượu ôm phụ nữ, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ ngày anh ta đến thành phố Hòa Bình cùng với cha của mình.
“Này, tâm trạng này là không đúng, ai đã chọc cho cậu Hứa tức giận rồi?” Đồ Chí Phàm hiếu kỳ nói.
“Đừng nhắc đến nữa, Chí Phàm, anh còn coi tôi là anh em không, cậu phải giúp tôi giải quyết món nợ này!” Hứa Vân Phong đột ngột đặt ly rượu xuống, tức giận nói.
“Cái gì, đến cậu Hứa cũng dám đụng tới, thật sự là sống không kiên nhẫn rồi.” Đồ Chí Phàm ngạc nhiên, đột nhiên, anh ta trợn tròn mắt và mỉm cười: “Thật khéo, anh lâm đang ngồi ở đây, anh Lâm là một đại ca thật sự của thành phố Hòa Bình này, chỉ cần anh Lâm gật đầu, anh có thể đi hết từ đầu đến cuối thành phố Hòa Bình này!”
Đối diện, Tưởng Đức Lâm cười nhạt nhẽo, mặc dù Đồ Chí Phàm rõ ràng là đang khen anh ta, nhưng anh ta biết rất rõ cậu ta chỉ là một con chó dưới trướng ông Trần.
Tất nhiên, ngay cả con chó của ông Trần cũng cao quý hơn hầu hết mọi người trên thế giới, vì vậy, thay vì cảm thấy nhục nhã, Đồ Chí Phàm lại tự hào về nó.
“Anh Lâm?” Hứa Vân Phong ngạc nhiên nhìn Tưởng Đức Lâm, nói: “Chẳng lẽ là Tưởng Đức Lâm được mệnh danh là ‘anh Hổ đệ nhất Hòa Bình?”
Nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, chỉ sợ là người đều sẽ kích động lên, huống chi còn Tô Ánh Mai này nổi danh nữ tổng giám đốc lạnh lùng?
Trần Gia Bảo không phải thánh nhân, và ngay lập tức đáp trả cơ thể mỏng manh của Tô Ánh Mai.
Sau hơn mười phút, nhiệt tình mới dần dần giảm xuống.
Trần Gia Bảo không biết từ khi nào, anh đã ngồi vào vị trí chủ tịch, Tô Ánh Mai ngồi trên đùi anh, đỏ mặt, vừa chỉnh lại quần áo vừa ngượng ngùng hỏi: Gia Bảo, anh về đây từ lúc nào vậy?”
“Anh về được một ngày rồi!” Trần Gia Bảo nói với vẻ có lỗi, Tô Ánh Mai rõ ràng là vợ sắp cưới của anh, về đây cả ngày rồi cũng không đi tìm Tô Ánh Mai, chỉ sợ là phụ nữ, đều sẽ không vui.
Tuy nhiên, Tô Ánh Mai chỉ mỉm cười, vẻ mặt vẫn dịu dàng, và cô chủ động ngã vào vòng tay của Trần Gia Bảo, nhắm mắt hạnh phúc và nói, “Em biết, anh còn người phụ nữ khác, Hàn Đông Vy, Tạ Cẩm Tú,… hơn nữa mỗi người đều rất ưu tứu, nhưng em tự tin, người thắng cuộc cuối cùng nhất định là em, vì em có lợi thế riêng.”
“Ỏ? Là cái gì?” Trần Gia Bảo đau đầu.
Những người phụ nữ xung quanh anh, không có ngoại lệ, đều là nữ thần trong số các nữ thần, không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn có thần sắc tuyệt đỉnh, nếu thật sự cạnh tranh với nhau, nhất định sẽ rất khốc liệt.
Tô Ánh Mai ngẩng đầu nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên một tia rung động, rạng rỡ, nói: “Bởi vì, em là vị hôn thê của anh, có hôn ước giấy trắng mực đen, chỉ có em, mới là người vợ thực sự của anh!”
“Vậy em cùng anh cá cược một trận, để cho anh xé bỏ hôn ước?” Trần Gia Bảo cười nhẹ một tiếng “ha”.
Tô Ánh Mai còn nhớ mấy tháng trước cô cũng đánh cược với Trần Gia Bảo hẹn một năm, trong lòng hạnh phúc ngọt ngào, khóe miệng nở nụ cười, hai tay nắm lấy vai Trần Gia Bảo cười, nói: “Từ nay về sau, em phải dùng tờ hôn ước này, trói buộc anh cả đời.”
“Vậy còn phải xem bản lĩnh của em như thế nào.” Trần Gia Bảo cười lên haha.
Cùng lúc đó, quán bar Tinh Nguyệt thành phố Hòa Bình.
“Yo, cậu Hứa, hôm nay là ngày gì, hoàng tử phong nhã của Thanh Lạc đại giá quan lâm đến thành phố Hòa Bình, thật sự là hiếm có.”
Đồ Chí Phàm đang ngồi trong quán bar náo nhiệt, tay trong tay uống rượu với một cô gái vô cùng xinh đẹp, đối diện với anh là Tưởng Đức Lâm với biệt danh là ‘anh Hổ đệ nhất Hòa Bình’, đằng sau Tưởng Đức Lâm còn dắt theo vài tên đàn em mặt vest đen, giống như một đại ca.
Hứa Vân Phong mặt mày u ám đi vào, ngồi xuống bên cạnh Đồ Chí Phàm, cầm ly rượu lên, trực tiếp rót vào, như thể trút giận.
Anh ta và Đồ Chí Phàm là bạn nhậu của nhau ở thành phố Thanh Lạc, thường cùng nhau uống rượu ôm phụ nữ, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ ngày anh ta đến thành phố Hòa Bình cùng với cha của mình.
“Này, tâm trạng này là không đúng, ai đã chọc cho cậu Hứa tức giận rồi?” Đồ Chí Phàm hiếu kỳ nói.
“Đừng nhắc đến nữa, Chí Phàm, anh còn coi tôi là anh em không, cậu phải giúp tôi giải quyết món nợ này!” Hứa Vân Phong đột ngột đặt ly rượu xuống, tức giận nói.
“Cái gì, đến cậu Hứa cũng dám đụng tới, thật sự là sống không kiên nhẫn rồi.” Đồ Chí Phàm ngạc nhiên, đột nhiên, anh ta trợn tròn mắt và mỉm cười: “Thật khéo, anh lâm đang ngồi ở đây, anh Lâm là một đại ca thật sự của thành phố Hòa Bình này, chỉ cần anh Lâm gật đầu, anh có thể đi hết từ đầu đến cuối thành phố Hòa Bình này!”
Đối diện, Tưởng Đức Lâm cười nhạt nhẽo, mặc dù Đồ Chí Phàm rõ ràng là đang khen anh ta, nhưng anh ta biết rất rõ cậu ta chỉ là một con chó dưới trướng ông Trần.
Tất nhiên, ngay cả con chó của ông Trần cũng cao quý hơn hầu hết mọi người trên thế giới, vì vậy, thay vì cảm thấy nhục nhã, Đồ Chí Phàm lại tự hào về nó.
“Anh Lâm?” Hứa Vân Phong ngạc nhiên nhìn Tưởng Đức Lâm, nói: “Chẳng lẽ là Tưởng Đức Lâm được mệnh danh là ‘anh Hổ đệ nhất Hòa Bình?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.