Chương 833
Hoa Khôi
26/12/2021
Vậy nên, cho dù như thế nào đi nữa Nhiếp Quảng Bình cũng phải khiến
cho Trần Gia Bảo thu hồi lại câu nói “không ai địch nổi, giai đoạn thu
quan”, nói cách khác hôm nay ông ấy phải cho Trần Gia Bảo một bài học để anh biết rằng Nhiếp Quảng Bình vẫn là số một trong giới cờ vây ở Việt
nam!
Tạ Hoàng Dương và Tạ Quốc Hùng âm thầm gật đầu, tuy rằng Trần Gia Bảo là bạn trai của Tạ Cẩm Tú, hơn nữa cũng là một thanh niên tài năng hiếm thấy, tuy vậy cho dù Trần Gia Bảo có chơi cờ giỏi đến đâu đi nữa cũng không có khả năng trở thành đối thủ của Nhiếp Quảng Bình.
Vậy nên, muốn Trần Gia Bảo thu hồi lại câu nói “Không ai địch nổi giai đoạn thu quan” cũng không có gì là quá đáng cả.
Bởi vì, suy cho cùng trong giới cờ vây Nhiếp Quảng Bình mới chính là thiên hạ vô địch!
Trần Gia Bảo im lặng một lúc.
Khóe miệng Lê Khả Vy khẽ nhếch lên ý cười, cô ấy còn tưởng rằng Trần Gia bảo đã biết điều, chấp nhận rút lại câu nói đó, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Trần Gia Bảo, cũng chỉ là rút lại một câu nói mà thôi, anh không cần cảm thấy mất mặt vậy chứ, thầy tôi đích thân ở đây khuyên bảo anh như vậy, chuyện này sau này sẽ không phải trò cười mà còn trở thành một niềm vinh dự ý…”
Lời cô ấy còn chưa nói xong, Trần Gia Bảo đã lắc đầu ngắt lời nói: “Tôi không hề muốn rút câu nói này lại.”
Cái gì? Thần cờ đích thân mở lời mà Trần Gia Bảo cũng không chịu rút lại câu nói, sao anh có thể kiêu ngạo như vậy chứ?
Nhiếp Quảng Bình, Tạ Hoàng Dương và Tạ Quốc Hùng đều sửng sốt nhìn anh.
Lê Khả Vy rất không vui nói: “Chẳng lẽ anh cho rằng khả năng thu quan của mình còn mạnh hơn cả thầy tôi sao? Anh có biết nếu người ta thấy được thái độ của anh như thế này thì chắc chắn sẽ chê cười không.”
Trần Gia Bảo bĩu môi nói: “Cô chỉ biết là thầy cô lợi hại nhưng lại không biết câu ‘không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ là thầy tôi nói với tôi, nếu thầy tôi đã nói là như vậy thì chính là như vậy cho nên tôi tuyệt đối sẽ không thu hồi lại!” Lời nói của Trần Gia Bảo vô cùng kiên quyết, vô cùng đáng tin.
Thầy của Trần Gia Bảo?
Trong lòng Tạ Hoàng Dương có chút bất ngờ, Trần Gia Bảo là một thanh niên ưu tú hiếm có trong thiên hạ, có thể dạy ra một học trò như anh, hẳn là thầy của anh cũng không phải một nhân vật tầm thường.
Vậy nên, sau khi biết được câu ‘Không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ là của thầy Trần Gia Bảo nói, Tạ Hoàng Dương bắt đầu có chút tán đồng.
Có điều ba người Nhiếp Quảng Bình, Lê Khả Vy, Tạ Quốc Hùng vẫn chưa hiểu rõ về Trần Gia Bảo, nên trong lòng vẫn còn vô cùng bất mãn.
Ý trong lời nói của Trần Gia bảo chính là năng lực của thầy anh còn cao hơn cả Nhiếp Quảng Bình, có điều, Nhiếp Quảng Bình đã là vô địch thiên hạ trong giới cờ vây rồi, theo lý mà nói thì làm gì có ai có năng lực cao hơn ông ấy nữa.
Nghĩ tới đây, Lê Khả Vy nhíu mày hỏi: “Xin hỏi thầy anh là vị cao nhân nào?”
“Thầy tôi ấy à?” Trần Gia Bảo nhàn nhạt nói: “Ông ấy chẳng qua chỉ là một lão già ở trên núi trồng trọt và uống rượu qua ngày thôi.”
Lời Trần Gia Bảo vừa nói ra khiến Nhiếp Quảng Bình và Tạ Quốc Hùng ngay lập tức nhíu mày vì cảm thấy anh đang đùa cợt bọn họ.
Thế nhưng Lê Khả Vy lại không nhịn được bật cười một tiếng, vẻ mặt có chút mỉa mai nói: “Trên thế giới này ai mà không biết thần cờ hiện tại là ai, thầy của anh có lẽ cũng có chút năng lực chơi cờ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một ông lão ở trên núi trồng trọt, ôi xin lỗi nhé, tôi chỉ nói lại lời anh thôi, cho dù thầy anh có giỏi, thì năng lực cũng hơn được thần cờ sao?”
Trần Gia Bảo nói: “Lời này của cô sai rồi. Trước đây, Khổng Minh cũng chỉ là một người nông dân bình thường thôi nhưng cô có thể phủ nhận được trí tuệ phi phàm của Gia Cát Khổng Minh không? Cái gọi là tài năng thật sự thì cho dù có ở trên núi sâu hay trong rừng hoang cũng sẽ không bị mai một, dù thầy tôi có là một ông lão trồng trọt thích uống rượu thì cũng đâu chứng tỏ ông ấy không thể giỏi bằng thần cờ được chứ?”
Tạ Hoàng Dương và Tạ Quốc Hùng âm thầm gật đầu, tuy rằng Trần Gia Bảo là bạn trai của Tạ Cẩm Tú, hơn nữa cũng là một thanh niên tài năng hiếm thấy, tuy vậy cho dù Trần Gia Bảo có chơi cờ giỏi đến đâu đi nữa cũng không có khả năng trở thành đối thủ của Nhiếp Quảng Bình.
Vậy nên, muốn Trần Gia Bảo thu hồi lại câu nói “Không ai địch nổi giai đoạn thu quan” cũng không có gì là quá đáng cả.
Bởi vì, suy cho cùng trong giới cờ vây Nhiếp Quảng Bình mới chính là thiên hạ vô địch!
Trần Gia Bảo im lặng một lúc.
Khóe miệng Lê Khả Vy khẽ nhếch lên ý cười, cô ấy còn tưởng rằng Trần Gia bảo đã biết điều, chấp nhận rút lại câu nói đó, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Trần Gia Bảo, cũng chỉ là rút lại một câu nói mà thôi, anh không cần cảm thấy mất mặt vậy chứ, thầy tôi đích thân ở đây khuyên bảo anh như vậy, chuyện này sau này sẽ không phải trò cười mà còn trở thành một niềm vinh dự ý…”
Lời cô ấy còn chưa nói xong, Trần Gia Bảo đã lắc đầu ngắt lời nói: “Tôi không hề muốn rút câu nói này lại.”
Cái gì? Thần cờ đích thân mở lời mà Trần Gia Bảo cũng không chịu rút lại câu nói, sao anh có thể kiêu ngạo như vậy chứ?
Nhiếp Quảng Bình, Tạ Hoàng Dương và Tạ Quốc Hùng đều sửng sốt nhìn anh.
Lê Khả Vy rất không vui nói: “Chẳng lẽ anh cho rằng khả năng thu quan của mình còn mạnh hơn cả thầy tôi sao? Anh có biết nếu người ta thấy được thái độ của anh như thế này thì chắc chắn sẽ chê cười không.”
Trần Gia Bảo bĩu môi nói: “Cô chỉ biết là thầy cô lợi hại nhưng lại không biết câu ‘không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ là thầy tôi nói với tôi, nếu thầy tôi đã nói là như vậy thì chính là như vậy cho nên tôi tuyệt đối sẽ không thu hồi lại!” Lời nói của Trần Gia Bảo vô cùng kiên quyết, vô cùng đáng tin.
Thầy của Trần Gia Bảo?
Trong lòng Tạ Hoàng Dương có chút bất ngờ, Trần Gia Bảo là một thanh niên ưu tú hiếm có trong thiên hạ, có thể dạy ra một học trò như anh, hẳn là thầy của anh cũng không phải một nhân vật tầm thường.
Vậy nên, sau khi biết được câu ‘Không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ là của thầy Trần Gia Bảo nói, Tạ Hoàng Dương bắt đầu có chút tán đồng.
Có điều ba người Nhiếp Quảng Bình, Lê Khả Vy, Tạ Quốc Hùng vẫn chưa hiểu rõ về Trần Gia Bảo, nên trong lòng vẫn còn vô cùng bất mãn.
Ý trong lời nói của Trần Gia bảo chính là năng lực của thầy anh còn cao hơn cả Nhiếp Quảng Bình, có điều, Nhiếp Quảng Bình đã là vô địch thiên hạ trong giới cờ vây rồi, theo lý mà nói thì làm gì có ai có năng lực cao hơn ông ấy nữa.
Nghĩ tới đây, Lê Khả Vy nhíu mày hỏi: “Xin hỏi thầy anh là vị cao nhân nào?”
“Thầy tôi ấy à?” Trần Gia Bảo nhàn nhạt nói: “Ông ấy chẳng qua chỉ là một lão già ở trên núi trồng trọt và uống rượu qua ngày thôi.”
Lời Trần Gia Bảo vừa nói ra khiến Nhiếp Quảng Bình và Tạ Quốc Hùng ngay lập tức nhíu mày vì cảm thấy anh đang đùa cợt bọn họ.
Thế nhưng Lê Khả Vy lại không nhịn được bật cười một tiếng, vẻ mặt có chút mỉa mai nói: “Trên thế giới này ai mà không biết thần cờ hiện tại là ai, thầy của anh có lẽ cũng có chút năng lực chơi cờ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một ông lão ở trên núi trồng trọt, ôi xin lỗi nhé, tôi chỉ nói lại lời anh thôi, cho dù thầy anh có giỏi, thì năng lực cũng hơn được thần cờ sao?”
Trần Gia Bảo nói: “Lời này của cô sai rồi. Trước đây, Khổng Minh cũng chỉ là một người nông dân bình thường thôi nhưng cô có thể phủ nhận được trí tuệ phi phàm của Gia Cát Khổng Minh không? Cái gọi là tài năng thật sự thì cho dù có ở trên núi sâu hay trong rừng hoang cũng sẽ không bị mai một, dù thầy tôi có là một ông lão trồng trọt thích uống rượu thì cũng đâu chứng tỏ ông ấy không thể giỏi bằng thần cờ được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.