Chương 843
Hoa Khôi
27/12/2021
Trần Gia Bảo lúc này đang cầm quân cờ đen trong tay, nhanh chóng di
chuyển, chiêu thức tiến công càng lúc càng sắc bén, nhưng anh lại âm
thầm chau mày, cảm giác được có chút khó giải quyết.
Anh biết mình giỏi nhất là “thu quan”, nhưng “thu quan” đã là vào giai đoạn cuối của cờ vây. Nếu anh thua hoàn toàn Nhiếp Quảng Bình ở phần “bố cục” và “giữa trận”, thì đừng nói đến cuối trận làm gì nữa.
Vì vậy, Trần Gia Bảo trước đó đã dùng lời lẽ khiêu khích Lê Khả Vy để giành chiến thắng nhằm che giấu thực lực của mình, đương nhiên mục đích là để Nhiếp Quảng Bình chủ quan, sau đó mới nhân cơ hội mà bất ngờ phô diễn toàn bộ sức mạnh. Sau đó, nếu may mắn, ít nhất cũng có thể sống sót qua giai đoạn “bố cục” và “giữa trận”, thậm chí, nói không chừng có thể ăn hên mà chiếm thế thượng phong.
Tuy nhiên, thần cờ quả không hổ là thần cờ, tài năng của ông ta vượt xa sự tưởng tượng của Trần Gia Bảo. Ngay cả khi chiến lược của Trần Gia Bảo thành công, bất ngờ ăn được một mạng của Nhiếp Quảng Bình, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng bù lại những yếu thế trước đó mà thôi, muốn tiến thêm một bước để chiếm thế thượng phong gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.
“Không hổ là thần cờ. Cho dù đã tạo thành thế giằng co thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng ổn định lại thế cục, kiên trì được đến giai đoạn “thu quan” để phân thắng bại!”
Ý chí chiến đấu của Trần Gia Bảo dâng cao!
Mặt khác, Nhiếp Quảng Bình đã thu hồi lại sự khinh thường trước đây mình dành cho Trần Gia Bảo, như thể ngồi đối diện với ông ta bây giờ không phải là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, mà là một kỳ thủ mạnh có tiếng lâu năm trong làng cờ.
Sắc mặt ông ta nghiêm trọng, khi đã ổn định lại, thời gian suy nghĩ của cũng càng lúc càng dài.
Trên bàn cờ, cục diện vẫn đang giằng co, hai bên người tiến kẻ lùi, chỉ cần bên nào phạm sai lầm nhỏ thôi, e rằng sẽ bị nắm thóp sơ hở ngay, từ đó rơi vào thế bất lợi.
Lê Khả Vy, Tạ Quốc Hùng và những người khác cực kỳ căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Dần dần, Nhiếp Quảng Bình dựa vào kỹ năng chơi cờ thượng thừa và kinh nghiệm dày dặn của mình để chiếm thế thượng phong ở giai đoạn giữa trận.
Lê Khả Vy và Tạ Quốc Hùng ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cũng đúng, Nhiếp Quảng Bình dù sao cũng là một huyền thoại bất bại trong làng cờ Việt Nam. Cho dù Trần Gia Bảo rất gian xảo, nhưng làm sao cậu ta có thể là đối thủ của Nhiếp Quảng Bình?
“Đợi đến khi Trần Gia Bảo thua thầy tôi, tôi nhất định sẽ cười nhạo anh ta một trận!”
Nghĩ đến đây, trong lòng Lê Khả Vy dấy lên cảm giác hả hê vì báo được thù, cô vô thức nhìn về phía Trần Gia Bảo, nhưng lại thấy Trần Gia Bảo không hề vì chuyện rơi vào thế bất lợi mà đâm ra chán nản, ngược lại còn có vẻ điềm tĩnh, không nhìn ra bất kỳ sự thay đổi tâm trạng nào “Chuyện gì vậy chứ? Bây giờ Trần Gia Bảo lại gặp bất lợi, tại sao anh ta không lo lắng chút nào? Chẳng lẽ anh ta thật sự tin rằng mình có thể đánh bại thầy tôi trong giai đoạn ‘thu quan’ sao?”
Không biết tại sao, cảm giác bất ai lại một lần nữa dâng lên trong lòng Lê Khả Vy.
Trần Gia Bảo ngoài mặt tỏ vẻ tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như anh đã dự đoán từ trước, thực lực của Nhiếp Quảng Bình thật sự rất mạnh. Từ khi anh xuống núi đến nay, ông ta là người có trình độ đánh cờ cao siêu nhất trong số những người mà anh từng gặp, độc nhất vô nhị.
May mắn thay, Trần Gia Bảo đã thuận lợi vượt qua giai đoạn “bố trí” và “giữa trận” bằng một chút mẹo nhỏ. Mặc dù tình hình hiện tại có hơi bất lợi nhưng Trần Gia Bảo vẫn rất tự tin. Dù Nhiếp Quảng Bình có mạnh đến đâu đi chăng nữa, anh vẫn hoàn toàn chắc chắn là mình có thể đảo ngược tình thế trong giai đoạn “thu quan”!
Bởi vì, kỹ năng “thu quan” cùa anh là vô địch thiên hạ!
Khí chất toàn thân của Trần Gia Bảo lập tức thay đổi, ánh mắt sắc bén kiên định, giáp lá cà với quân trắng của Nhiếp Quảng Bình, lực tay rất ổn định, thể hiện sự tự tin tuyệt đối của anh.
Thông thường, sau hai giai đoạn “bố cục” và “giữa trận”, phần sân của hai người chơi trên bàn cờ vây đại khái đã được phân chia xong, sau đó, thông qua “thu quan” để tranh được tranh mất, đi đến quyết định thắng thua cuối cùng, có thể nói “thu quan” là giai đoạn gay cấn và hấp dẫn nhất.
Cho dù là thần cờ Nhiếp Quảng Bình cũng không dám sơ suất ở giai đoạn “thu quan”, đối mặt với những đợt tiến công của Trần Gia Bảo, khi thì do dự nhíu mày, khi thì cúi đầu suy tư, cân nhắc cả một lúc lâu mới hạ xuồng một quân cờ.
Ngược lại, tốc độ đánh cờ của Trần Gia Bảo càng lúc càng nhanh, nhanh như gió, dường như đối với anh mà nói, không cần phải suy nghĩ gì cả, hay nói cách khác, thời gian suy nghĩ trong não rất ngắn, đánh quân này đã nghĩ ra được quân sau rồi.
Quân trên bàn cờ càng lúc càng nhiều, Trần Gia Bảo và Nhiếp Quảng Bình kẻ tiến người lùi, không ai chịu nhường ai, ý chí sát phạt càng lúc càng dâng cao.
Nhóm người Tạ Hoàng Dương theo độ đến độ hoa mắt chóng mặt.
Anh biết mình giỏi nhất là “thu quan”, nhưng “thu quan” đã là vào giai đoạn cuối của cờ vây. Nếu anh thua hoàn toàn Nhiếp Quảng Bình ở phần “bố cục” và “giữa trận”, thì đừng nói đến cuối trận làm gì nữa.
Vì vậy, Trần Gia Bảo trước đó đã dùng lời lẽ khiêu khích Lê Khả Vy để giành chiến thắng nhằm che giấu thực lực của mình, đương nhiên mục đích là để Nhiếp Quảng Bình chủ quan, sau đó mới nhân cơ hội mà bất ngờ phô diễn toàn bộ sức mạnh. Sau đó, nếu may mắn, ít nhất cũng có thể sống sót qua giai đoạn “bố cục” và “giữa trận”, thậm chí, nói không chừng có thể ăn hên mà chiếm thế thượng phong.
Tuy nhiên, thần cờ quả không hổ là thần cờ, tài năng của ông ta vượt xa sự tưởng tượng của Trần Gia Bảo. Ngay cả khi chiến lược của Trần Gia Bảo thành công, bất ngờ ăn được một mạng của Nhiếp Quảng Bình, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng bù lại những yếu thế trước đó mà thôi, muốn tiến thêm một bước để chiếm thế thượng phong gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.
“Không hổ là thần cờ. Cho dù đã tạo thành thế giằng co thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng ổn định lại thế cục, kiên trì được đến giai đoạn “thu quan” để phân thắng bại!”
Ý chí chiến đấu của Trần Gia Bảo dâng cao!
Mặt khác, Nhiếp Quảng Bình đã thu hồi lại sự khinh thường trước đây mình dành cho Trần Gia Bảo, như thể ngồi đối diện với ông ta bây giờ không phải là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, mà là một kỳ thủ mạnh có tiếng lâu năm trong làng cờ.
Sắc mặt ông ta nghiêm trọng, khi đã ổn định lại, thời gian suy nghĩ của cũng càng lúc càng dài.
Trên bàn cờ, cục diện vẫn đang giằng co, hai bên người tiến kẻ lùi, chỉ cần bên nào phạm sai lầm nhỏ thôi, e rằng sẽ bị nắm thóp sơ hở ngay, từ đó rơi vào thế bất lợi.
Lê Khả Vy, Tạ Quốc Hùng và những người khác cực kỳ căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Dần dần, Nhiếp Quảng Bình dựa vào kỹ năng chơi cờ thượng thừa và kinh nghiệm dày dặn của mình để chiếm thế thượng phong ở giai đoạn giữa trận.
Lê Khả Vy và Tạ Quốc Hùng ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cũng đúng, Nhiếp Quảng Bình dù sao cũng là một huyền thoại bất bại trong làng cờ Việt Nam. Cho dù Trần Gia Bảo rất gian xảo, nhưng làm sao cậu ta có thể là đối thủ của Nhiếp Quảng Bình?
“Đợi đến khi Trần Gia Bảo thua thầy tôi, tôi nhất định sẽ cười nhạo anh ta một trận!”
Nghĩ đến đây, trong lòng Lê Khả Vy dấy lên cảm giác hả hê vì báo được thù, cô vô thức nhìn về phía Trần Gia Bảo, nhưng lại thấy Trần Gia Bảo không hề vì chuyện rơi vào thế bất lợi mà đâm ra chán nản, ngược lại còn có vẻ điềm tĩnh, không nhìn ra bất kỳ sự thay đổi tâm trạng nào “Chuyện gì vậy chứ? Bây giờ Trần Gia Bảo lại gặp bất lợi, tại sao anh ta không lo lắng chút nào? Chẳng lẽ anh ta thật sự tin rằng mình có thể đánh bại thầy tôi trong giai đoạn ‘thu quan’ sao?”
Không biết tại sao, cảm giác bất ai lại một lần nữa dâng lên trong lòng Lê Khả Vy.
Trần Gia Bảo ngoài mặt tỏ vẻ tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như anh đã dự đoán từ trước, thực lực của Nhiếp Quảng Bình thật sự rất mạnh. Từ khi anh xuống núi đến nay, ông ta là người có trình độ đánh cờ cao siêu nhất trong số những người mà anh từng gặp, độc nhất vô nhị.
May mắn thay, Trần Gia Bảo đã thuận lợi vượt qua giai đoạn “bố trí” và “giữa trận” bằng một chút mẹo nhỏ. Mặc dù tình hình hiện tại có hơi bất lợi nhưng Trần Gia Bảo vẫn rất tự tin. Dù Nhiếp Quảng Bình có mạnh đến đâu đi chăng nữa, anh vẫn hoàn toàn chắc chắn là mình có thể đảo ngược tình thế trong giai đoạn “thu quan”!
Bởi vì, kỹ năng “thu quan” cùa anh là vô địch thiên hạ!
Khí chất toàn thân của Trần Gia Bảo lập tức thay đổi, ánh mắt sắc bén kiên định, giáp lá cà với quân trắng của Nhiếp Quảng Bình, lực tay rất ổn định, thể hiện sự tự tin tuyệt đối của anh.
Thông thường, sau hai giai đoạn “bố cục” và “giữa trận”, phần sân của hai người chơi trên bàn cờ vây đại khái đã được phân chia xong, sau đó, thông qua “thu quan” để tranh được tranh mất, đi đến quyết định thắng thua cuối cùng, có thể nói “thu quan” là giai đoạn gay cấn và hấp dẫn nhất.
Cho dù là thần cờ Nhiếp Quảng Bình cũng không dám sơ suất ở giai đoạn “thu quan”, đối mặt với những đợt tiến công của Trần Gia Bảo, khi thì do dự nhíu mày, khi thì cúi đầu suy tư, cân nhắc cả một lúc lâu mới hạ xuồng một quân cờ.
Ngược lại, tốc độ đánh cờ của Trần Gia Bảo càng lúc càng nhanh, nhanh như gió, dường như đối với anh mà nói, không cần phải suy nghĩ gì cả, hay nói cách khác, thời gian suy nghĩ trong não rất ngắn, đánh quân này đã nghĩ ra được quân sau rồi.
Quân trên bàn cờ càng lúc càng nhiều, Trần Gia Bảo và Nhiếp Quảng Bình kẻ tiến người lùi, không ai chịu nhường ai, ý chí sát phạt càng lúc càng dâng cao.
Nhóm người Tạ Hoàng Dương theo độ đến độ hoa mắt chóng mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.