Chương 847
Hoa Khôi
28/12/2021
Khi thấy Trần Gia Bảo và Hồng Liên cùng nhau xuống xe, Tạ Quốc Hùng
không khỏi bất ngờ trước nhan sắc và vóc dáng của Hồng Liên, dù anh ta
từng thấy qua không ít mỹ nữ nhưng vẫn bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho mất
hồn.
Trần Gia Bảo bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn biển quảng cáo quán bar Lit Up, anh bật cười nói: “Được lắm, tôi lặn lội đường xá xa xôi tới đây mà anh lại tùy tiện chọn một quán bar để tiếp đón tôi sao?”
Đương nhiên Trần Gia Bảo chỉ là nói đùa thôi chứ không hề thật sự tức giận.
Lúc này Tạ Quốc Hùng mới có phản ứng lại, anh ta giơ tay vỗ vỗ bả vai Trần Gia Bảo than khổ: “Cậu cũng biết thời gian này tôi khó khăn đến thế nào mà, nếu cậu không giúp tôi xử lý tốt mọi chuyện thì chắc tôi không còn gì để ăn mất.”
Sau đó, ánh mắt anh ta lại không nhịn được mà nhìn sang phía Hồng Liên, anh ta không giấu nổi tò mò hỏi: “Em rể, người đẹp này là ai thế?”
Tuy rằng anh ta nói rất nhỏ nhưng Hồng Liên thân là cao thủ võ đạo, cô ấy nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều nên có thể dễ dàng nghe được câu hỏi của Tạ Quốc Hùng, chưa đợi Trần Gia Bảo lên tiếng, Hồng Liên đã chủ động giới thiệu: “Tôi là Hồng Liên, tới giúp đỡ anh Trần Gia Bảo làm việc, nếu tôi đoán không nhầm thì anh chắc hẳn là Tạ Quốc Hùng, quả là tuấn tú, phong độ, lịch sự biết bao.”
Được người đẹp khen ngợi, bất kỳ người đàn ông nào đều không thể giấu nổi vui vẻ.
Tạ Quốc Hùng cũng không ngoại lên, anh ta lâng lâng cười nói: “Hóa ra là cô Hồng Liên, nói hay quá, nói hay quá, tôi cũng có thể được coi là trẻ và giàu đi, ha ha, đi thôi, đi thôi, bên trong quán bar còn có hai người bạn đang chờ, vào đó rồi giới thiệu cho hai người.”
“Được, vậy làm phiền anh nhé.” Hồng Liên khẽ cười nói.
Nụ cười của cô ấy đúng là say đắm lòng người.
Ánh mắt Tạ Quốc Hùng đầy mê mẩn, tuy rằng trong lòng anh ta vô cùng rung động nhưng vì anh ta cũng đã nghe qua lịch sử hào hoa phong lưu của Trần Gia Bảo, người đẹp như Hồng Liên xuất hiện bên cạnh Trần Gia Bảo thì tám chín phần là sẽ có quan hệ ái muội với anh.
Nghĩ vậy, Tạ Quốc Hùng không khỏi giơ ngón cái lên với Trần Gia Bảo sau đó chủ động dẫn đường vào bên trong quán bar.
Quán bar Lit Up ở Thành phố Nam Định cũng được coi là một quán bar xa hoa, ở đây có không ít phụ nữ xinh đẹp.
Thế nhưng sau khi bọn họ vào trong, nhan sắc và khí chất xinh đẹp tuyệt đỉnh của Hồng Liên vẫn thu hút sự chú ý của mọi người, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ấy, nếu không phải bên cạnh Hồng Liên còn có Trần Gia Bảo và Tạ Quốc Hùng thì e rằng sẽ không ít người bắt đầu rục rịch bén mảng tới làm quen với cô ấy.
Rất nhanh sau đó, Tạ Quốc Hùng đã dẫn Trần Gia Bảo và Hồng Liên tới một bàn tiệc, đã có hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi sẵn ở đó, theo như lời Tạ Quốc Hùng vừa nói ban nãy thì đó chính là “bạn”
anh ta.
“Gia Bảo, giới thiệu với cậu một chút, đây là Lý Tiến Hưng, người bạn hợp tác với tôi ở Thành phố Nam Định, còn vị này là Đỗ Hân, là con cháu nhà họ Đỗ, họ đều là những người trẻ tuổi có tiếng tăm ở Thành phố Nam Định.” Tạ Quốc Hùng dõng dạc giới thiệu, sau đó anh ta lại chỉ tay về phía Trần Gia Bảo, tự hào nói: “Đây là em rể tôi Trần Gia Bảo, người đẹp này là cô Hồng Liên, là… trợ lý của em rể tôi.”
Trần Gia Bảo gật đầu với hai người ho xem như chào hỏi, anh tới đây chỉ vì muốn giúp Tạ Quốc Hùng nên hoàn toàn không có hứng thú với việc gì khác.
Có điều quá rõ ràng, Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân cũng không hề có hứng thú gì với Trần Gia Bảo, ánh mắt hai người họ chỉ tập trung vào Hồng Liên, nghe được Hồng Liên là trợ lý của Trần Gia Bảo, họ lại càng sôi nổi, ánh mắt không thể giấu nổi khao khát.
Vẻ mặt Hồng Liên vẫn bình tĩnh như cũ bởi vì cô ấy đã quen với những điều này từ lâu, đối với những chuyện như thế này cô ấy chỉ âm thầm khinh thường trong lòng chứ không thể hiện ra mặt.
Lý Tiến Hưng đeo một chiếc kính mạ vàng, thoạt nhìn anh ta có vẻ rất hòa hoa, nhã nhặn khẽ đẩy gọng kính một cái, nhiệt tình cười nói: “Hóa ra là em rể của Tạ Quốc Hùng, tôi cũng chẳng phải là nhân vật có tiếng tăm gì đâu, chẳng qua là nhà tôi có chút tiền nên muốn san sẻ một chút với Tạ Quốc Hùng và Đỗ Hân mà thôi, ha ha. Có điều, không biết người anh em Trần Gia Bảo này đang kinh doanh cái gì thế?”
Trần Gia Bảo dựa vào sô pha, anh cầm lấy chén rượu khẽ nhấp một ngụm rồi nhún vai nói: “Đông y.”
Sau đó, anh không nói thêm gì nữa.
Đông y?
Trần Gia Bảo bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn biển quảng cáo quán bar Lit Up, anh bật cười nói: “Được lắm, tôi lặn lội đường xá xa xôi tới đây mà anh lại tùy tiện chọn một quán bar để tiếp đón tôi sao?”
Đương nhiên Trần Gia Bảo chỉ là nói đùa thôi chứ không hề thật sự tức giận.
Lúc này Tạ Quốc Hùng mới có phản ứng lại, anh ta giơ tay vỗ vỗ bả vai Trần Gia Bảo than khổ: “Cậu cũng biết thời gian này tôi khó khăn đến thế nào mà, nếu cậu không giúp tôi xử lý tốt mọi chuyện thì chắc tôi không còn gì để ăn mất.”
Sau đó, ánh mắt anh ta lại không nhịn được mà nhìn sang phía Hồng Liên, anh ta không giấu nổi tò mò hỏi: “Em rể, người đẹp này là ai thế?”
Tuy rằng anh ta nói rất nhỏ nhưng Hồng Liên thân là cao thủ võ đạo, cô ấy nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều nên có thể dễ dàng nghe được câu hỏi của Tạ Quốc Hùng, chưa đợi Trần Gia Bảo lên tiếng, Hồng Liên đã chủ động giới thiệu: “Tôi là Hồng Liên, tới giúp đỡ anh Trần Gia Bảo làm việc, nếu tôi đoán không nhầm thì anh chắc hẳn là Tạ Quốc Hùng, quả là tuấn tú, phong độ, lịch sự biết bao.”
Được người đẹp khen ngợi, bất kỳ người đàn ông nào đều không thể giấu nổi vui vẻ.
Tạ Quốc Hùng cũng không ngoại lên, anh ta lâng lâng cười nói: “Hóa ra là cô Hồng Liên, nói hay quá, nói hay quá, tôi cũng có thể được coi là trẻ và giàu đi, ha ha, đi thôi, đi thôi, bên trong quán bar còn có hai người bạn đang chờ, vào đó rồi giới thiệu cho hai người.”
“Được, vậy làm phiền anh nhé.” Hồng Liên khẽ cười nói.
Nụ cười của cô ấy đúng là say đắm lòng người.
Ánh mắt Tạ Quốc Hùng đầy mê mẩn, tuy rằng trong lòng anh ta vô cùng rung động nhưng vì anh ta cũng đã nghe qua lịch sử hào hoa phong lưu của Trần Gia Bảo, người đẹp như Hồng Liên xuất hiện bên cạnh Trần Gia Bảo thì tám chín phần là sẽ có quan hệ ái muội với anh.
Nghĩ vậy, Tạ Quốc Hùng không khỏi giơ ngón cái lên với Trần Gia Bảo sau đó chủ động dẫn đường vào bên trong quán bar.
Quán bar Lit Up ở Thành phố Nam Định cũng được coi là một quán bar xa hoa, ở đây có không ít phụ nữ xinh đẹp.
Thế nhưng sau khi bọn họ vào trong, nhan sắc và khí chất xinh đẹp tuyệt đỉnh của Hồng Liên vẫn thu hút sự chú ý của mọi người, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ấy, nếu không phải bên cạnh Hồng Liên còn có Trần Gia Bảo và Tạ Quốc Hùng thì e rằng sẽ không ít người bắt đầu rục rịch bén mảng tới làm quen với cô ấy.
Rất nhanh sau đó, Tạ Quốc Hùng đã dẫn Trần Gia Bảo và Hồng Liên tới một bàn tiệc, đã có hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi sẵn ở đó, theo như lời Tạ Quốc Hùng vừa nói ban nãy thì đó chính là “bạn”
anh ta.
“Gia Bảo, giới thiệu với cậu một chút, đây là Lý Tiến Hưng, người bạn hợp tác với tôi ở Thành phố Nam Định, còn vị này là Đỗ Hân, là con cháu nhà họ Đỗ, họ đều là những người trẻ tuổi có tiếng tăm ở Thành phố Nam Định.” Tạ Quốc Hùng dõng dạc giới thiệu, sau đó anh ta lại chỉ tay về phía Trần Gia Bảo, tự hào nói: “Đây là em rể tôi Trần Gia Bảo, người đẹp này là cô Hồng Liên, là… trợ lý của em rể tôi.”
Trần Gia Bảo gật đầu với hai người ho xem như chào hỏi, anh tới đây chỉ vì muốn giúp Tạ Quốc Hùng nên hoàn toàn không có hứng thú với việc gì khác.
Có điều quá rõ ràng, Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân cũng không hề có hứng thú gì với Trần Gia Bảo, ánh mắt hai người họ chỉ tập trung vào Hồng Liên, nghe được Hồng Liên là trợ lý của Trần Gia Bảo, họ lại càng sôi nổi, ánh mắt không thể giấu nổi khao khát.
Vẻ mặt Hồng Liên vẫn bình tĩnh như cũ bởi vì cô ấy đã quen với những điều này từ lâu, đối với những chuyện như thế này cô ấy chỉ âm thầm khinh thường trong lòng chứ không thể hiện ra mặt.
Lý Tiến Hưng đeo một chiếc kính mạ vàng, thoạt nhìn anh ta có vẻ rất hòa hoa, nhã nhặn khẽ đẩy gọng kính một cái, nhiệt tình cười nói: “Hóa ra là em rể của Tạ Quốc Hùng, tôi cũng chẳng phải là nhân vật có tiếng tăm gì đâu, chẳng qua là nhà tôi có chút tiền nên muốn san sẻ một chút với Tạ Quốc Hùng và Đỗ Hân mà thôi, ha ha. Có điều, không biết người anh em Trần Gia Bảo này đang kinh doanh cái gì thế?”
Trần Gia Bảo dựa vào sô pha, anh cầm lấy chén rượu khẽ nhấp một ngụm rồi nhún vai nói: “Đông y.”
Sau đó, anh không nói thêm gì nữa.
Đông y?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.