Chương 878
Hoa Khôi
31/12/2021
“Làm càn, đứng lại cho ông!” Diệp Trưởng Nhạc đứng dậy, nghiêm trọng
quát: “Nhà họ Tô là gia tộc siêu mạnh ở Nghệ An, có thế lực thâm sâu,
sao có thể đánh đồng với Trần Gia Bảo? Lần này sở dĩ bại dưới tay Trần
Gia Bảo là vì nhà họ Tô chỉ phái đến hai vị tông sư, hơn nữa là Trần Gia Bảo lần lượt từng người đánh bại. Nếu lần tiếp theo, nhà họ Tô một lúc
phái đến sáu vị tông sư, hoặc thậm chí là những kẻ mạnh hơn thì sao? Đến lúc đó, Trần Gia Bảo chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe thôi.”
Diệp Ngọc Trâm không khỏi dừng bước, há hốc mồm, đang định thay Trần Gia Bảo cãi lại, Diệp Trưởng Nhạc đã cương quyết nói: “Vậy được, chuyện này cứ như vậy, trong thời gian này, con cứ ngoan ngoãn ở nhà cho ông, bất luận xảy ra chuyện gì, đều không được ra ngoài, càng không được đi gặp Trần Gia Bảo, nếu không, con đừng nhận người ông này nữa.”
Nói xong, Diệp Trưởng Nhạc liền quay người bỏ đi.
Diệp Ngọc Trâm trơ trọi đứng giữa phòng khách biệt thự, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Nhưng có lạnh thế nào, cũng không thể lạnh bằng nội tâm cô lúc này.
Ban đầu, nhà họ Diệp bị nhà họ Cao bắt thóp, vì lợi ích của dòng họ, nhà họ Diệp không chút do dự đẩy cô đi đính hôn với nhà họ Cao, ban đầu lúc cô cô độc, bơ vơ lại chẳng thấy nhà họ Diệp có chút động tĩnh giúp đỡ cô gì.
Bây giờ dưới sự giúp đỡ của Trần Gia Bảo, khó khăn lắm mới thoát ra được biển khổ, nhà họ Diệp cũng không phải chịu sự chèn ép của nhà họ Cao thêm, nhà họ Diệp lại đối đãi với bạn bè vừa là ân nhân cô lạnh nhạt như vậy.
“Ai ai cũng ghen tị được sinh ra trong dòng họ to, nhưng đâu ai biết, cho dù là con cháu dòng họ to cũng thường xuyên không thể tự mình quyết định? Ôi, chỉ hy vọng Trần Gia Bảo đừng gặp chuyện gì mới được.”
Diệp Ngọc Trâm tức một bụng, hiện thực tàn khốc này khiến cô cảm thấy lạnh lòng, đồng thời cũng lo lắng cho Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo lại không hề biết sự khó khăn của Diệp Ngọc Trâm lúc này, lúc này, sau khi anh từ nhà họ Diệp ra, anh liền đi đến chiếc Bugatti Veyron đối diện, trực tiếp mở cửa bước vào ngồi, anh liền hướng về phía khu ngoại ô núi Yên Tử đi mà đi.
“Cậu Trần, theo tin tình báo mà tôi nhận được lúc trước, Lưu Ly hiện đang tịnh dưỡng trên núi Yên Tử, nếu không có gì xảy ra ngoài ý, anh lúc này qua đó, nhất định có thể gặp được cô ấy.” Hồng Liên mặc một chiếc áo dài cách tân đỏ rực, tà áo xẻ cao, một cặp đùi trắng nõn tròn trịa như ẩn như hiện lộ ra, càng tăng thêm vài phần mê hoặc.
“Tôi?” Trần Gia Bảo nghe ra ý của Hồng Liên, không tự chủ liếc qua cặp đùi cô, vừa lái xe vừa nói: “Cô không đi cùng tôi sao?”
“Không, nếu để em họ nhìn thấy tôi, sẽ không có lợi cho kế hoạch chinh phục mỹ nữ tiếp theo đó của anh.” Hồng Liên cảm nhận được ánh mắt đó của Trần Gia Bảo, đùi cô bỗng nóng bừng.
Trong lòng cô bỗng nhảy dựng, không biết ma xui quỷ khiến gì tay trái “vô tình” lướt nhẹ trên mép đùi khiến tà áo bị “vô ý” vén cao thêm, lộ ra phong cảnh xinh đẹp bên trong.
Dù là bên cạnh Trần Gia Bảo không thiếu mỹ nữ vây quanh ve vuốt, nhưng phong cảnh đột nhiên này, vẫn khiến anh sững sờ, đang chuẩn bị nhìn kỹ hơn, tà áo đỏ rực đã trở lại, che đậy mảnh mỹ cảnh đó.
Đáng tiếc… Trần Gia Bảo tiếc nuối một hồi, lắc đầu nói: “Đúng là một tiểu yêu tinh quyến rũ.”
Gò má Hồng Liên đỏ rực, cố ý quay qua ngoài cửa sổ, quay lưng về phía Trần Gia Bảo, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nhất thời, bầu không khí trong xe chợt trở nên ái muội.
Hồng Liên bề ngoài trông có vẻ lẳng lơ, quyến rũ như ngọn lửa rực, nhưng thật ra bên trong cô lại rất bảo thủ, cô lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô quyến rũ đàn ông.
Nghĩ đến ánh mắt vừa mong đợi vừa tiếc nuối lúc nãy của Trần Gia Bảo, Hồng Liên trong lòng có chút xấu hổ nhưng cũng có chút kích động vui vẻ, nói: “Xem ra, anh tài kiệt xuất như cậu Trần cũng là cậu bạn nhỏ không chịu nổi khiêu khích, chỉ hy vọng lúc nữa gặp em họ tôi, sẽ không bị nó một chân đá xuống núi.”
“Cậu bạn nhỏ?” Trần Gia Bảo cười nhạo một tiếng, ánh mắt không chút kiêng dè nhìn thân hình uyển chuyển của Hồng Liên đánh giá: “Đàn ông là loài vật không chịu được khiêu khích, nghĩ đến sự trong trắng của cô, hy vọng câu nói đó của cô chỉ là nói đùa, nếu không tôi sẽ cho cô chứng kiến cái gọi là cường bạo của đàn ông!”
Diệp Ngọc Trâm không khỏi dừng bước, há hốc mồm, đang định thay Trần Gia Bảo cãi lại, Diệp Trưởng Nhạc đã cương quyết nói: “Vậy được, chuyện này cứ như vậy, trong thời gian này, con cứ ngoan ngoãn ở nhà cho ông, bất luận xảy ra chuyện gì, đều không được ra ngoài, càng không được đi gặp Trần Gia Bảo, nếu không, con đừng nhận người ông này nữa.”
Nói xong, Diệp Trưởng Nhạc liền quay người bỏ đi.
Diệp Ngọc Trâm trơ trọi đứng giữa phòng khách biệt thự, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Nhưng có lạnh thế nào, cũng không thể lạnh bằng nội tâm cô lúc này.
Ban đầu, nhà họ Diệp bị nhà họ Cao bắt thóp, vì lợi ích của dòng họ, nhà họ Diệp không chút do dự đẩy cô đi đính hôn với nhà họ Cao, ban đầu lúc cô cô độc, bơ vơ lại chẳng thấy nhà họ Diệp có chút động tĩnh giúp đỡ cô gì.
Bây giờ dưới sự giúp đỡ của Trần Gia Bảo, khó khăn lắm mới thoát ra được biển khổ, nhà họ Diệp cũng không phải chịu sự chèn ép của nhà họ Cao thêm, nhà họ Diệp lại đối đãi với bạn bè vừa là ân nhân cô lạnh nhạt như vậy.
“Ai ai cũng ghen tị được sinh ra trong dòng họ to, nhưng đâu ai biết, cho dù là con cháu dòng họ to cũng thường xuyên không thể tự mình quyết định? Ôi, chỉ hy vọng Trần Gia Bảo đừng gặp chuyện gì mới được.”
Diệp Ngọc Trâm tức một bụng, hiện thực tàn khốc này khiến cô cảm thấy lạnh lòng, đồng thời cũng lo lắng cho Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo lại không hề biết sự khó khăn của Diệp Ngọc Trâm lúc này, lúc này, sau khi anh từ nhà họ Diệp ra, anh liền đi đến chiếc Bugatti Veyron đối diện, trực tiếp mở cửa bước vào ngồi, anh liền hướng về phía khu ngoại ô núi Yên Tử đi mà đi.
“Cậu Trần, theo tin tình báo mà tôi nhận được lúc trước, Lưu Ly hiện đang tịnh dưỡng trên núi Yên Tử, nếu không có gì xảy ra ngoài ý, anh lúc này qua đó, nhất định có thể gặp được cô ấy.” Hồng Liên mặc một chiếc áo dài cách tân đỏ rực, tà áo xẻ cao, một cặp đùi trắng nõn tròn trịa như ẩn như hiện lộ ra, càng tăng thêm vài phần mê hoặc.
“Tôi?” Trần Gia Bảo nghe ra ý của Hồng Liên, không tự chủ liếc qua cặp đùi cô, vừa lái xe vừa nói: “Cô không đi cùng tôi sao?”
“Không, nếu để em họ nhìn thấy tôi, sẽ không có lợi cho kế hoạch chinh phục mỹ nữ tiếp theo đó của anh.” Hồng Liên cảm nhận được ánh mắt đó của Trần Gia Bảo, đùi cô bỗng nóng bừng.
Trong lòng cô bỗng nhảy dựng, không biết ma xui quỷ khiến gì tay trái “vô tình” lướt nhẹ trên mép đùi khiến tà áo bị “vô ý” vén cao thêm, lộ ra phong cảnh xinh đẹp bên trong.
Dù là bên cạnh Trần Gia Bảo không thiếu mỹ nữ vây quanh ve vuốt, nhưng phong cảnh đột nhiên này, vẫn khiến anh sững sờ, đang chuẩn bị nhìn kỹ hơn, tà áo đỏ rực đã trở lại, che đậy mảnh mỹ cảnh đó.
Đáng tiếc… Trần Gia Bảo tiếc nuối một hồi, lắc đầu nói: “Đúng là một tiểu yêu tinh quyến rũ.”
Gò má Hồng Liên đỏ rực, cố ý quay qua ngoài cửa sổ, quay lưng về phía Trần Gia Bảo, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nhất thời, bầu không khí trong xe chợt trở nên ái muội.
Hồng Liên bề ngoài trông có vẻ lẳng lơ, quyến rũ như ngọn lửa rực, nhưng thật ra bên trong cô lại rất bảo thủ, cô lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô quyến rũ đàn ông.
Nghĩ đến ánh mắt vừa mong đợi vừa tiếc nuối lúc nãy của Trần Gia Bảo, Hồng Liên trong lòng có chút xấu hổ nhưng cũng có chút kích động vui vẻ, nói: “Xem ra, anh tài kiệt xuất như cậu Trần cũng là cậu bạn nhỏ không chịu nổi khiêu khích, chỉ hy vọng lúc nữa gặp em họ tôi, sẽ không bị nó một chân đá xuống núi.”
“Cậu bạn nhỏ?” Trần Gia Bảo cười nhạo một tiếng, ánh mắt không chút kiêng dè nhìn thân hình uyển chuyển của Hồng Liên đánh giá: “Đàn ông là loài vật không chịu được khiêu khích, nghĩ đến sự trong trắng của cô, hy vọng câu nói đó của cô chỉ là nói đùa, nếu không tôi sẽ cho cô chứng kiến cái gọi là cường bạo của đàn ông!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.