Chương 889
Hoa Khôi
01/01/2022
“Hả?” Còn có chuyện này sao?” Trần Gia Bảo nhíu mày hỏi, không rõ
Ngụy Phong Lăng đem chuyện này ra nói trước mặt nhiều người là dụng ý
gì.
Ngụy Phong Lăng nghiêm mặt nói: “Cậu Trần đừng hiểu lầm, tôi với Bùi Thanh Phong vốn giao tình không ít, nhưng lần này được cậu Trần cứu mạng, sao có thể đối địch với cậu Trần được. Đợi tôi quay về, lập tức từ chối Bùi Thanh Phong, nhà họ Ngụy tôi cam đoan, không đứng về bên nào, và đây cũng là điều nhượng bộ lớn nhất tôi có thể làm rồi.”
Trần Gia Bảo trong lòng vốn rất rõ, với thế lực cũng như sức ảnh hưởng của Bùi Thanh Phong ở Phú Thọ, Ngụy Phong Lăng có thể bảo đảm được như thế, đã là một chuyện rất khó rồi.
Anh gật gật đầu, tán thưởng nói: “Trần Gia Bảo tôi trước giờ là người rất rõ ràng, có ơn báo ơn, có thù báo thù, vì vậy cũng rất thích những người có ơn tất báo, sau này, chúng ta là bạn bè, nếu Bùi Thanh Phong khó dễ anh, anh đều có thể đến tỉnh Hòa Bình, tôi bảo đảm, những phong cảnh ở Hòa Bình mà anh có thể nhìn thấy tuyệt đối vượt xa nơi Phú Thọ.”
“Phong cảnh” mà anh ta vừa nói, thực ra là chỉ thành tựu mà Ngụy Phong Lăng sau này có thể có được nếu ở Hòa Bình.
Tuy Trần Gia Bảo không nói rõ, nhưng anh biết Ngụy Phong Lăng nhất định hiểu.
Quả nhiên, Ngụy Phong Lăng vô cùng vui mừng, cho dù anh cũng là nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh ở Phú Thọ, nhưng vẫn không nhịn được kích động, cao giọng nói: “Được, hôm nay Ngụy Phong Lăng tôi đúng là may mắn, có thể kết bạn được với cậu Trần, sau này anh Bảo có gì cần, xin cứ nói, Ngụy Phong Lăng nhất định không hai lời.”
Lúc hắn thề thốt khi nãy, trong lòng thật sự lo lắng Trần Gia Bảo sẽ không vừa ý, từ đó chống đối anh, nếu nói anh không lo lắng gì cả, nhất định là lời nói lừa người.
Bây giờ lại có được lời bảo đảm của Trần Gia Bảo, đó chính là bảo hiểm cho sự nghiệp của anh, nếu Bùi Thanh Phong có muốn gây khó dễ cho anh, thì cũng không quá đáng sợ, cùng lắm thì đi tìm Trần Gia Bảo nhờ vả!
Mặc dù Trần Gia Bảo không cụ thể nói giúp hắn phát triển sự nghiệp ở Hòa Bình như thế nào, nhưng với tính cách “lời ra tất thực hiện” của Trần Gia Bảo, đến anh ở Phú Thọ cũng đã nghe thấy.
Nếu Trần Gia Bảo đã nói có thể giúp anh, thì nhất định làm được!
Vì vậy, Ngụy Phong Lăng vô cùng kích động, thật sự không nói thành lời, nếu lúc này có rượu, anh nhất định mượn rượu giải bày sự cảm kích của bản thân.
“Xùy, mở miệng hứa suông, ai không làm được?”
Ngụy Nhã Huyên bĩu môi, vẻ mặt đầy sự khinh thường, nhà họ Ngụy có có mối quan hệ chặt chẽ với giới quân sự, chính trị, kinh doanh, cô mới không tinh Bùi Thanh Phong có thể làm gì nhà cô. Vì vậy, cô nghĩ rằng Trần Gia Bảo chẳng qua là mở miệng hứa suông thôi.
Ngụy Phong Lăng lập tức đanh mặt, trầm giọng nói: “Im mồm, ai không biết lời nói cậu Trần đáng giá ngàn vàng? Nếu anh Bảo đã bảo đảm, sao lại là hứa suông được? Anh thấy có lẽ bình thường anh chiều em quá nên em hư rồi đúng không, không phân biệt được, nói năng lỗ mãng, đợi về đến Phú Thọ, phạt em cấm túc một tháng!”
“Anh…” Ngụy Nhã Huyên mắt đã đỏ ửng, giờ càng thêm đỏ, bảo cô ấy cấm túc một tháng, vậy so với bắt cô chết còn khó chịu hơn.
Trần Gia Bảo cười cười, không ý kiến gì.
Điều này trong mắt Ngụy Nhã Huyên, không khác gì Trần Gia Bảo đang cười nhạo cô, lập tức hung hăng thầm oán trách Trần Gia Bảo.
Bên này, trong lòng Lại Chí Thành vô cùng ao ước ghen tị, Ngụy Phong Lăng lại có thể trở thành bạn bè của Trần Gia Bảo, mà bản thân anh chỉ là thuộc hạ, nói một cách khác, anh chẳng qua là một con chó của cậu Trần mà thôi, mà còn là do anh tự chủ động xin làm chó.
Nhưng sau đó nghĩ kỹ lại, làm chó của cậu Trần, không phải ai muốn đều có thể làm được, không nói cái khác, ngay cả người cha mà anh kính trọng, nếu biết anh trở thành thuộc hạ của cậu Trần, nhất định sẽ nhìn anh bằng con mắt khác.
Nghĩ đến điều này, Lại Chí Thành liền dương dương đắc ý trở lại.
Trần Gia Bảo vô tình liếc nhìn Lại Chí Thành, nhìn thấy dáng vẻ hớn hở của Lại Chí Thành không khỏi sững sờ, không hiểu vì sao anh ta lại đắc ý đến thế?
Ngụy Phong Lăng nghiêm mặt nói: “Cậu Trần đừng hiểu lầm, tôi với Bùi Thanh Phong vốn giao tình không ít, nhưng lần này được cậu Trần cứu mạng, sao có thể đối địch với cậu Trần được. Đợi tôi quay về, lập tức từ chối Bùi Thanh Phong, nhà họ Ngụy tôi cam đoan, không đứng về bên nào, và đây cũng là điều nhượng bộ lớn nhất tôi có thể làm rồi.”
Trần Gia Bảo trong lòng vốn rất rõ, với thế lực cũng như sức ảnh hưởng của Bùi Thanh Phong ở Phú Thọ, Ngụy Phong Lăng có thể bảo đảm được như thế, đã là một chuyện rất khó rồi.
Anh gật gật đầu, tán thưởng nói: “Trần Gia Bảo tôi trước giờ là người rất rõ ràng, có ơn báo ơn, có thù báo thù, vì vậy cũng rất thích những người có ơn tất báo, sau này, chúng ta là bạn bè, nếu Bùi Thanh Phong khó dễ anh, anh đều có thể đến tỉnh Hòa Bình, tôi bảo đảm, những phong cảnh ở Hòa Bình mà anh có thể nhìn thấy tuyệt đối vượt xa nơi Phú Thọ.”
“Phong cảnh” mà anh ta vừa nói, thực ra là chỉ thành tựu mà Ngụy Phong Lăng sau này có thể có được nếu ở Hòa Bình.
Tuy Trần Gia Bảo không nói rõ, nhưng anh biết Ngụy Phong Lăng nhất định hiểu.
Quả nhiên, Ngụy Phong Lăng vô cùng vui mừng, cho dù anh cũng là nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh ở Phú Thọ, nhưng vẫn không nhịn được kích động, cao giọng nói: “Được, hôm nay Ngụy Phong Lăng tôi đúng là may mắn, có thể kết bạn được với cậu Trần, sau này anh Bảo có gì cần, xin cứ nói, Ngụy Phong Lăng nhất định không hai lời.”
Lúc hắn thề thốt khi nãy, trong lòng thật sự lo lắng Trần Gia Bảo sẽ không vừa ý, từ đó chống đối anh, nếu nói anh không lo lắng gì cả, nhất định là lời nói lừa người.
Bây giờ lại có được lời bảo đảm của Trần Gia Bảo, đó chính là bảo hiểm cho sự nghiệp của anh, nếu Bùi Thanh Phong có muốn gây khó dễ cho anh, thì cũng không quá đáng sợ, cùng lắm thì đi tìm Trần Gia Bảo nhờ vả!
Mặc dù Trần Gia Bảo không cụ thể nói giúp hắn phát triển sự nghiệp ở Hòa Bình như thế nào, nhưng với tính cách “lời ra tất thực hiện” của Trần Gia Bảo, đến anh ở Phú Thọ cũng đã nghe thấy.
Nếu Trần Gia Bảo đã nói có thể giúp anh, thì nhất định làm được!
Vì vậy, Ngụy Phong Lăng vô cùng kích động, thật sự không nói thành lời, nếu lúc này có rượu, anh nhất định mượn rượu giải bày sự cảm kích của bản thân.
“Xùy, mở miệng hứa suông, ai không làm được?”
Ngụy Nhã Huyên bĩu môi, vẻ mặt đầy sự khinh thường, nhà họ Ngụy có có mối quan hệ chặt chẽ với giới quân sự, chính trị, kinh doanh, cô mới không tinh Bùi Thanh Phong có thể làm gì nhà cô. Vì vậy, cô nghĩ rằng Trần Gia Bảo chẳng qua là mở miệng hứa suông thôi.
Ngụy Phong Lăng lập tức đanh mặt, trầm giọng nói: “Im mồm, ai không biết lời nói cậu Trần đáng giá ngàn vàng? Nếu anh Bảo đã bảo đảm, sao lại là hứa suông được? Anh thấy có lẽ bình thường anh chiều em quá nên em hư rồi đúng không, không phân biệt được, nói năng lỗ mãng, đợi về đến Phú Thọ, phạt em cấm túc một tháng!”
“Anh…” Ngụy Nhã Huyên mắt đã đỏ ửng, giờ càng thêm đỏ, bảo cô ấy cấm túc một tháng, vậy so với bắt cô chết còn khó chịu hơn.
Trần Gia Bảo cười cười, không ý kiến gì.
Điều này trong mắt Ngụy Nhã Huyên, không khác gì Trần Gia Bảo đang cười nhạo cô, lập tức hung hăng thầm oán trách Trần Gia Bảo.
Bên này, trong lòng Lại Chí Thành vô cùng ao ước ghen tị, Ngụy Phong Lăng lại có thể trở thành bạn bè của Trần Gia Bảo, mà bản thân anh chỉ là thuộc hạ, nói một cách khác, anh chẳng qua là một con chó của cậu Trần mà thôi, mà còn là do anh tự chủ động xin làm chó.
Nhưng sau đó nghĩ kỹ lại, làm chó của cậu Trần, không phải ai muốn đều có thể làm được, không nói cái khác, ngay cả người cha mà anh kính trọng, nếu biết anh trở thành thuộc hạ của cậu Trần, nhất định sẽ nhìn anh bằng con mắt khác.
Nghĩ đến điều này, Lại Chí Thành liền dương dương đắc ý trở lại.
Trần Gia Bảo vô tình liếc nhìn Lại Chí Thành, nhìn thấy dáng vẻ hớn hở của Lại Chí Thành không khỏi sững sờ, không hiểu vì sao anh ta lại đắc ý đến thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.