Chương 893
Hoa Khôi
03/01/2022
Nữ thần y sửng sốt một chút, tự hỏi Trần Gia Bảo làm sao biết mình
đang tu Phật? Tuy nhiên, cô không vương vấn câu hỏi này và tiếp tục nói : “Cái gọi là Đạo giáo, Phật giáo, Nho giáo có liên hệ với nhau, và ba
tôn giáo luôn là cùng một tổ tiên. Dù là Đạo hay Phật, họ đều dạy mọi
người phải tu đạo để vượt qua sự sống và cái chết, và nhờ đó thoát khỏi
bể khổ. Chỉ là các phương pháp tu luyện có điểm nhấn riêng mà thôi.”
Phật giáo coi trọng không là tông phái của mình, nếu hiển linh thì tiến thẳng vào tu luyện, nếu lấy được chìa khóa mấu chốt thì sẽ được lập thánh địa. Tuy nhiên, các thế hệ sau này của Hoàng Chí và các vị Phật vô minh đều có quan điểm riêng của họ, mỗi người đều đặc biệt, và không giống nhau, vừa nực cười và vừa đáng buồn.”
“Lời nhận xét của cô đúng là có một phần đạo lý.”
Trần Gia Bảo ngưỡng mộ điều đó từ tận đáy lòng của mình, cô ấy xứng đáng là một người phụ nữ được trù định trở thành một vị Phật. Tầm nhìn của cô ấy thật phi thường.
Lúc này, hắn chắc chắn mười phần nữ thần y chính là Lưu Ly, không chỉ cảm thấy kiến thức về Phật pháp của cô hơn hẳn những người khác, mà cô còn tình cờ xuất hiện trên núi Yên Tử, các sự trùng hợp quy tụ đã hiện rõ ràng cô ấy là ai.
“Quá khen, Tôi chỉ là nói sự thật.” Nữ thần y nhẹ nhàng nói.
Trần Gia Bảo mỉm cười, trong lúc vô tình thoáng nhìn ra vị trí của Thần vị, nói: “Khí là thần sinh mệnh, chúng ta là người tu hành nên phải thể hiện sư tôn trọng.”
Nói xong, Trần Gia Bảo đi về phía trước, đi ngang qua nữ thần y, anh cũng đã nhìn thấy nữ thần y rồi, không, phải nói rằng là Lưu Ly.
Anh nhìn thấy cô làn da trắng nõn như tuyết, khuôn mặt như ngọc như hoa, dung hợp các đường nét thanh tú, hoàn mỹ như tiên nữ giáng trần, đặc biệt là đôi mắt long lanh trong vắt như nước suối, sạch như lưu ly, không vấy chút hoa bụi trần Cô ấy không có quá nhiều đồ trang sức trên người, cô ấy chỉ mặc một chiếc váy lanh trơn màu trắng. Nó không những không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy một chút nào mà còn có cảm giác như hoa hiện ra từ làn nước trong vắt, không khỏi khiến mọi người nhìn thấy cô sẽ cảm thấy bản thân xấu hổ về sự xấu xa của mình.
Quan trọng hơn, khuôn mặt thanh tú và hoàn hảo của Lưu Ly có một chút nhợt nhạt không khỏe mạnh, trong cái tính khí lạnh lùng lại làm người ta cảm thấy đáng thương.
Trần Gia Bảo phải thừa nhận rằng Lưu Ly là mỹ nhân có khí chất bụi trần và đôi mắt trong sáng nhất trong số những mỹ nhân mà anh từng thấy. Anh không nhịn được thốt lên: “Nguyện kiếp sau, đắc bồ đề thời, thân như lưu ly, trong ngoài thanh khiết, sạch không vết dơ. Cô thực sự là một cô gái trong sáng như lưu ly.”
Lưu Ly không biết rằng Trần Gia Bảo đã biết tên cô ấy từ trước, và trong lòng nghĩ rằng Trần Gia Bảo nói cô ấy “thanh khiết như Lưu ly” lại có một chút vui mừng. Vì để tỏ ra lịch sự, cô mỉm cười với Trần Gia Bảo và nói: “Cảm ơn lời khen của anh, tên tôi đúng thực là Lưu Ly.”
Nữ thần y quả thật đúng là Lưu Ly!
Phán đoán của Trần Gia Bảo đã được chứng thực, trong lòng thoáng hiện lên một tia kích động, thoáng nhìn thấy nụ cười đẹp như tranh vẽ của Lưu Ly, anh cảm thấy Lưu Ly giống như một người nữ nhân bước ra từ trong tranh, nhất thời thất thần.
Chính vì nhất thời thất thần mà quên mất việc khống chế chân khí che chắn trên cánh cửa gỗ, vừa lúc Ngụy Nhã Huyên đang đẩy mạnh cánh cửa, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, rồi một tiếng “Ầm”, một tiếng loạng choạng vang lên.
Nhìn thấy cô sắp ngã xuống đất, Lưu Ly đột nhiên phất tay áo, dùng nội lực chống đỡ dáng người mềm mại của Ngụy Nhã Huyên.
Khi đó Ngụy Nhã Huyên, đứng vững lại, tránh khỏi việc bị bẽ mặt.
Chỉ là sau khi Lưu Ly ra tay giúp đỡ, vết ửng đỏ trên má cô lộ ra cho thấy sức khỏe cô không được tốt, đồng thời cô cau mày, rõ ràng là đang chịu đựng một loại đau đớn nào đó.
Trần Gia Bảo tỉnh táo lại, sau khi nhìn thấy bộ dạng của Lưu Ly, trong lòng anh cảm thấy “Quả nhiên như vậy”, lúc ở bên ngoài anh đã đoán không sai, Lưu ly đang bị thương,vết thương không hề nhẹ, vì vậy khi cô dùng nội lực để giúp của Ngụy Nhã Huyên, chỗ vết thương lại phát tác, vì vậy Lưu Ly mới lộ ra sự đau đớn của mình.
Phật giáo coi trọng không là tông phái của mình, nếu hiển linh thì tiến thẳng vào tu luyện, nếu lấy được chìa khóa mấu chốt thì sẽ được lập thánh địa. Tuy nhiên, các thế hệ sau này của Hoàng Chí và các vị Phật vô minh đều có quan điểm riêng của họ, mỗi người đều đặc biệt, và không giống nhau, vừa nực cười và vừa đáng buồn.”
“Lời nhận xét của cô đúng là có một phần đạo lý.”
Trần Gia Bảo ngưỡng mộ điều đó từ tận đáy lòng của mình, cô ấy xứng đáng là một người phụ nữ được trù định trở thành một vị Phật. Tầm nhìn của cô ấy thật phi thường.
Lúc này, hắn chắc chắn mười phần nữ thần y chính là Lưu Ly, không chỉ cảm thấy kiến thức về Phật pháp của cô hơn hẳn những người khác, mà cô còn tình cờ xuất hiện trên núi Yên Tử, các sự trùng hợp quy tụ đã hiện rõ ràng cô ấy là ai.
“Quá khen, Tôi chỉ là nói sự thật.” Nữ thần y nhẹ nhàng nói.
Trần Gia Bảo mỉm cười, trong lúc vô tình thoáng nhìn ra vị trí của Thần vị, nói: “Khí là thần sinh mệnh, chúng ta là người tu hành nên phải thể hiện sư tôn trọng.”
Nói xong, Trần Gia Bảo đi về phía trước, đi ngang qua nữ thần y, anh cũng đã nhìn thấy nữ thần y rồi, không, phải nói rằng là Lưu Ly.
Anh nhìn thấy cô làn da trắng nõn như tuyết, khuôn mặt như ngọc như hoa, dung hợp các đường nét thanh tú, hoàn mỹ như tiên nữ giáng trần, đặc biệt là đôi mắt long lanh trong vắt như nước suối, sạch như lưu ly, không vấy chút hoa bụi trần Cô ấy không có quá nhiều đồ trang sức trên người, cô ấy chỉ mặc một chiếc váy lanh trơn màu trắng. Nó không những không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy một chút nào mà còn có cảm giác như hoa hiện ra từ làn nước trong vắt, không khỏi khiến mọi người nhìn thấy cô sẽ cảm thấy bản thân xấu hổ về sự xấu xa của mình.
Quan trọng hơn, khuôn mặt thanh tú và hoàn hảo của Lưu Ly có một chút nhợt nhạt không khỏe mạnh, trong cái tính khí lạnh lùng lại làm người ta cảm thấy đáng thương.
Trần Gia Bảo phải thừa nhận rằng Lưu Ly là mỹ nhân có khí chất bụi trần và đôi mắt trong sáng nhất trong số những mỹ nhân mà anh từng thấy. Anh không nhịn được thốt lên: “Nguyện kiếp sau, đắc bồ đề thời, thân như lưu ly, trong ngoài thanh khiết, sạch không vết dơ. Cô thực sự là một cô gái trong sáng như lưu ly.”
Lưu Ly không biết rằng Trần Gia Bảo đã biết tên cô ấy từ trước, và trong lòng nghĩ rằng Trần Gia Bảo nói cô ấy “thanh khiết như Lưu ly” lại có một chút vui mừng. Vì để tỏ ra lịch sự, cô mỉm cười với Trần Gia Bảo và nói: “Cảm ơn lời khen của anh, tên tôi đúng thực là Lưu Ly.”
Nữ thần y quả thật đúng là Lưu Ly!
Phán đoán của Trần Gia Bảo đã được chứng thực, trong lòng thoáng hiện lên một tia kích động, thoáng nhìn thấy nụ cười đẹp như tranh vẽ của Lưu Ly, anh cảm thấy Lưu Ly giống như một người nữ nhân bước ra từ trong tranh, nhất thời thất thần.
Chính vì nhất thời thất thần mà quên mất việc khống chế chân khí che chắn trên cánh cửa gỗ, vừa lúc Ngụy Nhã Huyên đang đẩy mạnh cánh cửa, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, rồi một tiếng “Ầm”, một tiếng loạng choạng vang lên.
Nhìn thấy cô sắp ngã xuống đất, Lưu Ly đột nhiên phất tay áo, dùng nội lực chống đỡ dáng người mềm mại của Ngụy Nhã Huyên.
Khi đó Ngụy Nhã Huyên, đứng vững lại, tránh khỏi việc bị bẽ mặt.
Chỉ là sau khi Lưu Ly ra tay giúp đỡ, vết ửng đỏ trên má cô lộ ra cho thấy sức khỏe cô không được tốt, đồng thời cô cau mày, rõ ràng là đang chịu đựng một loại đau đớn nào đó.
Trần Gia Bảo tỉnh táo lại, sau khi nhìn thấy bộ dạng của Lưu Ly, trong lòng anh cảm thấy “Quả nhiên như vậy”, lúc ở bên ngoài anh đã đoán không sai, Lưu ly đang bị thương,vết thương không hề nhẹ, vì vậy khi cô dùng nội lực để giúp của Ngụy Nhã Huyên, chỗ vết thương lại phát tác, vì vậy Lưu Ly mới lộ ra sự đau đớn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.