Chương 903
Hoa Khôi
03/01/2022
“Có thể.”
Trong lòng Hoàng Thiên Hạnh vui mừng, đột nhiên ghé vào tai Trần Gia Bảo, hơi thở như hương lan, thậm chí tóc mai dài thướt tha chạm vào cổ Trần Gia Bảo, nhỏ giọng nói: “Anh Gia Bảo, không phải anh có Thanh Hà làm bạn gái anh rồi sao, thế anh với chị Hồng Liên là quan hệ gì?”
Không chỉ Hồng Liên, Hoàng Thiên Hạnh còn biết rằng Tô Ánh Mai, Tạ Cẩm Tú, nữ thần bậc nhất của thành phố Hoà Bình cũng đều là người phụ nữ của Trần Gia Bảo.
Cô xuất thân trong một gia tộc lớn, quen thấy cảnh nhiều vợ cùng chung một chồng, cho nên biết rõ Trần Gia Bảo có bạn gái rồi, vẫn can đảm theo đuổi Trần Gia Bảo, nhưng nhìn thấy bên cạnh Trần Gia Bảo nhiều phụ nữ như vậy, mà còn người này còn đẹp hơn người kia, trong lòng luôn có chút hơi khó chịu.
Giọng nói của Hoàng Thiên Hạnh tuy nhỏ, nhưng Hồng Liên vốn là một kẻ mạnh trong giới võ đương nhiên nghe thấy rất rõ, nhưng lại không quan tâm, hay vì lý do xuất sắc cho nên mới dũng cảm.
Trần Gia Bảo đương nhiên nói: “Hồng Liên là người phụ nữ của anh.”
Khoé miệng Hồng Liên cong lên nở nụ cười nhẹ, đáp án này, cô rất hài lòng.
Hoàng Thiên Hạnh âm thầm thở dài nói: “Nhưng giờ là chế độ một vợ một chồng, đây là quy tắc của xã hội hiện đại”.
Lúc cô nói điều này, chỉ đơn giản trút bỏ sự bất mãn của mình, thậm chí quên rằng ngay cả cô ta cũng là kẻ thứ ba.
Khóe miệng Hồng Liên cong lên một nụ cười khinh thường, nếu ngài Bảo để ý đến quy tắc thế gian, thế thì anh ta không còn là ngài Bảo nữa rồi.
Quả nhiên, Trần Gia Bảo nghiêm túc nói: “quy tắc, cũng chỉ là quy tắc mà thôi, người bình thường phải chịu trách nhiệm với các quy tắc, còn anh chỉ chịu trách nhiệm với trái tim của mình, tất cả những điều anh mong muốn đời này, duy nhất chỉ là suy nghĩ thông suốt mà thôi, dù là Thanh Hà hay là Hồng Liên, anh chỉ biết, các cô ấy là người phụ nữ của anh, còn những quy tắc thế tục, nó không nằm trong phạm vi suy xét của anh.”
Trong lòng Hồng Liên càng hài lòng, khóe miệng cong lên nụ cười quyến rũ, chỉ có một người đàn ông như vậy mới đủ tư cách để có được cô.
Hoàng Thiên Hạnh cũng bị lây nhiễm bởi sự độc đoán của Trần Gia Bảo, trong đôi mắt đẹp loé lên tia sáng, càng thêm kiên định với sự lựa chọn của mình.
Đến đêm, ánh trăng như nước.
Biệt thự của nhà họ Diệp, trong phòng của Diệp Ngọc Trâm.
“Ngọc Trâm, cậu về thành phố Nam Định cũng một thời gian rồi, sao luôn đợi ở trong nhà thế, may mà mình vẫn xem cậu là chị em tốt, nếu không phải mình chủ động đến tìm cậu, chỉ sợ cậu vĩnh cũng sẽ không liên lạc với mình rồi.”
Một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ ngủ màu hoa oải hương mượt mà, không chút để ý vẻ ngoài mà nằm trên giường của Diệp Ngọc Trâm ăn đồ ăn vặt, khoe đôi chân thon thả và trắng nõn.
Cô ấy tên là Mạnh Nhược Tình, là bạn thân từ nhỏ của Diệp Ngọc Trâm, hai người gần như không gì không nói, mấy ngày nay Diệp Ngọc Trâm luôn không liên lạc với cô ấy, nên cô ấy không khỏi lo lắng, liền chủ động đến biệt thự nhà họ Diệp.
Đến trước bàn trang điểm, Diệp Ngọc Trâm thầm thở dài, gương mặt hơi hốc hác phản chiếu trong gương, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười, nói: “Không có chuyện gì, tâm trạng không tốt, không muốn ra ngoài.”
Mạnh Nhược Tình nhét một viên sô cô la vào miệng, rồi nói không rõ: “Không phải cậu luôn không muốn gả cho Cao Tuấn Hùng sao, giờ nhà họ cao cũng từ hôn rồi, đạt được ý muốn của cậu rồi, đây là chuyện tốt, sao cậu vẫn buồn bã không vui?”
“Không liên quan gì đến Cao Tuấn Hùng” Diệp Ngọc Trâm lắc đầu.
Mạnh Nhược Tình không nghĩ nhiều, vừa ăn sô cô la vừa nói: “Mình nhớ rõ Cao Tuấn Hùng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn lấy cậu đến phát điên, hai hôm nay thế mà lại dễ dàng đồng ý từ hôn, Ngọc Trâm, cậu nói có phải rất kì lạ không?”
Diệp Ngọc Trâm cười mà không nói, cô đương nhiên Cao Tuấn Hùng vì sao từ hôn, nghĩ đến khí thế ngất trời của Trần Gia Bảo tối đó, tư thế oai hùng nói một không hai, trong lòng luôn bình tĩnh của cô gợn lên từng đợt sóng.
Mạnh Nhược Tình cũng không nghĩ Diệp Ngọc Trâm trả lời, liền nói: “ đúng rồi, chiều nay bố mình nhận được lời mời dự tiệc, nghe nói vào tối hai ngày sau, ngài Bảo sẽ tổ chức một bữa tiệc ở khách sạn Hưng Gia, đến lúc đó, toàn bộ những người thành công thuộc giới thượng lưu của thành phố Nam Định đều sẽ tham gia, mặt mũi ngài Bảo này thật lớn nha.”
Khách sạn Hưng Gia là một khách sạn năm sao dưới trướng của Thành Trung, rất nổi tiếng ở thành phố Nam Định.
Trong lòng Hoàng Thiên Hạnh vui mừng, đột nhiên ghé vào tai Trần Gia Bảo, hơi thở như hương lan, thậm chí tóc mai dài thướt tha chạm vào cổ Trần Gia Bảo, nhỏ giọng nói: “Anh Gia Bảo, không phải anh có Thanh Hà làm bạn gái anh rồi sao, thế anh với chị Hồng Liên là quan hệ gì?”
Không chỉ Hồng Liên, Hoàng Thiên Hạnh còn biết rằng Tô Ánh Mai, Tạ Cẩm Tú, nữ thần bậc nhất của thành phố Hoà Bình cũng đều là người phụ nữ của Trần Gia Bảo.
Cô xuất thân trong một gia tộc lớn, quen thấy cảnh nhiều vợ cùng chung một chồng, cho nên biết rõ Trần Gia Bảo có bạn gái rồi, vẫn can đảm theo đuổi Trần Gia Bảo, nhưng nhìn thấy bên cạnh Trần Gia Bảo nhiều phụ nữ như vậy, mà còn người này còn đẹp hơn người kia, trong lòng luôn có chút hơi khó chịu.
Giọng nói của Hoàng Thiên Hạnh tuy nhỏ, nhưng Hồng Liên vốn là một kẻ mạnh trong giới võ đương nhiên nghe thấy rất rõ, nhưng lại không quan tâm, hay vì lý do xuất sắc cho nên mới dũng cảm.
Trần Gia Bảo đương nhiên nói: “Hồng Liên là người phụ nữ của anh.”
Khoé miệng Hồng Liên cong lên nở nụ cười nhẹ, đáp án này, cô rất hài lòng.
Hoàng Thiên Hạnh âm thầm thở dài nói: “Nhưng giờ là chế độ một vợ một chồng, đây là quy tắc của xã hội hiện đại”.
Lúc cô nói điều này, chỉ đơn giản trút bỏ sự bất mãn của mình, thậm chí quên rằng ngay cả cô ta cũng là kẻ thứ ba.
Khóe miệng Hồng Liên cong lên một nụ cười khinh thường, nếu ngài Bảo để ý đến quy tắc thế gian, thế thì anh ta không còn là ngài Bảo nữa rồi.
Quả nhiên, Trần Gia Bảo nghiêm túc nói: “quy tắc, cũng chỉ là quy tắc mà thôi, người bình thường phải chịu trách nhiệm với các quy tắc, còn anh chỉ chịu trách nhiệm với trái tim của mình, tất cả những điều anh mong muốn đời này, duy nhất chỉ là suy nghĩ thông suốt mà thôi, dù là Thanh Hà hay là Hồng Liên, anh chỉ biết, các cô ấy là người phụ nữ của anh, còn những quy tắc thế tục, nó không nằm trong phạm vi suy xét của anh.”
Trong lòng Hồng Liên càng hài lòng, khóe miệng cong lên nụ cười quyến rũ, chỉ có một người đàn ông như vậy mới đủ tư cách để có được cô.
Hoàng Thiên Hạnh cũng bị lây nhiễm bởi sự độc đoán của Trần Gia Bảo, trong đôi mắt đẹp loé lên tia sáng, càng thêm kiên định với sự lựa chọn của mình.
Đến đêm, ánh trăng như nước.
Biệt thự của nhà họ Diệp, trong phòng của Diệp Ngọc Trâm.
“Ngọc Trâm, cậu về thành phố Nam Định cũng một thời gian rồi, sao luôn đợi ở trong nhà thế, may mà mình vẫn xem cậu là chị em tốt, nếu không phải mình chủ động đến tìm cậu, chỉ sợ cậu vĩnh cũng sẽ không liên lạc với mình rồi.”
Một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ ngủ màu hoa oải hương mượt mà, không chút để ý vẻ ngoài mà nằm trên giường của Diệp Ngọc Trâm ăn đồ ăn vặt, khoe đôi chân thon thả và trắng nõn.
Cô ấy tên là Mạnh Nhược Tình, là bạn thân từ nhỏ của Diệp Ngọc Trâm, hai người gần như không gì không nói, mấy ngày nay Diệp Ngọc Trâm luôn không liên lạc với cô ấy, nên cô ấy không khỏi lo lắng, liền chủ động đến biệt thự nhà họ Diệp.
Đến trước bàn trang điểm, Diệp Ngọc Trâm thầm thở dài, gương mặt hơi hốc hác phản chiếu trong gương, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười, nói: “Không có chuyện gì, tâm trạng không tốt, không muốn ra ngoài.”
Mạnh Nhược Tình nhét một viên sô cô la vào miệng, rồi nói không rõ: “Không phải cậu luôn không muốn gả cho Cao Tuấn Hùng sao, giờ nhà họ cao cũng từ hôn rồi, đạt được ý muốn của cậu rồi, đây là chuyện tốt, sao cậu vẫn buồn bã không vui?”
“Không liên quan gì đến Cao Tuấn Hùng” Diệp Ngọc Trâm lắc đầu.
Mạnh Nhược Tình không nghĩ nhiều, vừa ăn sô cô la vừa nói: “Mình nhớ rõ Cao Tuấn Hùng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn lấy cậu đến phát điên, hai hôm nay thế mà lại dễ dàng đồng ý từ hôn, Ngọc Trâm, cậu nói có phải rất kì lạ không?”
Diệp Ngọc Trâm cười mà không nói, cô đương nhiên Cao Tuấn Hùng vì sao từ hôn, nghĩ đến khí thế ngất trời của Trần Gia Bảo tối đó, tư thế oai hùng nói một không hai, trong lòng luôn bình tĩnh của cô gợn lên từng đợt sóng.
Mạnh Nhược Tình cũng không nghĩ Diệp Ngọc Trâm trả lời, liền nói: “ đúng rồi, chiều nay bố mình nhận được lời mời dự tiệc, nghe nói vào tối hai ngày sau, ngài Bảo sẽ tổ chức một bữa tiệc ở khách sạn Hưng Gia, đến lúc đó, toàn bộ những người thành công thuộc giới thượng lưu của thành phố Nam Định đều sẽ tham gia, mặt mũi ngài Bảo này thật lớn nha.”
Khách sạn Hưng Gia là một khách sạn năm sao dưới trướng của Thành Trung, rất nổi tiếng ở thành phố Nam Định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.