Chương 919
Hoa Khôi
05/01/2022
Mạnh Nhược Tình nhìn thấy bạn thân bày ra một dạng mê trai, bất lực vỗ trán. Xong rồi, Diệp Ngọc Trâm không cứu nổi nữa.
Cô ta không thể trơ mắt nhìn Diệp Ngọc Trâm rơi vào móng vuốt của Trần Gia Bảo được. Đôi mắt đẹp sáng rực đảo một cái, tự nhiên nói: “Anh Gia Bảo thật đúng là khí phách giống như trong lời truyền miệng của mọi người. Chỉ là tôi vẫn còn có chút thắc mắc, nếu tôi đoán không lầm, trình độ võ công khi nãy, thực lực hẳn là vẫn chưa thể gọi là tài năng xuất chúng đúng không?
anh Gia Bảo tuy rằng là Tông Sư, nhưng mà dù sao một mình thì khó mà chống đỡ nổi. Nếu quả thật nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên có tới sáu vị Tông Sư như mọi người nói, hẳn là anh Gia Bảo không phải đối thủ của bọn họ mới đúng. Tôi thực sự rất tò mò làm sao mà anh lại có thể tự tin như vậy?”
Trần Gia Bảo cười thần bí: “Bí mật không thể tiết lộ.”
“Xì.” Mạnh Nhược Tình bĩu môi, khinh thường nói: “Cái gì mà bí mật không thể tiết lộ, còn không phải là anh chưa nghĩ ra biện pháp đối phó với nhà họ Tô mới tìm lý do để né tránh sao? Với khoảng cách thực lực quá lớn như vậy, tôi thực sự không thể nghĩ ra anh lấy cái gì để chiến thắng nhà họ Tô. Ngọc Trâm, cô cũng đừng bị lừa bởi mấy câu mạnh miệng của anh ấy.”
“Nhược Tình, tôi tin tưởng Gia Bảo, anh ấy luôn luôn nói được làm được.” Diệp Ngọc Trâm lắc đầu cười, tuyệt đối tin tưởng đối với Trần Gia Bảo.
“Xong rồi, xong rồi, Ngọc Trâm hết thuốc chữa rồi.”
Mạnh Nhược Tình vỗ tay lên trán đầy bất lực.
Trần Gia Bảo khẽ cười nói: “Cô không hiểu sự tự tin của tôi từ đâu mà đến, đó là vì tầm nhìn của hai chúng ta không giống nhau. Cái cô nhìn thấy chỉ có thể là cảnh vật ở ngang sườn núi, còn cái tôi nhìn thấy là toàn cảnh. Tầm nhìn không giống nhau, đương nhiên góc độ nhìn sự vật cũng khác nhau. Cho nên cô không cần dùng quan điểm của mình để suy đoán về tôi, như vậy cũng chỉ vô dụng thôi.”
“Đồ khoe khoang.” Mạnh Nhược Tình tức giận giậm chân.
Trần Gia Bảo cười nhạt, không tiếp tục dây dưa cùng cô ấy.
Chờ sau khi buổi tiệc kết thúc, Diệp Trường Nhạc bước tới đầu tiên chào tạm biệt Trần Gia Bảo, chuẩn bị dẫn theo Diệp Ngọc Trâm vẫn còn lưu luyến không rời.
Trong lòng Diệp Ngọc Trâm vô cùng không muốn, nhưng mà chỉ có thể rời theo.
Mạnh Nhược Tình thở ra một hơi. Nếu cô ta còn ở lại đây thêm chút nữa, chắc cô ta sẽ bị Trần Gia Bảo chọc cho phát điên.
Đột nhiên, giọng nói của Trần Gia Bảo vang lên: “Ngọc Trâm.”
Diệp Ngọc Trâm lập tức quay đầu lại, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Chẳng lẽ anh muốn cô ấy ở lại cùng anh?
Trong nháy mắt cô ấy vô cùng kích động, không nhịn được muốn điên cuồng một lần. Chỉ cần Trần Gia Bảo mở miệng muốn cô ấy ở lại, cô ấy nhất định sẽ ở lại. Cho dù phải đối đầu với ông nội trước mặt mọi người cũng không tiếc.
Mạnh Nhược Tình nhất thời cảnh giác nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Trước ánh mắt đầy mong chờ của Diệp Ngọc Trâm, Trần Gia Bảo chỉ cười nói: “Chờ thêm hai ngày nữa, cùng tôi trở về thành phố Hòa Bình đi. Ánh Mai vẫn còn đang đợi cô đấy..”
Hóa ra không phải anh gọi cô ấy ở lại bên cạnh mình.
Trong lòng Diệp Ngọc Trâm nhất thời cảm thấy mất mát, chẳng qua rất nhanh tâm trạng đã phấn chấn trở lại. Ít ra cô ấy còn có cơ hội gặp lại Trần Gia Bảo. Diệp Ngọc Trâm gật đầu thật mạnh.
“Chắc chắn rồi. Chờ qua vài ngày nữa, việc của cậu Gia Bảo đã giải quyết xong xuôi. Lúc đó tôi sẽ để Ngọc Trâm quay lại thành phố Hòa Bình tiếp tục làm việc.” Diệp Trường Nhạc tỏ vẻ thoải mái nói.
Ông ta ngoài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng thì hoàn toàn không nghĩ vậy. Chờ khi Trần Gia Bảo và nhà họ Tô chấm dứt ân oán, đơn giản mà nói sẽ chỉ có hai kết quả. Một là Trần Gia Bảo bị giết, hai là nhà họ Tô bị lật đổ. Cho dù là kết quả nào đi chăng nữa thì cũng không gây ảnh hưởng đến việc Diệp Ngọc Trâm quay về thành phố Hòa Bình.
Đương nhiên trong lòng ông ta, xác suất nhà họ Tô giết chết Trần Gia Bảo phải đến chín mươi chín phần trăm. Dù sao danh xưng “Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên cũng không phải là hữu danh vô thực.
Sau khi nói xong, Diệp Trường Nhạc dẫn theo Diệp Ngọc Trâm rời khỏi bữa tiệc.
Chẳng mấy chốc, sảnh tiệc vẫn còn đang ồn ào náo nhiệt bây giờ chỉ còn lại ba người Trần Gia Bảo, Hồng Liên và Hoàng Thiên Hạnh. Về phần Thành Trung, phỏng chừng ông ta đã đi xử lý chuyện của Tiêu Hậu Thức và Miêu Hữu Bằng.
“Vốn ban đầu đến thành phố Nam Định này chính là định để anh chinh phục được Lưu Ly, không ngờ lại đụng phải nhà họ Tô đứng đầu tỉnh Trung Thiên.” Hồng Liên khẽ thở dài, thật đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.
“Đụng phải nhà họ Tô thì có làm sao? Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.” Trần Gia Bảo tự tin nói.
Cô ta không thể trơ mắt nhìn Diệp Ngọc Trâm rơi vào móng vuốt của Trần Gia Bảo được. Đôi mắt đẹp sáng rực đảo một cái, tự nhiên nói: “Anh Gia Bảo thật đúng là khí phách giống như trong lời truyền miệng của mọi người. Chỉ là tôi vẫn còn có chút thắc mắc, nếu tôi đoán không lầm, trình độ võ công khi nãy, thực lực hẳn là vẫn chưa thể gọi là tài năng xuất chúng đúng không?
anh Gia Bảo tuy rằng là Tông Sư, nhưng mà dù sao một mình thì khó mà chống đỡ nổi. Nếu quả thật nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên có tới sáu vị Tông Sư như mọi người nói, hẳn là anh Gia Bảo không phải đối thủ của bọn họ mới đúng. Tôi thực sự rất tò mò làm sao mà anh lại có thể tự tin như vậy?”
Trần Gia Bảo cười thần bí: “Bí mật không thể tiết lộ.”
“Xì.” Mạnh Nhược Tình bĩu môi, khinh thường nói: “Cái gì mà bí mật không thể tiết lộ, còn không phải là anh chưa nghĩ ra biện pháp đối phó với nhà họ Tô mới tìm lý do để né tránh sao? Với khoảng cách thực lực quá lớn như vậy, tôi thực sự không thể nghĩ ra anh lấy cái gì để chiến thắng nhà họ Tô. Ngọc Trâm, cô cũng đừng bị lừa bởi mấy câu mạnh miệng của anh ấy.”
“Nhược Tình, tôi tin tưởng Gia Bảo, anh ấy luôn luôn nói được làm được.” Diệp Ngọc Trâm lắc đầu cười, tuyệt đối tin tưởng đối với Trần Gia Bảo.
“Xong rồi, xong rồi, Ngọc Trâm hết thuốc chữa rồi.”
Mạnh Nhược Tình vỗ tay lên trán đầy bất lực.
Trần Gia Bảo khẽ cười nói: “Cô không hiểu sự tự tin của tôi từ đâu mà đến, đó là vì tầm nhìn của hai chúng ta không giống nhau. Cái cô nhìn thấy chỉ có thể là cảnh vật ở ngang sườn núi, còn cái tôi nhìn thấy là toàn cảnh. Tầm nhìn không giống nhau, đương nhiên góc độ nhìn sự vật cũng khác nhau. Cho nên cô không cần dùng quan điểm của mình để suy đoán về tôi, như vậy cũng chỉ vô dụng thôi.”
“Đồ khoe khoang.” Mạnh Nhược Tình tức giận giậm chân.
Trần Gia Bảo cười nhạt, không tiếp tục dây dưa cùng cô ấy.
Chờ sau khi buổi tiệc kết thúc, Diệp Trường Nhạc bước tới đầu tiên chào tạm biệt Trần Gia Bảo, chuẩn bị dẫn theo Diệp Ngọc Trâm vẫn còn lưu luyến không rời.
Trong lòng Diệp Ngọc Trâm vô cùng không muốn, nhưng mà chỉ có thể rời theo.
Mạnh Nhược Tình thở ra một hơi. Nếu cô ta còn ở lại đây thêm chút nữa, chắc cô ta sẽ bị Trần Gia Bảo chọc cho phát điên.
Đột nhiên, giọng nói của Trần Gia Bảo vang lên: “Ngọc Trâm.”
Diệp Ngọc Trâm lập tức quay đầu lại, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Chẳng lẽ anh muốn cô ấy ở lại cùng anh?
Trong nháy mắt cô ấy vô cùng kích động, không nhịn được muốn điên cuồng một lần. Chỉ cần Trần Gia Bảo mở miệng muốn cô ấy ở lại, cô ấy nhất định sẽ ở lại. Cho dù phải đối đầu với ông nội trước mặt mọi người cũng không tiếc.
Mạnh Nhược Tình nhất thời cảnh giác nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Trước ánh mắt đầy mong chờ của Diệp Ngọc Trâm, Trần Gia Bảo chỉ cười nói: “Chờ thêm hai ngày nữa, cùng tôi trở về thành phố Hòa Bình đi. Ánh Mai vẫn còn đang đợi cô đấy..”
Hóa ra không phải anh gọi cô ấy ở lại bên cạnh mình.
Trong lòng Diệp Ngọc Trâm nhất thời cảm thấy mất mát, chẳng qua rất nhanh tâm trạng đã phấn chấn trở lại. Ít ra cô ấy còn có cơ hội gặp lại Trần Gia Bảo. Diệp Ngọc Trâm gật đầu thật mạnh.
“Chắc chắn rồi. Chờ qua vài ngày nữa, việc của cậu Gia Bảo đã giải quyết xong xuôi. Lúc đó tôi sẽ để Ngọc Trâm quay lại thành phố Hòa Bình tiếp tục làm việc.” Diệp Trường Nhạc tỏ vẻ thoải mái nói.
Ông ta ngoài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng thì hoàn toàn không nghĩ vậy. Chờ khi Trần Gia Bảo và nhà họ Tô chấm dứt ân oán, đơn giản mà nói sẽ chỉ có hai kết quả. Một là Trần Gia Bảo bị giết, hai là nhà họ Tô bị lật đổ. Cho dù là kết quả nào đi chăng nữa thì cũng không gây ảnh hưởng đến việc Diệp Ngọc Trâm quay về thành phố Hòa Bình.
Đương nhiên trong lòng ông ta, xác suất nhà họ Tô giết chết Trần Gia Bảo phải đến chín mươi chín phần trăm. Dù sao danh xưng “Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên cũng không phải là hữu danh vô thực.
Sau khi nói xong, Diệp Trường Nhạc dẫn theo Diệp Ngọc Trâm rời khỏi bữa tiệc.
Chẳng mấy chốc, sảnh tiệc vẫn còn đang ồn ào náo nhiệt bây giờ chỉ còn lại ba người Trần Gia Bảo, Hồng Liên và Hoàng Thiên Hạnh. Về phần Thành Trung, phỏng chừng ông ta đã đi xử lý chuyện của Tiêu Hậu Thức và Miêu Hữu Bằng.
“Vốn ban đầu đến thành phố Nam Định này chính là định để anh chinh phục được Lưu Ly, không ngờ lại đụng phải nhà họ Tô đứng đầu tỉnh Trung Thiên.” Hồng Liên khẽ thở dài, thật đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.
“Đụng phải nhà họ Tô thì có làm sao? Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.” Trần Gia Bảo tự tin nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.