Chương 927
Hoa Khôi
06/01/2022
Trần Gia Bảo không hề hay biết nguy hiểm đang cách mình ngày càng
gần, anh vẫn ung dung vừa càn quét đống đồ ăn trước mặt vừa kể lại những việc mình đã trải qua ở thành phố Hòa Bình.
Ngụy Nhã Huyên vẫn còn đang ăn, hai má cô ấy phồng lên oán hận nói: “Đúng là đáng ghét mà, chuyện tranh quyền đoạt lợi của đàn ông các anh thì liên quan gì tới phụ nữ chúng tôi chứ? Cái tên Lý Đức Trung kia, còn có cái gì mà Phượng gì đó của Quỷ Y Môn gì gì ấy, tôi khinh, thế mà lại bắt một cô gái yếu đuối để uy hiếp anh, hừ, thật sự không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào mà. Nói không chừng tất cả bọn họ đều là mấy tên khốn chuyên ức hiếp người ta, tuy Trần Gia Bảo rất đáng ghét nhưng có giết bọn họ đi nữa thì cũng coi như thay trời hành đạo mà thôi.”
Lưu Ly khẽ mỉm cười, dù không muốn nói chuyện nhiều nhưng có thể nhận ra cô ấy đã gỡ bỏ khúc mắc với Trần Gia Bảo rồi: “Nếu tôi đoán không lầm thì anh đặc biệt đến núi Yên Tử là để tìm tôi đúng không?
Hơn nữa anh còn vạch trần thân phận đệ tử cửa Phật của tôi nữa, nói đi, rốt cuộc mục đích của anh là gì?”
Giọng nói trong trẻo nhưng mang theo vẻ lạnh lùng bình thản của Lưu Ly, lại ẩn chứa hàm ý sắc bén khiến người khác phải rùng mình.
Trần Gia Bảo nhất thời không biết nên nói gì, dù sao anh cũng không thể nói thẳng ra là đến đây để gặp cô ấy được. Nếu anh nói như vậy không chừng sẽ bị Lưu Ly trực tiếp đá bay ra khỏi núi Yên Tử mất.
Cũng may là trước khi đến núi Yên Tử anh đã chuẩn bị tốt lý do để thoái thác rồi.
“Với quyền lực và hệ thống tin tức của tôi ở tỉnh Hòa Bình này, muốn biết vị trí của cô là chuyện hết sức dễ dàng.” Trần Gia Bảo nói một cách rất mơ hồ, nếu Lưu Ly hỏi cặn kẽ thì chắc chắc sẽ tìm ra sơ hở.
Chẳng qua câu nói tiếp theo của Trần Gia Bảo đã hấp dẫn được lực chú ý của Lưu Ly: “Mục đích mà tôi đến tìm cô là để muốn độ hóa.”
Độ hóa?
Chẳng lẽ Trần Gia Bảo đã biết chuyện mình học Phật pháp nên mới tìm mình để mình cảm hóa sao?
Mặc dù đây là chuyện tốt nhưng nghe được từ chính miệng của Trần Gia Bảo thì Lưu Ly có hơi bất ngờ.
Còn Ngụy Nhã Huyên thì vừa sửng sốt vừa vui mừng “ồ” lên một tiếng, giống như phát hiện ra thế giới mới vậy. Chẳng lẽ Trần Gia Bảo muốn làm hòa thượng sao?
Lưu Ly đánh giá Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới một lượt, đôi mắt của cô lóe lên một tia sáng giống như tự tin có thể cảm hóa Trần Gia Bảo quay về con đường đúng đắn vậy: “Anh đường đường là người đứng đầu của thế giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình, không chỉ có quyền cao chức trọng trong tay mà còn có vô số bông hoa xinh đẹp gia thế hiển hách ở bên cạnh như vậy, anh thật sự có thể buông bỏ hết tất cả để quy y cửa Phật, quyết chí thoát khỏi sống chết luân hồi sao?”
Cho dù thật sự muốn thoát khỏi sự gò bó của sống chết luân hồi, thì anh cũng sẽ chọn tu đạo chứ không phải xuất gia chịu khổ thế này đâu.
Đương nhiên Trần Gia Bảo sẽ không nói thẳng ra những lời này, anh lắc đầu trước sự kinh ngạc của hai người: “Sai rồi, tôi đến đây không phải để cô độ hóa tôi mà là muốn độ hóa cô.”
“Anh… anh đến để độ hóa tôi?” Lưu Ly ngạc nhiên nói, cô không biết mình có nghe nhầm hay không.
“Không sai, tôi đến đây để độ hóa cô.” Trần Gia Bảo nói xong thì lặng lẽ đứng lên, từ trên cao cúi đầu xuống mà nhìn Lưu Ly.
Ngụy Nhã Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn “ồ” lên một tiếng. Tuy cô ấy không biết sự thông thạo về Phật pháp của Lưu Ly đã uyên thâm đến mức độ nào rồi, nhưng hình ảnh một mình Lưu Ly đánh cho Trần Gia Bảo phải dở sống dở chết lúc nãy vẫn còn hiện rõ trong đầu cô, cô không tin Trần Gia Bảo có đủ tư cách để độ hóa Lưu Ly.
Lưu Ly lắc đầu cười nói: “Tuy mang trong mình địa vị của một quý tộc, nhưng tôi đã từ bỏ những sân si của thói đời từ lâu rồi. Vàng bạc châu báu như cỏ rác, quần áo lộng lẫy như gạch vụn, thế giới rộng lớn biết bao lụa là gấm vóc ngoài kia chỉ giống như cát bụi trong cõi đời này mà thôi. Tôi thật sự không biết mình còn thiếu sót chỗ nào mà phải cần anh tới độ hóa?”
Lưu Ly từng được một vị Phật sống thực hiện nghi thức tẩy trần, từ nhỏ đã theo học và bắt đầu tu hành Phật pháp. Cô ấy có đôi mắt tinh tường có thể nhìn thấu thế giới rộng lớn ngoài kia, cho nên lúc Trần Gia Bảo nói muốn độ hóa mình thì cô ấy đã rất kinh ngạc.
Trần Gia Bảo cười nói: “Vì thế nên cô mới buông bỏ cuộc sống giàu sang dung tục của cõi trần mà an nhiên sống một cuộc đời tự tại ở đây sao?”
“Không sai.” Lưu Ly thấy Trần Gia Bảo có thể nói ra những suy nghĩ trong lòng mình thì không khỏi nhìn Trần Gia Bảo bằng cặp mắt khác, đồng thời cũng rất tò mò về những lời mà Trần Gia Bảo sắp nói.
Trần Gia Bảo tỏ vẻ như mình đã đoán trước được câu trả lời, lại một lần nữa nói ra những lời khiến cho người ta phải há hốc mồm: “Đây chính là chỗ sai của cô nên tôi mới đến đây để độ hóa cô đấy. Sống thầm lặng thế này phải gọi là không có chí tiến thủ, tư tưởng có thể thoát ly khỏi cõi trần là chuyện tốt, nhưng bất kể là học Phật hay tu đạo thì cũng giống như trồng sen trong lửa, chèo thuyền trong bùn lầy vậy. Không trải qua rèn luyện khắc cốt ghi tâm thì làm sao có thể trở thành một người vượt trên mọi người, vượt xa khỏi phạm vi thế tục được chứ.”
Mà cõi trần mờ mịt này có ngọn lửa nóng rực, có vũng bùn nhơ nhuốc mới đúng là nơi tuyệt vời để tu hành. Nếu đã biết ở ẩn nơi trần thế tốt hơn thì hà tất phải giam mình trong núi sâu hiu quạnh này để làm gì?
Ngụy Nhã Huyên liên tục gật đầu, tuy cô ấy không hiểu lời Trần Gia Bảo nói cho lắm, nhưng lại rất tán thành với quan điểm của Trần Gia Bảo. Hơn nữa, một người xinh đẹp, lại còn tuổi xuân xanh như như chị Lưu Ly, nếu cứ mãi thắp đèn bầu bạn với Phật thì thật sự rất đáng tiếc.
“Tôi chỉ xem cõi trần như cát bụi mà thôi.” Ngụy Nhã Huyên thản nhiên nói.
Ngụy Nhã Huyên vẫn còn đang ăn, hai má cô ấy phồng lên oán hận nói: “Đúng là đáng ghét mà, chuyện tranh quyền đoạt lợi của đàn ông các anh thì liên quan gì tới phụ nữ chúng tôi chứ? Cái tên Lý Đức Trung kia, còn có cái gì mà Phượng gì đó của Quỷ Y Môn gì gì ấy, tôi khinh, thế mà lại bắt một cô gái yếu đuối để uy hiếp anh, hừ, thật sự không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào mà. Nói không chừng tất cả bọn họ đều là mấy tên khốn chuyên ức hiếp người ta, tuy Trần Gia Bảo rất đáng ghét nhưng có giết bọn họ đi nữa thì cũng coi như thay trời hành đạo mà thôi.”
Lưu Ly khẽ mỉm cười, dù không muốn nói chuyện nhiều nhưng có thể nhận ra cô ấy đã gỡ bỏ khúc mắc với Trần Gia Bảo rồi: “Nếu tôi đoán không lầm thì anh đặc biệt đến núi Yên Tử là để tìm tôi đúng không?
Hơn nữa anh còn vạch trần thân phận đệ tử cửa Phật của tôi nữa, nói đi, rốt cuộc mục đích của anh là gì?”
Giọng nói trong trẻo nhưng mang theo vẻ lạnh lùng bình thản của Lưu Ly, lại ẩn chứa hàm ý sắc bén khiến người khác phải rùng mình.
Trần Gia Bảo nhất thời không biết nên nói gì, dù sao anh cũng không thể nói thẳng ra là đến đây để gặp cô ấy được. Nếu anh nói như vậy không chừng sẽ bị Lưu Ly trực tiếp đá bay ra khỏi núi Yên Tử mất.
Cũng may là trước khi đến núi Yên Tử anh đã chuẩn bị tốt lý do để thoái thác rồi.
“Với quyền lực và hệ thống tin tức của tôi ở tỉnh Hòa Bình này, muốn biết vị trí của cô là chuyện hết sức dễ dàng.” Trần Gia Bảo nói một cách rất mơ hồ, nếu Lưu Ly hỏi cặn kẽ thì chắc chắc sẽ tìm ra sơ hở.
Chẳng qua câu nói tiếp theo của Trần Gia Bảo đã hấp dẫn được lực chú ý của Lưu Ly: “Mục đích mà tôi đến tìm cô là để muốn độ hóa.”
Độ hóa?
Chẳng lẽ Trần Gia Bảo đã biết chuyện mình học Phật pháp nên mới tìm mình để mình cảm hóa sao?
Mặc dù đây là chuyện tốt nhưng nghe được từ chính miệng của Trần Gia Bảo thì Lưu Ly có hơi bất ngờ.
Còn Ngụy Nhã Huyên thì vừa sửng sốt vừa vui mừng “ồ” lên một tiếng, giống như phát hiện ra thế giới mới vậy. Chẳng lẽ Trần Gia Bảo muốn làm hòa thượng sao?
Lưu Ly đánh giá Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới một lượt, đôi mắt của cô lóe lên một tia sáng giống như tự tin có thể cảm hóa Trần Gia Bảo quay về con đường đúng đắn vậy: “Anh đường đường là người đứng đầu của thế giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình, không chỉ có quyền cao chức trọng trong tay mà còn có vô số bông hoa xinh đẹp gia thế hiển hách ở bên cạnh như vậy, anh thật sự có thể buông bỏ hết tất cả để quy y cửa Phật, quyết chí thoát khỏi sống chết luân hồi sao?”
Cho dù thật sự muốn thoát khỏi sự gò bó của sống chết luân hồi, thì anh cũng sẽ chọn tu đạo chứ không phải xuất gia chịu khổ thế này đâu.
Đương nhiên Trần Gia Bảo sẽ không nói thẳng ra những lời này, anh lắc đầu trước sự kinh ngạc của hai người: “Sai rồi, tôi đến đây không phải để cô độ hóa tôi mà là muốn độ hóa cô.”
“Anh… anh đến để độ hóa tôi?” Lưu Ly ngạc nhiên nói, cô không biết mình có nghe nhầm hay không.
“Không sai, tôi đến đây để độ hóa cô.” Trần Gia Bảo nói xong thì lặng lẽ đứng lên, từ trên cao cúi đầu xuống mà nhìn Lưu Ly.
Ngụy Nhã Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn “ồ” lên một tiếng. Tuy cô ấy không biết sự thông thạo về Phật pháp của Lưu Ly đã uyên thâm đến mức độ nào rồi, nhưng hình ảnh một mình Lưu Ly đánh cho Trần Gia Bảo phải dở sống dở chết lúc nãy vẫn còn hiện rõ trong đầu cô, cô không tin Trần Gia Bảo có đủ tư cách để độ hóa Lưu Ly.
Lưu Ly lắc đầu cười nói: “Tuy mang trong mình địa vị của một quý tộc, nhưng tôi đã từ bỏ những sân si của thói đời từ lâu rồi. Vàng bạc châu báu như cỏ rác, quần áo lộng lẫy như gạch vụn, thế giới rộng lớn biết bao lụa là gấm vóc ngoài kia chỉ giống như cát bụi trong cõi đời này mà thôi. Tôi thật sự không biết mình còn thiếu sót chỗ nào mà phải cần anh tới độ hóa?”
Lưu Ly từng được một vị Phật sống thực hiện nghi thức tẩy trần, từ nhỏ đã theo học và bắt đầu tu hành Phật pháp. Cô ấy có đôi mắt tinh tường có thể nhìn thấu thế giới rộng lớn ngoài kia, cho nên lúc Trần Gia Bảo nói muốn độ hóa mình thì cô ấy đã rất kinh ngạc.
Trần Gia Bảo cười nói: “Vì thế nên cô mới buông bỏ cuộc sống giàu sang dung tục của cõi trần mà an nhiên sống một cuộc đời tự tại ở đây sao?”
“Không sai.” Lưu Ly thấy Trần Gia Bảo có thể nói ra những suy nghĩ trong lòng mình thì không khỏi nhìn Trần Gia Bảo bằng cặp mắt khác, đồng thời cũng rất tò mò về những lời mà Trần Gia Bảo sắp nói.
Trần Gia Bảo tỏ vẻ như mình đã đoán trước được câu trả lời, lại một lần nữa nói ra những lời khiến cho người ta phải há hốc mồm: “Đây chính là chỗ sai của cô nên tôi mới đến đây để độ hóa cô đấy. Sống thầm lặng thế này phải gọi là không có chí tiến thủ, tư tưởng có thể thoát ly khỏi cõi trần là chuyện tốt, nhưng bất kể là học Phật hay tu đạo thì cũng giống như trồng sen trong lửa, chèo thuyền trong bùn lầy vậy. Không trải qua rèn luyện khắc cốt ghi tâm thì làm sao có thể trở thành một người vượt trên mọi người, vượt xa khỏi phạm vi thế tục được chứ.”
Mà cõi trần mờ mịt này có ngọn lửa nóng rực, có vũng bùn nhơ nhuốc mới đúng là nơi tuyệt vời để tu hành. Nếu đã biết ở ẩn nơi trần thế tốt hơn thì hà tất phải giam mình trong núi sâu hiu quạnh này để làm gì?
Ngụy Nhã Huyên liên tục gật đầu, tuy cô ấy không hiểu lời Trần Gia Bảo nói cho lắm, nhưng lại rất tán thành với quan điểm của Trần Gia Bảo. Hơn nữa, một người xinh đẹp, lại còn tuổi xuân xanh như như chị Lưu Ly, nếu cứ mãi thắp đèn bầu bạn với Phật thì thật sự rất đáng tiếc.
“Tôi chỉ xem cõi trần như cát bụi mà thôi.” Ngụy Nhã Huyên thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.