Chương 938
Hoa Khôi
08/01/2022
Trước khi anh lên núi thì đã đem theo tổng cộng hai cái túi, trong đó có một cái túi đựng thức ăn ngon, còn cái túi này thì anh chưa từng mở
ra.
Trước trận chiến sinh tử, Trần Gia Bảo lại còn tâm trạng tán gái nữa hả?
Trong lòng mọi người đều bất giác cảm thấy khó hiểu.
“Đệch!” Thắng Mộng Việt không nhịn được mà thốt ra lời thô lỗ.
Lưu Ly cũng sém chút bật cười, cô quay đầu qua, lạnh lùng nói: “Không cần đâu.”
Trần Gia Bảo mỉm cười, không nói gì mà tự mở cái túi màu xanh da trời đó ra, một thanh kiếm dài ba thước toát lên vẻ sắc lạnh lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đây là… Kiếm Thanh Sương sao?” Sắc mặt của bọn người Tô Nguyên Hùng bất giác biến sắc.
“Không sai, chính là Kiếm Thanh Sương.” Trần Gia Bảo nhìn bọn người Tô Nguyên Hùng tức đến đỏ mặt thì nụ cười trên môi anh lại càng đậm nét hơn.
Anh cầm kiếm trên tay, vung lên một cái thì trong không trung lập tức xuất hiện một con đường băng, dưới sự phản chiếu của mặt trời phát ra ánh sáng bảy màu, vô cùng rực rỡ.
Thanh kiếm đó chính là kiếm Thanh Sương của Mao Thành Trực, sau khi Mao Thành Trực bị Trần Gia Bảo giết chết thì đương nhiên kiếm Thanh Sương sẽ trở thành chiến lợi phẩm của Trần Gia Bảo. Mặc dù kiếm Thanh Sương vô cùng sắc bén nhưng Trần Gia Bảo luôn cảm thấy thanh kiếm này chỉ có vẻ đẹp nhưng hào khí lại không đủ, không phù hợp với khí chất của anh cho lắm nên anh không thích dùng. Vì vậy anh nghĩ đi nghĩ lại thì quyết định lấy kiếm Thanh Sương làm quà tặng cho Lưu Ly, dùng bảo kiếm tặng người đẹp nói không chừng còn có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Lưu Ly.
Quả nhiên đến người thanh cao như Lưu Ly cũng không kiềm được mà nhìn lâu hơn, không thể không thừa nhận thanh kiếm này thật sự rất đẹp.
“Đây chính là món quà mà tôi tặng cô, hơn nữa tôi tin rằng mặc dù cô tay không cũng có thể dễ dàng đánh bại bọn họ nhưng nếu dùng thêm thanh kiếm này thì càng như hổ thêm cánh.” Trần Gia Bảo mỉm cười, vừa nói vừa đưa thanh kiếm Thanh Sương qua.
Lưu Ly do dự một lúc rồi nhận lấy kiếm và khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Trần Gia Bảo nói: “Đừng khách sáo.”
Lưu Ly khẽ ngẩng đầu lên rồi quay người đi, không nhìn Trần Gia Bảo thêm nữa.
Đột nhiên Tô Nguyên Hùng hét lớn lên: “Trần Gia Bảo, thanh kiếm Thanh Sương đó là đồ của nhà họ Tô chúng tôi mà cậu lại dám đem đi tặng cho người khác hả?”
Kiếm Thanh Sương là thanh kiếm quý bậc nhất, dù là ở chỗ có nhiều bảo bối như nhà họ Tô thì cũng không có thanh kiếm nào có thể so bì được với kiếm Thanh Sương, vì vậy khi Tô Nguyên Hùng nhìn thấy Trần Gia Bảo cứ như thế dùng thanh bảo kiếm của nhà họ Tô để làm quà đi tán gái thì ông ta đã lập tức cảm thấy vô cùng tức giận.
Trần Gia Bảo vẫn chưa nói gì thì Lưu Ly đã vung kiếm lên, chỉ về phía trước rồi lớn giọng nói: “Tôi không quan tâm trước đây thanh kiếm này thuộc về ai nhưng bây giờ nó nằm trong tay tôi vậy thì chính là của tôi, nếu như ông không phục thì cứ đến lấy lại!”
“Cô gái này thật càng ngày càng hợp khẩu vị của tôi rồi.” Trần Gia Bảo thầm khen trong bụng, vốn dĩ anh tưởng rằng Lưu Ly là tiên tử không thích động đến đồ của nhân gian nhưng không ngờ lúc đối mặt với kẻ địch thì cô ấy lại tỏ ra vô cùng bá đạo như thế.
“Giết người, báo thù, giành lại kiếm!” Tô Nguyên Hùng lớn tiếng hét lên, “Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô lập tức cùng nhau ra tay, tấn công Lưu Ly.
Nhưng Tô Nguyên Hùng thì không cùng xông lên với họ mà đứng im tại chỗ và chắp tay ra sau như một con mãnh hổ đang chờ đợi thời cơ, chỉ cần lát nữa Lưu Ly để lỗ kẽ hở dù chỉ là một chút thì ông ta sẽ lập tức xông lên, dùng một chưởng đánh trọng thương Lưu Ly.
“Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô cùng lúc ra tay, bao vây và tấn công một cô gái trẻ vừa tròn hai mươi tuổi, chuyện này đối với bọn họ mà nói thì đó là lần đầu tiên. Nhưng trong lòng sáu người họ đều biết rất rõ tu vi của Lưu Ly rất thâm hậu nên ngay từ khi bắt đầu họ đã dốc toàn lực xông về phía Lưu Ly.
Phải biết là trong số sáu người này thì người có tu vi thấp nhất cũng đã là Tông Sư sơ kỳ, còn người lợi hại nhất như Tần Thái Kỳ, một Tông Sư nội gia quyền thì tu vi đã lên đến Tông Sư hậu kỳ.
Sáu người bọn họ cùng nhau ra tay thì cảnh tượng liền khiến cho người ta phải thấy kinh hãi. Dưới sự bao vây của vô số luồng khí lớn mạnh như gió bão quét qua, mặt đất dưới chân Lưu Ly lập tức nứt ra từng tất như mạng nhện, hơn nữa vết nứt còn lan rộng ra xung quanh với tốc độ cực nhanh.
Abbott và Thắng Mộng Việt cảm thấy kinh ngạc, chiêu thức vẫn chưa đến mà cảnh tượng đã khiến người ta khiếp đảm như vậy rồi, nếu như chiêu thức của sáu người họ cùng đến thì thật không biết Lưu Ly phải làm sao để chống đỡ.
Trước trận chiến sinh tử, Trần Gia Bảo lại còn tâm trạng tán gái nữa hả?
Trong lòng mọi người đều bất giác cảm thấy khó hiểu.
“Đệch!” Thắng Mộng Việt không nhịn được mà thốt ra lời thô lỗ.
Lưu Ly cũng sém chút bật cười, cô quay đầu qua, lạnh lùng nói: “Không cần đâu.”
Trần Gia Bảo mỉm cười, không nói gì mà tự mở cái túi màu xanh da trời đó ra, một thanh kiếm dài ba thước toát lên vẻ sắc lạnh lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đây là… Kiếm Thanh Sương sao?” Sắc mặt của bọn người Tô Nguyên Hùng bất giác biến sắc.
“Không sai, chính là Kiếm Thanh Sương.” Trần Gia Bảo nhìn bọn người Tô Nguyên Hùng tức đến đỏ mặt thì nụ cười trên môi anh lại càng đậm nét hơn.
Anh cầm kiếm trên tay, vung lên một cái thì trong không trung lập tức xuất hiện một con đường băng, dưới sự phản chiếu của mặt trời phát ra ánh sáng bảy màu, vô cùng rực rỡ.
Thanh kiếm đó chính là kiếm Thanh Sương của Mao Thành Trực, sau khi Mao Thành Trực bị Trần Gia Bảo giết chết thì đương nhiên kiếm Thanh Sương sẽ trở thành chiến lợi phẩm của Trần Gia Bảo. Mặc dù kiếm Thanh Sương vô cùng sắc bén nhưng Trần Gia Bảo luôn cảm thấy thanh kiếm này chỉ có vẻ đẹp nhưng hào khí lại không đủ, không phù hợp với khí chất của anh cho lắm nên anh không thích dùng. Vì vậy anh nghĩ đi nghĩ lại thì quyết định lấy kiếm Thanh Sương làm quà tặng cho Lưu Ly, dùng bảo kiếm tặng người đẹp nói không chừng còn có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Lưu Ly.
Quả nhiên đến người thanh cao như Lưu Ly cũng không kiềm được mà nhìn lâu hơn, không thể không thừa nhận thanh kiếm này thật sự rất đẹp.
“Đây chính là món quà mà tôi tặng cô, hơn nữa tôi tin rằng mặc dù cô tay không cũng có thể dễ dàng đánh bại bọn họ nhưng nếu dùng thêm thanh kiếm này thì càng như hổ thêm cánh.” Trần Gia Bảo mỉm cười, vừa nói vừa đưa thanh kiếm Thanh Sương qua.
Lưu Ly do dự một lúc rồi nhận lấy kiếm và khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Trần Gia Bảo nói: “Đừng khách sáo.”
Lưu Ly khẽ ngẩng đầu lên rồi quay người đi, không nhìn Trần Gia Bảo thêm nữa.
Đột nhiên Tô Nguyên Hùng hét lớn lên: “Trần Gia Bảo, thanh kiếm Thanh Sương đó là đồ của nhà họ Tô chúng tôi mà cậu lại dám đem đi tặng cho người khác hả?”
Kiếm Thanh Sương là thanh kiếm quý bậc nhất, dù là ở chỗ có nhiều bảo bối như nhà họ Tô thì cũng không có thanh kiếm nào có thể so bì được với kiếm Thanh Sương, vì vậy khi Tô Nguyên Hùng nhìn thấy Trần Gia Bảo cứ như thế dùng thanh bảo kiếm của nhà họ Tô để làm quà đi tán gái thì ông ta đã lập tức cảm thấy vô cùng tức giận.
Trần Gia Bảo vẫn chưa nói gì thì Lưu Ly đã vung kiếm lên, chỉ về phía trước rồi lớn giọng nói: “Tôi không quan tâm trước đây thanh kiếm này thuộc về ai nhưng bây giờ nó nằm trong tay tôi vậy thì chính là của tôi, nếu như ông không phục thì cứ đến lấy lại!”
“Cô gái này thật càng ngày càng hợp khẩu vị của tôi rồi.” Trần Gia Bảo thầm khen trong bụng, vốn dĩ anh tưởng rằng Lưu Ly là tiên tử không thích động đến đồ của nhân gian nhưng không ngờ lúc đối mặt với kẻ địch thì cô ấy lại tỏ ra vô cùng bá đạo như thế.
“Giết người, báo thù, giành lại kiếm!” Tô Nguyên Hùng lớn tiếng hét lên, “Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô lập tức cùng nhau ra tay, tấn công Lưu Ly.
Nhưng Tô Nguyên Hùng thì không cùng xông lên với họ mà đứng im tại chỗ và chắp tay ra sau như một con mãnh hổ đang chờ đợi thời cơ, chỉ cần lát nữa Lưu Ly để lỗ kẽ hở dù chỉ là một chút thì ông ta sẽ lập tức xông lên, dùng một chưởng đánh trọng thương Lưu Ly.
“Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô cùng lúc ra tay, bao vây và tấn công một cô gái trẻ vừa tròn hai mươi tuổi, chuyện này đối với bọn họ mà nói thì đó là lần đầu tiên. Nhưng trong lòng sáu người họ đều biết rất rõ tu vi của Lưu Ly rất thâm hậu nên ngay từ khi bắt đầu họ đã dốc toàn lực xông về phía Lưu Ly.
Phải biết là trong số sáu người này thì người có tu vi thấp nhất cũng đã là Tông Sư sơ kỳ, còn người lợi hại nhất như Tần Thái Kỳ, một Tông Sư nội gia quyền thì tu vi đã lên đến Tông Sư hậu kỳ.
Sáu người bọn họ cùng nhau ra tay thì cảnh tượng liền khiến cho người ta phải thấy kinh hãi. Dưới sự bao vây của vô số luồng khí lớn mạnh như gió bão quét qua, mặt đất dưới chân Lưu Ly lập tức nứt ra từng tất như mạng nhện, hơn nữa vết nứt còn lan rộng ra xung quanh với tốc độ cực nhanh.
Abbott và Thắng Mộng Việt cảm thấy kinh ngạc, chiêu thức vẫn chưa đến mà cảnh tượng đã khiến người ta khiếp đảm như vậy rồi, nếu như chiêu thức của sáu người họ cùng đến thì thật không biết Lưu Ly phải làm sao để chống đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.