Chương 943
Hoa Khôi
08/01/2022
Bỗng nhiên, Lưu Ly – người đã bước đến cửa, cảm thấy như có gì đó
trong lòng. Cô ấy dừng bước, quay đầu nhìn Trần Gia Bảo, hơi cau mày lại như muốn nhìn ra điều gì đó.
Trần Gia Bảo lập tức run lên, nổi da gà khắp người, cười ngượng nghịu: “Tôi đi tìm người xử lý mấy cái xác này trước.”
Nói rồi, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Thành Trung, bảo ông ta đưa một số thuộc hạ đáng tin cậy đến nhanh chóng núi Yên Tử.
Khoảng chưa đến một tiếng sau, Thành Trung đã đưa bảy tám thuộc hạ hùng hổ chạy tới. Nhìn thấy Trần Gia Bảo, ông ta không nói nhiều lời đã quỳ xuống, vừa chảy nước mắt nước mũi vừa nói: “Cậu Gia Bảo, tôi có lỗi với cậu. Là tôi đã nói cho bọn họ biết vị trí của cậu, không liên quan gì đến Thiên Hạnh. Cậu có trách thì cứ trách tôi đây này.”
Trước đó ông ta đã nghe Trần Gia Bảo nói sơ qua về những chuyện ở núi Yên Tử qua điện thoại, biết rằng không những Hoàng Thiên Hạnh được bình an vô sự mà cả nhà họ Tô của tỉnh Trung Thiên, bao gồm cả Tô Nguyên Hùng, toàn bộ đều đã bị tiêu diệt. Ông ta lập tức vui đến phát điên, ngửa mặt lên trời cười ba tiếng thật to trong biệt thự.
Nhưng ngay sau đó, ông ta liền ý thức được rằng sắp có một thảm họa ập xuống đầu mình. Là ông ta tiết lộ tin tức về Trần Gia Bảo cho Tô Nguyên Hùng biết. Mặc dù chuyện xảy ra là có nguyên nhân, hơn nữa cậu Gia Bảo không những không có một chút tổn hại nào, mà ngược lại, đám người bên Tô Nguyên Hùng lại thất bại thảm hại, nhưng trên đời có một cái gọi là “thiên uy khó lường”, ngộ nhỡ cậu Gia Bảo thực sự nổi giận vì chuyện đó thì ông ta không gánh vác nổi. Nói không chừng, ngay cả đứa cháu gái bảo bối của ông ta cũng sẽ bị ông ta làm liên lụy, không thể trở thành người phụ nữ của Trần Gia Bảo như cô mong muốn nữa.
Vậy nên mới có cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, Thành Trung không nói nhiều, trực tiếp nói rõ chuyện này không liên quan gì đến Hoàng Thiên Hạnh.
“Không sao, ông cũng bị ép thôi. Trần Gia Bảo tôi cũng chẳng phải loại người không biết nói đạo lý. Ông mau đứng dậy đi, Thiên Hạnh còn đang ở trong đấy.”
Trần Gia Bảo đưa tay ra và đỡ Thành Trung đứng dậy.
“Cám ơn cậu Gia Bảo đã không trách cứ.” Thành Trung thở phào nhẹ nhõm. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Hoàng Thiên Hạnh lập tức bước ra, kinh ngạc đến hô lên thành tiếng, nhào vào lòng Thành Trung.
Sau khi an ủi Hoàng Thiên Hạnh, Thành Trung đưa mắt nhìn những người xung quanh, tò mò hỏi: “Cậu Gia Bảo, không phải cậu nói có tổng cộng bảy xác chết sao? Tại sao ở đây chỉ có hai cái xác và một người bất tỉnh, năm cái xác còn lại đâu?”
Ông ta chỉ nhìn thấy xác của Tô Nguyên Hùng và Thắng Mộng Việt, còn người đang hôn mê kia là Ưng Kiến Hoa – người bị Lưu Ly phế bỏ bàn tay phải mà bị hôn mê.
“Không phải năm cái xác còn lại ở ngay trước mắt ông sao?” Trần Gia Bảo chỉ vào những tác phẩm điêu khắc trên băng với những tư thế khác nhau ở bên cạnh.
“Cái gì, những tác phẩm điêu khắc trên băng này là… xác người?” Thành Trung lập tức trợn tròn mắt, cẩn thận nhìn lại, quả nhiên một trong những tác phẩm điêu khắc trên băng có hình dạng giống hệt như Lục Đình Nhân của nhà họ Tô. Ông ta lập tức hiểu ra mà giật nảy mình.
Khi mới đến, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy những tác phẩm điêu khắc bằng băng này, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy kỳ quái vì bây giờ mới là đầu mùa thu, tại sao lại có những tác phẩm điêu khắc bằng băng ở đây?
Nhưng không ngờ rằng những tác phẩm điêu khắc trên băng sống động này thực chất lại là những xác chết!
“Cô Lưu Ly mà cậu Gia Bảo nói quả nhiên là một bậc thánh thần, nếu cô Lưu Ly có thể trở thành trợ lực của cậu Gia Bảo, thậm chí trở thành người phụ nữ của cậu, vậy thì chỉ sợ toàn bộ Việt Nam rộng lớn đều sẽ nằm trong tay cậu Gia Bảo.”
Thành Trung thầm thở dài, mặc dù ông ta rất muốn biết Lưu Ly là một tuyệt đại phong hoa như nào, nhưng trong lòng ông ta cũng rất sợ hãi, chỉ liếc về phía ngôi nhà tranh kia một chút mà không dám bước vào.
Ngay sau đó, Thành Trung đã ra lệnh cho người của mình dọn dẹp hiện trường.
“Cậu Gia Bảo, nên xử lý ông ta như nào, chúng ta có nên…?” Thành Trung chỉ vào Ưng Kiến Hoa đang hôn mê, trong mắt lóe lên một tia hung ác đồng thời đưa tay làm động tác cứa cổ.
Trần Gia Bảo lập tức run lên, nổi da gà khắp người, cười ngượng nghịu: “Tôi đi tìm người xử lý mấy cái xác này trước.”
Nói rồi, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Thành Trung, bảo ông ta đưa một số thuộc hạ đáng tin cậy đến nhanh chóng núi Yên Tử.
Khoảng chưa đến một tiếng sau, Thành Trung đã đưa bảy tám thuộc hạ hùng hổ chạy tới. Nhìn thấy Trần Gia Bảo, ông ta không nói nhiều lời đã quỳ xuống, vừa chảy nước mắt nước mũi vừa nói: “Cậu Gia Bảo, tôi có lỗi với cậu. Là tôi đã nói cho bọn họ biết vị trí của cậu, không liên quan gì đến Thiên Hạnh. Cậu có trách thì cứ trách tôi đây này.”
Trước đó ông ta đã nghe Trần Gia Bảo nói sơ qua về những chuyện ở núi Yên Tử qua điện thoại, biết rằng không những Hoàng Thiên Hạnh được bình an vô sự mà cả nhà họ Tô của tỉnh Trung Thiên, bao gồm cả Tô Nguyên Hùng, toàn bộ đều đã bị tiêu diệt. Ông ta lập tức vui đến phát điên, ngửa mặt lên trời cười ba tiếng thật to trong biệt thự.
Nhưng ngay sau đó, ông ta liền ý thức được rằng sắp có một thảm họa ập xuống đầu mình. Là ông ta tiết lộ tin tức về Trần Gia Bảo cho Tô Nguyên Hùng biết. Mặc dù chuyện xảy ra là có nguyên nhân, hơn nữa cậu Gia Bảo không những không có một chút tổn hại nào, mà ngược lại, đám người bên Tô Nguyên Hùng lại thất bại thảm hại, nhưng trên đời có một cái gọi là “thiên uy khó lường”, ngộ nhỡ cậu Gia Bảo thực sự nổi giận vì chuyện đó thì ông ta không gánh vác nổi. Nói không chừng, ngay cả đứa cháu gái bảo bối của ông ta cũng sẽ bị ông ta làm liên lụy, không thể trở thành người phụ nữ của Trần Gia Bảo như cô mong muốn nữa.
Vậy nên mới có cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, Thành Trung không nói nhiều, trực tiếp nói rõ chuyện này không liên quan gì đến Hoàng Thiên Hạnh.
“Không sao, ông cũng bị ép thôi. Trần Gia Bảo tôi cũng chẳng phải loại người không biết nói đạo lý. Ông mau đứng dậy đi, Thiên Hạnh còn đang ở trong đấy.”
Trần Gia Bảo đưa tay ra và đỡ Thành Trung đứng dậy.
“Cám ơn cậu Gia Bảo đã không trách cứ.” Thành Trung thở phào nhẹ nhõm. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Hoàng Thiên Hạnh lập tức bước ra, kinh ngạc đến hô lên thành tiếng, nhào vào lòng Thành Trung.
Sau khi an ủi Hoàng Thiên Hạnh, Thành Trung đưa mắt nhìn những người xung quanh, tò mò hỏi: “Cậu Gia Bảo, không phải cậu nói có tổng cộng bảy xác chết sao? Tại sao ở đây chỉ có hai cái xác và một người bất tỉnh, năm cái xác còn lại đâu?”
Ông ta chỉ nhìn thấy xác của Tô Nguyên Hùng và Thắng Mộng Việt, còn người đang hôn mê kia là Ưng Kiến Hoa – người bị Lưu Ly phế bỏ bàn tay phải mà bị hôn mê.
“Không phải năm cái xác còn lại ở ngay trước mắt ông sao?” Trần Gia Bảo chỉ vào những tác phẩm điêu khắc trên băng với những tư thế khác nhau ở bên cạnh.
“Cái gì, những tác phẩm điêu khắc trên băng này là… xác người?” Thành Trung lập tức trợn tròn mắt, cẩn thận nhìn lại, quả nhiên một trong những tác phẩm điêu khắc trên băng có hình dạng giống hệt như Lục Đình Nhân của nhà họ Tô. Ông ta lập tức hiểu ra mà giật nảy mình.
Khi mới đến, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy những tác phẩm điêu khắc bằng băng này, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy kỳ quái vì bây giờ mới là đầu mùa thu, tại sao lại có những tác phẩm điêu khắc bằng băng ở đây?
Nhưng không ngờ rằng những tác phẩm điêu khắc trên băng sống động này thực chất lại là những xác chết!
“Cô Lưu Ly mà cậu Gia Bảo nói quả nhiên là một bậc thánh thần, nếu cô Lưu Ly có thể trở thành trợ lực của cậu Gia Bảo, thậm chí trở thành người phụ nữ của cậu, vậy thì chỉ sợ toàn bộ Việt Nam rộng lớn đều sẽ nằm trong tay cậu Gia Bảo.”
Thành Trung thầm thở dài, mặc dù ông ta rất muốn biết Lưu Ly là một tuyệt đại phong hoa như nào, nhưng trong lòng ông ta cũng rất sợ hãi, chỉ liếc về phía ngôi nhà tranh kia một chút mà không dám bước vào.
Ngay sau đó, Thành Trung đã ra lệnh cho người của mình dọn dẹp hiện trường.
“Cậu Gia Bảo, nên xử lý ông ta như nào, chúng ta có nên…?” Thành Trung chỉ vào Ưng Kiến Hoa đang hôn mê, trong mắt lóe lên một tia hung ác đồng thời đưa tay làm động tác cứa cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.