Chương 945
Hoa Khôi
08/01/2022
Dưới sự tuyên truyền của người có tâm, tin tức chủ nhà họ Tô, Tô
Nguyên Hùng ở tỉnh Trung Thiên, cùng với “Lục đại hộ pháp” đi tìm Trần
Gia Bảo báo thù không ngừng lan truyền nhanh chóng, không ít người thành công trong xã hội thượng lưu, đều kinh hồn bạt vía, cũng bắt đầu cười
nhạo Trần Gia Bảo không biết tự lượng sức, nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên
là một quái vật lớn, cho dù thực lực cá nhân của Trần Gia Bảo có lợi hại hơn nữa nhưng cánh tay vẫn không xoay được đùi, chủ nhà nhà họ Tô đều
đến đây, lần này nhất định sẽ đánh Trần Gia Bảo không chết không ngừng.
Diệp Trường Nhạc vốn đang ngồi trên ghế mây trong sân thưởng thức trà, đang âm thầm suy nghĩ, trong khoảng thời gian có nên để Diệp Ngọc Trâm đi ra ngoài “du lịch” một chút, để tránh cô ấy không nghe lời mình, tiếp tục âm thầm qua lại với Trần Gia Bảo.
Đột nhiên, một quản gia mặc quần áo màu đen vội vàng chạy vào, nói: “Ông chủ, chuyện lớn… Chuyện lớn đã xảy ra…”
Diệp Trường Nhạc nghe ông ta hét lớn như vậy, đột nhiên từ trong suy tư tỉnh lại, buông chén trà xuống, nhíu mày nói: “Chuyện gì mà lại khiến ông hoảng hốt như vậy, ngay cả lễ nghi cũng quên mất?”
Ngay cả giải thích quản gia cũng không thèm để tâm, vội vàng nói: “Ông chủ, tôi vừa mới nhận được tin tức, cách đây không lâu, gia chủ nhà họ Tô là Tô Nguyên Hùng, mang theo “Lục đại hộ pháp” đến thành phố Nam Định, đi tìm Trần Gia Bảo báo thù!”
“Cái gì? Ông có chắc là tin tức là chính xác không?” Cho dù Diệp Trường Nhạc có dày dặn kinh nghiệm đến mấy cũng bị tin tức này làm chấn động, vọt lên một cái, trực tiếp đứng lên trên ghế mây.
“Tôi cam kết tin tức này là hoàn toàn chính xác! Người của chúng ta tận mắt nhìn thấy, vài giờ trước, Tô Nguyên Hùng mang theo lục đại hộ háp cùng đi đến biệt thự Trần Gia Bảo ở, hơn nữa ông ta còn ngang ngạnh dùng tay không ném một cái quan tài ngàn cân vào trong sân biệt thự, động tĩnh lớn giống như nổ tung như vậy, mọi người xung quanh đều nghe thấy.” Quản gia vội vàng nói.
“Tay không cũng có thể ném một cái quan tài ngàn cân vào sân biệt thự? Ông ta mạnh mẽ như vậy sao?”
Diệp Trường Nhạc tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút đều cảm thấy mười phần chấn động, lập tức hỏi: “Sau đó, kết quả thế nào, Trần Gia Bảo chết không… Chuyện gì xảy ra với cậu ta?”
Quản gia nói: “Không lâu sau người nhà họ Tô ở trong biệt thự đi ra, hơn nữa còn nắm tay cháu gái của Thành Trung là Hoàng Thiên Hạnh cùng nhau đi núi Yên Tử.”
“Núi Yên Tử? Chẳng lẽ Trần Gia Bảo ở núi Yên Tử?” Trong nháy mắt Diệp Trường Nhạc đã có thể đoán được tình huống cơ bản, sau đó bùi ngùi thở dài, nói: “Nếu khí thế của nhà họ Tô mãnh liệt đến thế, xem ra lần này Trần Gia Bảo lành ít dữ nhiều rồi.”
Diệp Trường Nhạc cũng không nói rõ tâm tình của mình, vừa tiếc nuối về một thế hệ anh hùng của Trần Gia Bảo mà phải ngã xuống, cũng đắc ý với tầm nhìn xa trộng rộng của mình.
“Đã sớm biết nhà họ Tô nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên đã sớm cấm Diệp Ngọc Trâm và Trần Gia Bảo lui tới, tôi cũng đã dự đoán trước được chuyện này nhưng không thể nghĩ rằng nó sẽ xảy ra nhanh như vậy, nếu để cho Ngọc Trâm biết, nó sẽ vì cái chết của Trần Gia Bảo mà đau khổ, nhưng sau này chắc chắn nó sẽ cảm thấy may mắn nếu không không chỉ là nó, ngay cả nhà họ Diệp lớn như thế cũng sẽ bị Trần Gia Bảo liên lụy.
Xem ra, tôi phải nhanh chóng thông báo tin tức này cho Ngọc Trâm biết mới được, cho nó hết hy vọng sớm một chút cũng tốt.”
Nghĩ tới đây, Diệp Trường Nhạc cao giọng phân phó: “Đi, nói cho Ngọc Trâm biết tin tức gia chủ nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên mang theo “Lục đại hộ pháp” cùng nhau đến thành phố Nam Định tìm Trần Gia Bảo báo thù.”
“Vâng.”
Quản gia đáp một tiếng, đang chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã.”
Đột nhiên, giọng nói của Diệp Trường Nhạc lại vang lên từ phía sau.
Quản gia lập tức dừng bước, cung kính nói: “Ông chủ, ông còn có phân phó gì nữa không?”
Diệp Trường Nhạc trầm mặc, một lát sau, đột nhiên nói: “Ngoài ra, nói với Ngọc Trâm hãy nén đau thương.”
Nói xong, ông ta thở dài, nếu Trần Gia Bảo không đắc tội nhà họ Tô ở tỉnh Trung Nguyệt, anh sẽ là cháu rể tốt nhất trên trời, đáng tiếc…
Thôi, dù sao Trần Gia Bảo cũng không thể sống sót sau sự trả thù của nhà họ Tô, nghĩ nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô ích.
Diệp Trường Nhạc lắc đầu, ném cảm xúc phức tạp trong lòng ra khỏi đầu.
Diệp Trường Nhạc vốn đang ngồi trên ghế mây trong sân thưởng thức trà, đang âm thầm suy nghĩ, trong khoảng thời gian có nên để Diệp Ngọc Trâm đi ra ngoài “du lịch” một chút, để tránh cô ấy không nghe lời mình, tiếp tục âm thầm qua lại với Trần Gia Bảo.
Đột nhiên, một quản gia mặc quần áo màu đen vội vàng chạy vào, nói: “Ông chủ, chuyện lớn… Chuyện lớn đã xảy ra…”
Diệp Trường Nhạc nghe ông ta hét lớn như vậy, đột nhiên từ trong suy tư tỉnh lại, buông chén trà xuống, nhíu mày nói: “Chuyện gì mà lại khiến ông hoảng hốt như vậy, ngay cả lễ nghi cũng quên mất?”
Ngay cả giải thích quản gia cũng không thèm để tâm, vội vàng nói: “Ông chủ, tôi vừa mới nhận được tin tức, cách đây không lâu, gia chủ nhà họ Tô là Tô Nguyên Hùng, mang theo “Lục đại hộ pháp” đến thành phố Nam Định, đi tìm Trần Gia Bảo báo thù!”
“Cái gì? Ông có chắc là tin tức là chính xác không?” Cho dù Diệp Trường Nhạc có dày dặn kinh nghiệm đến mấy cũng bị tin tức này làm chấn động, vọt lên một cái, trực tiếp đứng lên trên ghế mây.
“Tôi cam kết tin tức này là hoàn toàn chính xác! Người của chúng ta tận mắt nhìn thấy, vài giờ trước, Tô Nguyên Hùng mang theo lục đại hộ háp cùng đi đến biệt thự Trần Gia Bảo ở, hơn nữa ông ta còn ngang ngạnh dùng tay không ném một cái quan tài ngàn cân vào trong sân biệt thự, động tĩnh lớn giống như nổ tung như vậy, mọi người xung quanh đều nghe thấy.” Quản gia vội vàng nói.
“Tay không cũng có thể ném một cái quan tài ngàn cân vào sân biệt thự? Ông ta mạnh mẽ như vậy sao?”
Diệp Trường Nhạc tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút đều cảm thấy mười phần chấn động, lập tức hỏi: “Sau đó, kết quả thế nào, Trần Gia Bảo chết không… Chuyện gì xảy ra với cậu ta?”
Quản gia nói: “Không lâu sau người nhà họ Tô ở trong biệt thự đi ra, hơn nữa còn nắm tay cháu gái của Thành Trung là Hoàng Thiên Hạnh cùng nhau đi núi Yên Tử.”
“Núi Yên Tử? Chẳng lẽ Trần Gia Bảo ở núi Yên Tử?” Trong nháy mắt Diệp Trường Nhạc đã có thể đoán được tình huống cơ bản, sau đó bùi ngùi thở dài, nói: “Nếu khí thế của nhà họ Tô mãnh liệt đến thế, xem ra lần này Trần Gia Bảo lành ít dữ nhiều rồi.”
Diệp Trường Nhạc cũng không nói rõ tâm tình của mình, vừa tiếc nuối về một thế hệ anh hùng của Trần Gia Bảo mà phải ngã xuống, cũng đắc ý với tầm nhìn xa trộng rộng của mình.
“Đã sớm biết nhà họ Tô nhất định sẽ không bỏ qua, cho nên đã sớm cấm Diệp Ngọc Trâm và Trần Gia Bảo lui tới, tôi cũng đã dự đoán trước được chuyện này nhưng không thể nghĩ rằng nó sẽ xảy ra nhanh như vậy, nếu để cho Ngọc Trâm biết, nó sẽ vì cái chết của Trần Gia Bảo mà đau khổ, nhưng sau này chắc chắn nó sẽ cảm thấy may mắn nếu không không chỉ là nó, ngay cả nhà họ Diệp lớn như thế cũng sẽ bị Trần Gia Bảo liên lụy.
Xem ra, tôi phải nhanh chóng thông báo tin tức này cho Ngọc Trâm biết mới được, cho nó hết hy vọng sớm một chút cũng tốt.”
Nghĩ tới đây, Diệp Trường Nhạc cao giọng phân phó: “Đi, nói cho Ngọc Trâm biết tin tức gia chủ nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên mang theo “Lục đại hộ pháp” cùng nhau đến thành phố Nam Định tìm Trần Gia Bảo báo thù.”
“Vâng.”
Quản gia đáp một tiếng, đang chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã.”
Đột nhiên, giọng nói của Diệp Trường Nhạc lại vang lên từ phía sau.
Quản gia lập tức dừng bước, cung kính nói: “Ông chủ, ông còn có phân phó gì nữa không?”
Diệp Trường Nhạc trầm mặc, một lát sau, đột nhiên nói: “Ngoài ra, nói với Ngọc Trâm hãy nén đau thương.”
Nói xong, ông ta thở dài, nếu Trần Gia Bảo không đắc tội nhà họ Tô ở tỉnh Trung Nguyệt, anh sẽ là cháu rể tốt nhất trên trời, đáng tiếc…
Thôi, dù sao Trần Gia Bảo cũng không thể sống sót sau sự trả thù của nhà họ Tô, nghĩ nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô ích.
Diệp Trường Nhạc lắc đầu, ném cảm xúc phức tạp trong lòng ra khỏi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.