Chương 960
Hoa Khôi
10/01/2022
Giữa sân, Liễu Thành Phùng chỉ một ngón tay sang ông già tóc bạc đứng bên cạnh, cười nói: “Đây là Tôn Khai Sơn, tông chủ Bạch Dương Tông. Tu
vi đã đạt đến cảnh giới truyền kỳ hậu kỳ, cho dù so với cô Lưu Ly cũng
không kém cạnh.”
Truyền kỳ hậu kỳ!
Ngay lập tức Trần Gia Bảo giật mình, cảnh giới truyền kỳ hậu kỳ, chỉ thiếu một chút nữa là đã có thể nhìn thấy “Tiên thiên cảnh giới” trong truyền thuyết, coi như là có thể nhìn thấy toàn bộ sự tồn tại của chúng sinh. Theo lý thuyết thì những cường giả cấp như vậy hẳn là nên chuyên tâm tu luyện cảm ngộ đại đạo mới đúng, thế nhưng lại tham gia vây đánh Lưu Ly. Lẽ nào xá lợi Phật cốt còn ẩn chứa một loại bí mật nào đó?
Trần Gia Bảo không kìm được liếc nhìn Tôn Khai Sơn một cái, chỉ thấy ông ta có vóc người cao lớn, tóc hoa râm, nhưng sắc mặt lại hồng hào, da dẻ nhẵn nhụi như da em bé, đích thực là xứng với mấy chữ “Già mà vẫn cường tráng”.
Lưu Ly nhìn trộm Tôn Khai Sơn, nói: “Lão quái khai sơn Bạch Dương Tông? Không nghĩ đến ông là người có thân phận như vậy mà lại cũng đi cướp đoạt xá lợi Phật cốt. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Đối với những lời mỉa mai của Lưu Ly, Tôn Khai Sơn không hề phật lòng, phất phất tay cười nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo Liễu Thành Phùng đã đưa ra một điều kiện khiến tôi không thể nào cự tuyệt được chứ. Nói không chừng, lần này đi đối phó với cô, bốn người chúng tôi một người truyền kì sơ kì, hai người truyền kì trung kì và tôi là truyền kì hậu kì, trận chiến này cô có khả năng sẽ không có chút phần thắng nào. Cô Lưu Ly, cô chắc chắn muốn một người đấu với bốn người sao?”
Lưu Ly vẫn chưa lên tiếng, đột nhiên hai tròng mắt của cô ấy co rút lại, giống như vừa nhìn thấy một cảnh tượng thật khó tin.
Đồng thời, chỉ nghe thấy một giọng nói lười biếng truyền đến, nói: “Sai rồi, không phải là một đấu bốn, mà là hai đấu bốn.”
Mọi người nhanh chóng xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trần Gia Bảo đang bước tới, trong tay còn cầm một cái hộp, thoạt nhìn qua trông giống như một cậu thiếu niên nhà bên vậy, thế nhưng trong mắt lại có một sự kiên định khác thường.
Trần Gia Bảo?
Liễu Thành Phùng cũng kinh ngạc, đột trong mắt xuất hiện ý muốn giết người.
“Trần Gia Bảo, hóa ra là cậu.” Liễu Thành Phùng hừ một tiếng. Trong khoảng thời gian này, gã vẫn luôn nghĩ cách lấy Xá lợi Phật cốt từ tay Lưu Ly để giúp Đàm Minh Y Thanh nhanh chóng đột phá đến cảnh giới truyền kỳ. Vì vậy mà gã có chút lơ là tin tức của Trần Gia Bảo. Không ngờ lại có thể gặp lại Trần Gia Bảo ở đây.
“Nếu Trần Gia Bảo có mặt ở đây, lại còn quen biết Lưu Ly. Chỉ cần dựa vào y thuật thần kỳ của Trần Gia Bảo thì đã có giải thích tại sao vết thương của Lưu Ly có thể phục hồi nhanh như vậy. Thật đáng giận!
Không thể tưởng tượng được chỉ vì lơ là Trần Gia Bảo trong phút chốc mà suýt chút nữa đã bị cậu ta phá hư việc lớn. Nếu không phải cô Đàm Minh Y Thanh đã giao hẹn với cậu ta sẽ đánh một trận chiến quyết định vào ba năm sau, tôi nhất định phải giết chết người này ngay tại chỗ để trút giận!”
Sát khí của Liễu Thành Phùng trong nháy mắt lan tràn. Một luồng sát khí nồng đậm phun trào ra như vô cùng vô tận, tràn ngập toàn bộ núi Yên Tử. Tuy gã đã lập tức thu lại nhưng loại sát khí mạnh mẽ này vẫn thật đáng sợ. Nếu lúc này có người bình thường ở đây thì sợ rằng họ đã bị doạ đến mức nằm rạp trên mặt đất.
Trong mắt Lưu Ly cũng đầy vẻ lo lắng. Mặc dù Trần Gia Bảo cũng ở cấp bậc đỉnh kỳ Tông Sư nhưng đứng trước mặt người có cấp bậc truyền kỳ như Liễu Thành Phùng thì vẫn không có chút sức lực phản kháng nào.
Nhưng dường như Trần Gia Bảo hoàn toàn không nhận ra chuyện đó. Anh vẫn mang theo hộp cơm, trên khóe miệng nở một nụ cười chế giễu, vừa đi về phía trước vừa lắc đầu nói: “Tôi cũng không ngờ rằng cường giả cảnh giới truyền kỳ cao không với tới trong mắt người đời cũng sẽ nhân lúc người khác cháy nhà mà chạy tới hôi của. Hơn nữa còn lấy nhiều đánh ít, vây đánh một cô gái. Thật không thể tưởng tượng được, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ mà. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng phải các người sẽ bị người khác cười đến mức rụng răng sao?”
Ngay khi anh nói xong những lời này, Liễu Thành Phùng còn chưa tỏ vẻ gì nhưng ba người khác đứng bên cạnh gã đã lần lượt cau mày.
Bọn họ là những cường giả đã nổi danh từ lâu, người này so với người kia lại càng để ý tự giữ thân phận của mình hơn. Chỉ vì tu vi của Lưu Ly quá mạnh mẽ khiến bọn họ không dám chắc có thể một mình giải quyết cô ấy, cộng thêm Liễu Thành Phùng đưa ra điều kiện làm họ không thể từ chối nên lúc này mới mặt dày cùng nhau vây đánh Lưu Ly.
Truyền kỳ hậu kỳ!
Ngay lập tức Trần Gia Bảo giật mình, cảnh giới truyền kỳ hậu kỳ, chỉ thiếu một chút nữa là đã có thể nhìn thấy “Tiên thiên cảnh giới” trong truyền thuyết, coi như là có thể nhìn thấy toàn bộ sự tồn tại của chúng sinh. Theo lý thuyết thì những cường giả cấp như vậy hẳn là nên chuyên tâm tu luyện cảm ngộ đại đạo mới đúng, thế nhưng lại tham gia vây đánh Lưu Ly. Lẽ nào xá lợi Phật cốt còn ẩn chứa một loại bí mật nào đó?
Trần Gia Bảo không kìm được liếc nhìn Tôn Khai Sơn một cái, chỉ thấy ông ta có vóc người cao lớn, tóc hoa râm, nhưng sắc mặt lại hồng hào, da dẻ nhẵn nhụi như da em bé, đích thực là xứng với mấy chữ “Già mà vẫn cường tráng”.
Lưu Ly nhìn trộm Tôn Khai Sơn, nói: “Lão quái khai sơn Bạch Dương Tông? Không nghĩ đến ông là người có thân phận như vậy mà lại cũng đi cướp đoạt xá lợi Phật cốt. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Đối với những lời mỉa mai của Lưu Ly, Tôn Khai Sơn không hề phật lòng, phất phất tay cười nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo Liễu Thành Phùng đã đưa ra một điều kiện khiến tôi không thể nào cự tuyệt được chứ. Nói không chừng, lần này đi đối phó với cô, bốn người chúng tôi một người truyền kì sơ kì, hai người truyền kì trung kì và tôi là truyền kì hậu kì, trận chiến này cô có khả năng sẽ không có chút phần thắng nào. Cô Lưu Ly, cô chắc chắn muốn một người đấu với bốn người sao?”
Lưu Ly vẫn chưa lên tiếng, đột nhiên hai tròng mắt của cô ấy co rút lại, giống như vừa nhìn thấy một cảnh tượng thật khó tin.
Đồng thời, chỉ nghe thấy một giọng nói lười biếng truyền đến, nói: “Sai rồi, không phải là một đấu bốn, mà là hai đấu bốn.”
Mọi người nhanh chóng xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trần Gia Bảo đang bước tới, trong tay còn cầm một cái hộp, thoạt nhìn qua trông giống như một cậu thiếu niên nhà bên vậy, thế nhưng trong mắt lại có một sự kiên định khác thường.
Trần Gia Bảo?
Liễu Thành Phùng cũng kinh ngạc, đột trong mắt xuất hiện ý muốn giết người.
“Trần Gia Bảo, hóa ra là cậu.” Liễu Thành Phùng hừ một tiếng. Trong khoảng thời gian này, gã vẫn luôn nghĩ cách lấy Xá lợi Phật cốt từ tay Lưu Ly để giúp Đàm Minh Y Thanh nhanh chóng đột phá đến cảnh giới truyền kỳ. Vì vậy mà gã có chút lơ là tin tức của Trần Gia Bảo. Không ngờ lại có thể gặp lại Trần Gia Bảo ở đây.
“Nếu Trần Gia Bảo có mặt ở đây, lại còn quen biết Lưu Ly. Chỉ cần dựa vào y thuật thần kỳ của Trần Gia Bảo thì đã có giải thích tại sao vết thương của Lưu Ly có thể phục hồi nhanh như vậy. Thật đáng giận!
Không thể tưởng tượng được chỉ vì lơ là Trần Gia Bảo trong phút chốc mà suýt chút nữa đã bị cậu ta phá hư việc lớn. Nếu không phải cô Đàm Minh Y Thanh đã giao hẹn với cậu ta sẽ đánh một trận chiến quyết định vào ba năm sau, tôi nhất định phải giết chết người này ngay tại chỗ để trút giận!”
Sát khí của Liễu Thành Phùng trong nháy mắt lan tràn. Một luồng sát khí nồng đậm phun trào ra như vô cùng vô tận, tràn ngập toàn bộ núi Yên Tử. Tuy gã đã lập tức thu lại nhưng loại sát khí mạnh mẽ này vẫn thật đáng sợ. Nếu lúc này có người bình thường ở đây thì sợ rằng họ đã bị doạ đến mức nằm rạp trên mặt đất.
Trong mắt Lưu Ly cũng đầy vẻ lo lắng. Mặc dù Trần Gia Bảo cũng ở cấp bậc đỉnh kỳ Tông Sư nhưng đứng trước mặt người có cấp bậc truyền kỳ như Liễu Thành Phùng thì vẫn không có chút sức lực phản kháng nào.
Nhưng dường như Trần Gia Bảo hoàn toàn không nhận ra chuyện đó. Anh vẫn mang theo hộp cơm, trên khóe miệng nở một nụ cười chế giễu, vừa đi về phía trước vừa lắc đầu nói: “Tôi cũng không ngờ rằng cường giả cảnh giới truyền kỳ cao không với tới trong mắt người đời cũng sẽ nhân lúc người khác cháy nhà mà chạy tới hôi của. Hơn nữa còn lấy nhiều đánh ít, vây đánh một cô gái. Thật không thể tưởng tượng được, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ mà. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng phải các người sẽ bị người khác cười đến mức rụng răng sao?”
Ngay khi anh nói xong những lời này, Liễu Thành Phùng còn chưa tỏ vẻ gì nhưng ba người khác đứng bên cạnh gã đã lần lượt cau mày.
Bọn họ là những cường giả đã nổi danh từ lâu, người này so với người kia lại càng để ý tự giữ thân phận của mình hơn. Chỉ vì tu vi của Lưu Ly quá mạnh mẽ khiến bọn họ không dám chắc có thể một mình giải quyết cô ấy, cộng thêm Liễu Thành Phùng đưa ra điều kiện làm họ không thể từ chối nên lúc này mới mặt dày cùng nhau vây đánh Lưu Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.