Chương 981
Hoa Khôi
13/01/2022
Thung lũng ban đầu rất yên tĩnh và dễ chịu nhưng lúc đó nó lại vô
cùng gồ ghề, không chỉ có ngôi nhà tranh bị sập mà trên mặt đất có vô số vết nứt dày đặc dài hơn mười thước, thậm chí còn có một cái hố sâu cực
lớn.
Và điều kinh hãi nhất là cách đó không xa có một cái xác chết của một ông lão (Trương Thành Trực) đã bị người khác chém thành hai nửa bổ dọc từ trên đầu xuống dưới.
Khi Tạ Quốc Hùng nhìn thấy cái xác, anh ta suýt chút nữa nôn mửa ngay tại chỗ, tất cả những cảnh trên gợi cho bọn họ nghĩ đến một trận chiến khốc liệt đã xảy ra ở đây. Nếu nghĩ xa hơn nữa, với thực lực cường đại của Trần Gia Bảo và Lưu Ly thì trên đời này rốt cuộc là ai dám chủ động khiêu khích bọn họ, mà lại còn là loại người có sức mạnh khủng bố như vậy. Không chỉ có thể phá hủy hiện trường đến mức này, còn khiến cho Trần Gia Bảo và Lưu Ly có thể biến mất đồng thời?
Điều duy nhất có thể khiến bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm là họ không nhìn thấy thi thể của Trần Gia Bảo hay Lưu Ly tại hiện trường, ít nhất điều đó có nghĩa là cả hai vẫn còn sống, đây có lẽ là tin tốt duy nhất.
Mặc dù Tạ Quốc Hùng và Thành Trung đã kịp thời chặn tin tức về sự mất tích của Trần Gia Bảo, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió?
Ở thành phố Nam Định có rất nhiều tai mắt, thế nên chẳng bao lâu tin tức về việc sống chết chưa rõ của Trần Gia Bảo đã lan truyền khắp thành phố Nam Định như một trận cuồng phong và gây chấn động mạnh, có nhiều gia tộc cũng bắt đầu nổi lên những suy nghĩ toan tính. Ví dụ như nhà họ Tiêu, là một gia tộc lớn nhất ở thành phố Nam Định, lẽ ra phải đang trong tình trạng tuyệt vọng và chờ đợi bị Tạ Quốc Hùng thâu tóm.
Tuy nhiên, trong mấy ngày này bọn họ lại nảy sinh ý thức phản kháng và liên tục sử dụng những thủ đoạn nhỏ sau lưng. Nếu không phải bận tâm đến việc Trần Gia Bảo có thể chưa chết, e rằng nhà họ Tiêu đã sớm bộc lộ bản chất rồi. Đương nhiên, đối với Tạ Quốc Hùng thì mặc dù chuyện của nhà họ Tiêu khiến anh ta cảm thấy khó chịu nhưng điều quan trọng trước mắt là phải tìm ra nơi Trần Gia Bảo đang ở. Hiện tại, anh ta không dám nói tin tức về sự mất tích của Trần Gia Bảo cho Tạ Cẩm Tú ở thành phố Hòa Bình.
Nói cách khác chính là anh ta thực sự sợ rằng Tạ Cẩm Tú sẽ phát điên lên và chạy đến thành phố Nam Định bất kể mọi thứ. Tạ Quốc Hùng âm thầm thở dài, anh ta quay lại nhìn Hồng Liên và nói: “Cô Hồng Liên, cô nghĩ thế nào?”
Cách đây một thời gian, chính Hồng Liên đã đi cùng Trần Gia Bảo đến núi Yên Tử, đồng thời cô ta cũng là người phát hiện ra Trần Gia Bảo đã mất tích đầu tiên.
Vì vậy Hồng Liên có thể sẽ biết nhiều chuyện hơn bọn họ. Đột nhiên, ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn về phía Hồng Liên.
“Mọi người đừng nhìn tôi như vậy. Thật sự bây giờ hai mắt của tôi đều đã bị bôi đen rồi, tôi không biết Gia Bảo đã đi đâu.”
Hồng Liên cười khổ, trong lòng cô ta cũng rất lo lắng. Cô ta quay sang nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ngọc Trâm và đám người Hoàng Thiên Hạnh đều ẩn chứa sự thất vọng, cô ta cân nhắc nói: “Kỳ thực tôi nghĩ chúng ta không cần quá lo lắng.
Gia Bảo vốn là cường giả cấp Tông Sư, trừ mấy lão quái vật tu luyện ẩn dật ra thì trên đời này người có thể đánh thắng Gia Bảo một cách dễ dàng thực sự không nhiều.
Hơn nữa, còn có Lưu Ly ở bên cạnh Gia Bảo. Mọi người không hiểu Lưu Ly, thực lực của cô ấy chắc chắn vượt xa sức tưởng tượng của mọi người. Với việc cô ấy và Gia Bảo chung tay, cho dù thực lực của đối thủ có mạnh thì hai người bọn họ cũng đủ khả năng bảo vệ bản thân.”
“Vì vậy, bây giờ rất có thể Gia Bảo và Lưu Ly đang trốn ở một nơi bí ẩn nào đó. Mà sở dĩ hai người họ không đến tìm chúng ta có lẽ là vì họ nghĩ rằng thực lực đối thủ mạnh hơn và không muốn liên lụy đến chúng ta.” Không thể không nói suy đoán của Hồng Liên rất gần với sự thật.
“Mong là như vậy.” Hai tay Diệp Ngọc Trâm ôm lấy ngực, khóe mắt và lông mày của cô ấy hiện lên vẻ lo lắng trông rất đáng thương.
Đột nhiên có một bóng người xông vào phòng khách, chính là ông nội của Diệp Ngọc Trâm, Diệp Trường Nhạc. Sau khi ông ta xông vào với vẻ mặt lo lắng thì lập tức quay đầu nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Diệp Ngọc Trâm, ông ta nhanh chóng bước tới, nắm lấy cổ tay áo của Diệp Ngọc Trâm, lo lắng nói: “Ngọc Trâm, bây giờ bên ngoài đều đang lan truyền việc Trần Gia Bảo sống chết chưa rõ, rốt cuộc chuyện này có phải sự thật hay không?”
“Ông nội, sao ông lại ở đây?” Diệp Ngọc Trâm ngạc nhiên hỏi. “Trước hết không cần để ý đến chuyện này, ông hỏi cháu, hiện tại Trần Gia Bảo đang ở đâu?”
Và điều kinh hãi nhất là cách đó không xa có một cái xác chết của một ông lão (Trương Thành Trực) đã bị người khác chém thành hai nửa bổ dọc từ trên đầu xuống dưới.
Khi Tạ Quốc Hùng nhìn thấy cái xác, anh ta suýt chút nữa nôn mửa ngay tại chỗ, tất cả những cảnh trên gợi cho bọn họ nghĩ đến một trận chiến khốc liệt đã xảy ra ở đây. Nếu nghĩ xa hơn nữa, với thực lực cường đại của Trần Gia Bảo và Lưu Ly thì trên đời này rốt cuộc là ai dám chủ động khiêu khích bọn họ, mà lại còn là loại người có sức mạnh khủng bố như vậy. Không chỉ có thể phá hủy hiện trường đến mức này, còn khiến cho Trần Gia Bảo và Lưu Ly có thể biến mất đồng thời?
Điều duy nhất có thể khiến bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm là họ không nhìn thấy thi thể của Trần Gia Bảo hay Lưu Ly tại hiện trường, ít nhất điều đó có nghĩa là cả hai vẫn còn sống, đây có lẽ là tin tốt duy nhất.
Mặc dù Tạ Quốc Hùng và Thành Trung đã kịp thời chặn tin tức về sự mất tích của Trần Gia Bảo, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió?
Ở thành phố Nam Định có rất nhiều tai mắt, thế nên chẳng bao lâu tin tức về việc sống chết chưa rõ của Trần Gia Bảo đã lan truyền khắp thành phố Nam Định như một trận cuồng phong và gây chấn động mạnh, có nhiều gia tộc cũng bắt đầu nổi lên những suy nghĩ toan tính. Ví dụ như nhà họ Tiêu, là một gia tộc lớn nhất ở thành phố Nam Định, lẽ ra phải đang trong tình trạng tuyệt vọng và chờ đợi bị Tạ Quốc Hùng thâu tóm.
Tuy nhiên, trong mấy ngày này bọn họ lại nảy sinh ý thức phản kháng và liên tục sử dụng những thủ đoạn nhỏ sau lưng. Nếu không phải bận tâm đến việc Trần Gia Bảo có thể chưa chết, e rằng nhà họ Tiêu đã sớm bộc lộ bản chất rồi. Đương nhiên, đối với Tạ Quốc Hùng thì mặc dù chuyện của nhà họ Tiêu khiến anh ta cảm thấy khó chịu nhưng điều quan trọng trước mắt là phải tìm ra nơi Trần Gia Bảo đang ở. Hiện tại, anh ta không dám nói tin tức về sự mất tích của Trần Gia Bảo cho Tạ Cẩm Tú ở thành phố Hòa Bình.
Nói cách khác chính là anh ta thực sự sợ rằng Tạ Cẩm Tú sẽ phát điên lên và chạy đến thành phố Nam Định bất kể mọi thứ. Tạ Quốc Hùng âm thầm thở dài, anh ta quay lại nhìn Hồng Liên và nói: “Cô Hồng Liên, cô nghĩ thế nào?”
Cách đây một thời gian, chính Hồng Liên đã đi cùng Trần Gia Bảo đến núi Yên Tử, đồng thời cô ta cũng là người phát hiện ra Trần Gia Bảo đã mất tích đầu tiên.
Vì vậy Hồng Liên có thể sẽ biết nhiều chuyện hơn bọn họ. Đột nhiên, ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn về phía Hồng Liên.
“Mọi người đừng nhìn tôi như vậy. Thật sự bây giờ hai mắt của tôi đều đã bị bôi đen rồi, tôi không biết Gia Bảo đã đi đâu.”
Hồng Liên cười khổ, trong lòng cô ta cũng rất lo lắng. Cô ta quay sang nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ngọc Trâm và đám người Hoàng Thiên Hạnh đều ẩn chứa sự thất vọng, cô ta cân nhắc nói: “Kỳ thực tôi nghĩ chúng ta không cần quá lo lắng.
Gia Bảo vốn là cường giả cấp Tông Sư, trừ mấy lão quái vật tu luyện ẩn dật ra thì trên đời này người có thể đánh thắng Gia Bảo một cách dễ dàng thực sự không nhiều.
Hơn nữa, còn có Lưu Ly ở bên cạnh Gia Bảo. Mọi người không hiểu Lưu Ly, thực lực của cô ấy chắc chắn vượt xa sức tưởng tượng của mọi người. Với việc cô ấy và Gia Bảo chung tay, cho dù thực lực của đối thủ có mạnh thì hai người bọn họ cũng đủ khả năng bảo vệ bản thân.”
“Vì vậy, bây giờ rất có thể Gia Bảo và Lưu Ly đang trốn ở một nơi bí ẩn nào đó. Mà sở dĩ hai người họ không đến tìm chúng ta có lẽ là vì họ nghĩ rằng thực lực đối thủ mạnh hơn và không muốn liên lụy đến chúng ta.” Không thể không nói suy đoán của Hồng Liên rất gần với sự thật.
“Mong là như vậy.” Hai tay Diệp Ngọc Trâm ôm lấy ngực, khóe mắt và lông mày của cô ấy hiện lên vẻ lo lắng trông rất đáng thương.
Đột nhiên có một bóng người xông vào phòng khách, chính là ông nội của Diệp Ngọc Trâm, Diệp Trường Nhạc. Sau khi ông ta xông vào với vẻ mặt lo lắng thì lập tức quay đầu nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Diệp Ngọc Trâm, ông ta nhanh chóng bước tới, nắm lấy cổ tay áo của Diệp Ngọc Trâm, lo lắng nói: “Ngọc Trâm, bây giờ bên ngoài đều đang lan truyền việc Trần Gia Bảo sống chết chưa rõ, rốt cuộc chuyện này có phải sự thật hay không?”
“Ông nội, sao ông lại ở đây?” Diệp Ngọc Trâm ngạc nhiên hỏi. “Trước hết không cần để ý đến chuyện này, ông hỏi cháu, hiện tại Trần Gia Bảo đang ở đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.